Chương 62: Cứu Hổ (2)

Đại Việt Giang Sơn

Chương 62: Cứu Hổ (2)

Chương 62: Cứu Hổ (2)


Cam Ninh ra lệnh lập tức binh sỹ của hắn cũng làm theo hơn nữa tốc độ còn cực nhanh.


Bọn họ là đại danh đỉnh đỉnh Giang Hạ - Cẩm Mao Tặc, tố chất mỗi người rất cường hãn hơn nữa xuất thân là tặc binh vậy thì phải lưu giữ được một đặc điểm, đó chính là ‘vô sỉ’.


Tặc binh rất nhanh hiểu được ý của Cam Ninh, cả đám tháo mũ nhung trên đầu ra, sau đó nhét vào sau lưng thậm chí còn tự xé áo lót trong nhét vào sau lưng, động tác vẫn tính phi thường nhanh.


Thân là tặc binh trang bị dĩ nhiên không bằng quân đội chính quy nhưng mà trên người vẫn phải có giáp mỏng, lại thêm vài tấm vải nhét vào sau lưng, quả thực phần lưng có chút ‘kiên cố’.


Cam Ninh suy nghĩ đương nhiên phi thường chính xác, trong trường hợp này chỉ cần bị chém một cái không chết thì quân đội truy binh tuyệt không chém lần hai.


Truy binh mục tiêu lớn nhất là Cam Ninh, là Tôn Sách trong tay hắn, hơi đâu quản lũ tặc binh?, sau khi tặc binh ngã xuống thì không mấy ai quan tâm tặc binh đã chết thật chưa, bọn họ chỉ quan tâm Cam Ninh chết chưa mà thôi.



Thế là đoàn tặc binh rất nhanh di chuyển, trong mắt bọn họ đều có một tia cười gằn hơn nữa đều cắn chặt hai hàm răng của mình.


Chỉ cần không chêt sau một nhát chém, tất có thể quay ngược lại cắn truy binh.


Đây là suy nghĩ của toàn bộ tặc binh lúc này.


Hiện nay trong đoàn đội tặc binh chỉ có hai người không nghĩ như vậy, một là Cam Ninh hai là Tiên Vu Đan.


Cam Ninh cùng Tiên Vu Đan thật ra cũng hiểu bọn họ là một đám tàn binh, nhân số hiện nay chưa đến 50 người, kể cả có dùng cách này, kể cả có thật sự thành công thì cũng chẳng gây ra được sát thương trực tiếp cho đối phương, căn bản không thể lật được thế trận.



Khi nãy Cam Ninh hét lên một tiếng, mục tiêu lớn nhất cũng chỉ là cho đám thuộc hạ chút sinh khí, chí ít mấy tên ngu ngốc đi theo hắn còn biết giả chết mà sống qua một kiếp.


Tiên Vu Đan cùng Cam Ninh hai ngựa dẫn đầu, thậm chí đã có dấu hiệu tách đoàn, lúc này Tiên Vu Đan mới nói.


"Đại ca, đệ xin đại ca, tình hình hiện nay của đại ca đã không chạy được rồi, chi bằng cho huynh đệ đóng giả làm đại ca, sau đó dùng kế ve sầu thoát xác".


"Cẩm Mao tặc chúng ta có thể không có đệ, có thể không có tiểu Nghĩa, có thể không có bất cứ ai nhưng không thể không có đại ca"


Cam Ninh cưỡi ngựa, thân hình cứ run lên từng đợt, mặt hắn càng ngày càng tái nhưng tâm trí của hắn càng ngày càng kiên định.


Cam Ninh không phải Tào Tháo, so với kiêu hùng như Tào Tháo bản thân Cam Ninh càng theo chủ nghĩa anh hùng.


Hắn mới không muốn phải dùng đến thủ đoạn này.


Một tay sờ vào bụng, máu đỏ thấm nhuần tấm khăn trắng, khi hắn đưa tay lên chỉ thấy nguyên bàn tay cũng toàn máu là máu, Cam Ninh không khỏi đối với Hoàng Trung sinh ra oán niệm.


"Chết tiệt, nếu không phải mũi tên này, lão tử dám ở lại liền chết cùng tướng địch".


Nói xong câu này thật ra Cam Ninh cũng rõ là không thể.


Kỵ binh ở xung quanh khu vực này có thể đến từ đâu?, đáp án duy nhất chỉ có Hạ Bì.


Kỵ binh của Hạ Bì sẽ do ai đến chưởng quản?, người này một là Chu Trị, hai là Hàn Đương.


Khả năng là Chu Trị sẽ không cao bởi không đến mức vạn bất đắc dĩ, Chu Trị sẽ không lĩnh binh ra khỏi Hạ Bì.


Nếu là Hàn Đương, người này võ dũng rất cao, trong trạng thái bình thường Cam Ninh còn khinh thường hắn nhưng hiện tại Cam Ninh căn bản không phải là đối thủ, dĩ nhiên Cam Ninh sợ là sợ một người khác.


Một kẻ võ dũng còn trên Hàn Đương, gia tướng của Tôn Kiên – Tổ Mậu.


Lần này nếu trong đám truy binh là tổ hợp Hàn Đương – Tổ Mậu, Cam Ninh cho dù trạng thái mạnh mẽ nhất cũng không có cách nào đỡ nổi, đừng nói là trọng thương như vậy.


"Chúng ta còn Tôn Sách, yên tâm mệnh Cam Ninh ta chưa tàn".


"Tiên Vu, nghe ta, sau khi truy binh chạy đến, ngươi cùng ta chia thành hai đường, ta tự mình cầm Tôn Sách rời đi, khi đó chúng ta còn một đường sinh cơ, ngươi còn có thể bỏ chạy".


"Ngươi an toàn liền tập hợp anh em bộ hạ, quay về Giang Hạ, lại đợi tiểu Nghĩa trở về ".


Tiên Vu Đan sao chịu lời Cam Ninh nói, lập tức lắc đầu.


"Đại ca, không thể, ta sao có thể bỏ đại ca mà chạy?, hơn nữa dẫn dụ truy binh cũng là ta dẫn dụ mới đúng".


Cam Ninh sắc mặt liền lạnh lại.


"Tiên Vu, hôm nay ngươi ăn gan hùm?, đến cả lời ta cũng không nghe nữa phải không?".


Tiên Vu Đang không ngờ cũng là bất chấp, đối với Cam Ninh lên tiếng hắn nhất định không nghe.


"Đại ca, ngươi bây giờ còn không nhìn lại mình, ta hiện nay mạnh hơn ngươi vậy ta liền làm lão đại, dẫn dụ truy binh để cho ta, cầm Tôn Sách làm con tin cũng để cho ta, ngươi có tư cách gì ngăn cản?".


Nói xong cũng mặc kệ Cam Ninh, Tiên Vu Đan trong mắt có quyết ý, nhất định giữ Tôn Sách lại bên người sau đó chiến mã của hắn hí vang một cái, Tiên Vu Đan không ngờ đưa tay ra, một quyền nện vào ngực Cam Ninh.


Cam Ninh nhận một quyền của Tiên Vu Đan, đương nhiên không chịu nổi dù sao Cam Ninh lúc này khác gì ngọn nến trước gió?, Cam Ninh lập tức lảo đảo ngã ngựa.


Tiên Vu Đan cũng là nhanh tay, đỡ lấy Cam Ninh sau đó cũng bước xuống ngựa.


Cam Ninh hiện nay võ lực... đã giảm từ 79 xuống 76.


Võ lực của hắn chính là giảm theo thời gian.


Tiên Vu Đan xuống ngựa, hơn nữa còn nâng lên lão đại, lập tức làm mấy tên tặc binh đứng đầu nhíu mày, bọn họ dĩ nhiên cũng sẽ không nghĩ Tiên Vu Đan phản bội Cam Ninh, đồng thời khi nhìn thấy Tiên Vu Đan cõng Cam Ninh, phần bụng của Cam Ninh hơi hơi lộ ra ngoài, khiến bất cứ ai cũng nhìn được bụng của hắn đang bị thương, vết thương còn đang không ngừng chảy máu.


"A Cương, trong đám ngươi có kỹ năng cưỡi ngựa cao nhất, khoác lên áo bào đi thôi, ngươi dẫn đội".


Kẻ đang chạy gọi là A Cương kia căn bản không nghĩ nhiều, một chân đạp xuống đất lấy đà, cả người phóng lên ngựa, đồng thời Tiên Vu Đan cũng tháp luôn cẩm bào của Cam Ninh ra, ném cho A Cương.


A Cương vừa khoác cẩm bào, còn chưa kịp nói gì lập tức hậu phương đã vang lên tiếng hét thảm.


"Địch tập, địch tập".


Quả nhiên một đoàn kỵ binh đã đuổi đến, bọn chúng cũng không sử dụng trường thương mà toàn bộ đều dùng loan đao, phong cách cực kỳ giống khinh kỵ binh phương Bắc.


Loan đao không phải vũ khí sát thương chủ lực trên chiến trường nhưng đặc điểm của nó chính là nhẹ, chính là tốc độ nhanh.


Lần này Hàn Đương dẫn binh, chú trọng nhất chính là tốc độ.


Kỵ binh đánh với bộ binh thật ra cũng chẳng cần vũ khí mang tính sát thương cao, chỉ cần sức ngựa trùng kích đã không khác gì siêu cấp vũ khí.


Sức người sao trống được sức ngựa?

.......


Tiên Vu Đan thấy cảnh này, ánh mắt đầy lo lắng rồi ném cho đám tặc binh một cái nhìn.


"Nhờ các ngươi rồi".


Mấy tặc binh phía sau ánh mắt lóe lên, trịnh trọng mà gật đầu.


Tiếp theo Tiên Vu Đan lên ngựa.


Ba tên tặc binh gần nhất thậm chí ghìm Cam Ninh lại, sau đó còn có một người lên tiếng.


"lão đại, xin lỗi rồi".


Cam Ninh tuyệt không ngờ đám tặc binh bình thường cực kỳ nghe lời lại có lúc thế này.


Hắn thật ra không trách bọn họ nhưng mà hắn căn bản không thể chấp nhận huynh đệ chết thay vì mình, theo Cam Ninh hắn mới phải là người tiến lên đầu tiên, mới phải là người vì huynh đệ mở đường.


Cam Ninh muốn nói gì đó, muốn ra lệnh nhưng mà hắn bỗng cảm thấy đau nhói, một tên tặc binh trực tiếp cho một cùi chỏ vào cổ Cam Ninh.


Cam Ninh lần này triệt để bị đánh ngất.


Lúc này vài tặc binh ở phía sau cũng thấy cảnh này, bọn họ đương nhiên nhận ra là Cam Ninh bị đánh ngất, ánh mắt cùng lộ ra một tia sợ hãi nhưng rất nhanh biến thành chấp nhất.


Việc tiếp theo Cam Ninh đương nhiên không có cách nào biết được.


Ba tên tặc binh đang giữ lấy hắn liền thả hắn ngã xuống đất.


Đám tặc binh ở hậu phương điên cuồng bỏ chạy, đương nhiên tặc binh nào bị chém lập tức cũng hét thảm một tiếng mà tự động ngã xuống.


Bọn họ ngã xuống, rất có khả năng giữ được một mạng nhưng cũng rất có khả năng bị vó ngựa dẫm chết ngay tại chỗ.


Lúc này hậu quân đã chạy đến vị trí trung quân, trung quân đã chạy đến vị trí tiền quân nhưng tiền quân không ngờ lại dừng lại, có mất tên tặc binh xoay đầu, rút ra đao trong tay, nắm chặt đao đối với quân đội Hạ Bì làm ra ý quyết tử.


Tặc binh xung quanh không hiểu gì xảy ra nhưng bọn họ cũng lờ mờ thấy Tiên Vu Đan cùng ‘Cam Ninh’ chia đường mà chạy, lập tức nghĩ đến mấy huynh đệ này đang câu giờ cho hai vị đại ca, trong mắt liền bội phục không thôi.



Số lượng tặc binh hiện nay cũng chỉ khoảng 40 người, chỉ vừa va chạm với quân Hạ Bì đã có một nửa trong số bọn họ ngã xuống.


Tiền quân lúc này còn 8 người, trung quân thì còn 12 người.


Trung quân vượt qua tiền quân, tiếp tục chạy.

Tiền quân ở lại đoản hậu.


Kết quả không nói cũng biết, dĩ nhiên ở lại chặn kỵ binh đáp án chỉ có cái chết bất quá không ai nhận ra, đám tặc binh này thực sự rất điên cuồng.


Bọn họ dùng hết sức bình sinh chém thẳng vào chân ngựa, lại thêm liều chết xung kích, quả thật giữa đường chém chết hai đầu chiến mã của quân đội Hạ Bì.


Đương nhiên lấy 8 người xung kích đổi lấy cái chết của 2 kỵ binh... đánh đổi như vậy tuyệt đối là thảm bại.


8 tên tặc binh này vừa tiếp xúc cùng kỵ binh, đã lập tức có 5 người bị chém chết chỉ là cho dù nhận một chém, cho dù bị ngựa húc bay, trước khi chết đều hiểu ý, ngã xuống gần với vị trí Cam Ninh bị đánh ngất.


Ngay lúc này, một tên tặc binh vừa chém chết kỵ binh Hạ Bì lại bị hất bay đi, hai vó ngựa đạp thủng cả lồng ngực, thân hình ầm ầm đổ xuống, ngã đè lên cơ thể Cam Ninh.


Tên tặc binh cuối cùng cũng vừa chém chết một kỵ binh Hạ Bì, kết quả đương nhiên không tốt, hắn lần này bị hất bay xa nhất, bay ra gần 4m, vừa rơi xuống đất lại bị vó ngựa dẫm lên, căn bản không thể sống.


Kỵ binh Hạ Bì tuy chẳng chuyên nghiệp gì cho cam nhưng dù sao cũng do Hàn Đương tự mình chỉ huy, lực xung kích cực kỳ ấn tượng hơn nữa vì đường đất xung quanh Hạ Bì chưa bao giờ là đường rộng vì vậy Hàn Đương trực tiếp hạ lệnh húc bay đám tặc binh ra bên đường hoặc trực tiếp dẫm nát xác tặc binh cản trở.



Lấy 8 người chống 500 người tất nhiên vô dụng.


Đến cả 30 giây đồng hồ cũng không tranh thủ nổi, thậm chí cho dù toàn bộ 50 tặc binh liều chết cản lại, cũng không thể ngăn cản kỵ binh hãm trận.


Đây chính là kỵ binh.


Hàn Đương đối với đám tặc binh cản hậu này, trong lòng có chút bội phục dũng khí bọn chúng nhưng lại khinh thường trí tuệ đám người này.


Tất nhiên Hàn Đương cũng không làm bất cứ hành động dừng lại gì, hắn đến nhìn lại đám tặc binh đằng sau cũng sẽ không thèm nhìn, trực tiếp lướt qua.


Mục tiêu của Hàn Đương chính là Tôn Sách.


Ở phương xa, Hàn Đương cũng nhìn ra Tiên Vu Đang cùng ‘Cam Ninh’ binh chia hai đường, dù sao tặc binh đúng là chia thành hai đường mà chạy, một phần theo Tiên Vu Đan, một phần theo Cam Ninh.


Hắn không biết Tiên Vu Đan là ai nhưng từ việc người này được cưỡi ngựa, vừa nhìn đã thấy không phải tầm thường.


Hàn Đương dĩ nhiên là chọn truy sát Cam Ninh, truy sát kẻ mặc bạch bào bất quá bản thân Hàn Đương không nhìn rõ trong hai người ai giữ Tôn Sách, vì thế cũng chia quân theo hai đường.


400 kỵ binh do hắn dẫn đầu truy sát Cam Ninh.


100 kỵ binh còn lại do tiểu tướng Chu Nguyên dẫn đầu, truy sát Tiên Vu Đan.


Tại sao Hàn Đương lại chỉ phái 100 kỵ cùng một tên tiểu tướng truy sát Tiên Vu Đan?.


Trong điều kiện không rõ ai là người giữ Tôn Sách, chia quân thế này tất nhiên không đúng nhưng khi Hàn Đương nhìn thấy phương hướng bỏ chạy của Tiên Vu Đan liền lựa chọn trực tiếp phân đại quân đuổi theo tàn binh của Cam Ninh.


Hàn Đương chính mình liền biết, hướng mà Tiên Vu Đan chạy, là tử lộ.


Đã là tử lộ, không cần quá nhiều quân đội truy sát.