Chương 52: Bắc Phương Cư Sĩ (2)
Lúc này Nguyễn Chế Nghĩa thực sự lại cảm thấy ánh sáng nơi cuối con đường.
Nguyễn Chế Nghĩa biết mình rất khó đột nhập vào Hạ Bì, không phải vì hắn là tội phạm truy nã mà là vì thành Hạ Bì hiện nay gần như nội bất xuất ngoại bất nhập.
Thú thật hắn chỉ là một nô lệ chạy khỏi thành Hạ Bì, có thể gây ra bao nhiêu sóng gió?, có thể được bao nhiêu người nhớ? huống hồ hắn cũng đã rời đi cả năm trời, chỉ sợ lệnh truy nã đã sớm bóc ra.
Nguyễn Chế Nghĩa không vào được thành thì làm gì tồn tại cái gọi là ‘Vây Ngụy Cứu Triệu ’?
Đương nhiên nếu hắn bắt được Nghiêm Quang thì khác, dù sao chỉ cần giả trang một chút rồi mang Nghiêm Quang về, đối với bên ngoài liền nói bản thân là thợ săn trong núi cứu được Nghiêm Quang trở về, ít nhất việc vào thành là không có khó khăn.
Tất nhiên có Nghiêm Quang mà nói thì vào thành hay không vào thành đã không quan trọng.
Quan trọng là Nghiêm Kiêu.
Khi mà Hàn Đương rời đi, khi mà Hoàng Cái cùng Trình Phổ còn đang ở bên Tôn Kiên lại thêm Tổ Mậu tính tình quái gở không quản binh quyền thì Nghiêm Kiêu đột nhiên trở thành nhân vật số 2 tại thành Hạ Bì lúc này, ít nhất là trong quân đội.
Dùng Nghiêm Quang đến uy hiếp Nghiêm Kiêu, chỉ sợ lần này hành động của Nguyễn Chế Nghĩa càng có thể gia tăng tỷ lệ thành công.
Nghiêm Kiêu trong mắt Nguyễn Chế Nghĩa căn bản không có sự trung thành, là phường thờ hai chủ.
Nếu đã như vậy Nghiêm Kiêu hoàn toàn có thể vì Nghiêm Quang mà tạo phản, hướng mũi giáo về phía quân Tôn gia.
Sau này nếu việc thành, lại thuận thế đẩy ra Nghiêm Kiêu, nói hắn là chủ mưu trong hành động lần này tuyệt đối có thể làm cho Tôn Kiên truy sát Nghiêm Kiêu đến trên trời dưới biển.
Dĩ nhiên nếu làm như vậy cũng vô tình giúp Nghiêm Kiêu tẩy trắng trong mắt người Lạc Việt tuy nhiên Nguyễn Chế Nghĩa không quan tâm lắm, Nguyễn Chế Nghĩa không tin Nghiêm Kiêu sẽ sống được.
Càng nghĩ càng cảm thấy kế hoạch này có thể thành, Nguyễn Chế Nghĩa liền hướng về phía Nghiêm Quang.
Lúc trước thật ra Nguyễn Chế Nghĩa cực kỳ không muốn ra tay với một đứa bé, lại còn là một đứa bé người Bách Việt.
Hắn chỉ là không muốn Tôn gia có thểm một hổ tướng, không muốn Nghiêm Quang giống như cha mình bán chủ cầu vinh, thân thờ hai chủ mà thôi.
Nghĩ mà xem, Nghiêm Quang tuy là người Bách Việt nhưng mà phụ thân lại làm quan dưới quyền Tôn Kiên, hắn từ bé đến lớn đều nhận đào tạo của Tôn gia, sau này tất thành một viên hổ tướng của Tôn gia.
Nghiêm Quang 4 tuổi đã có thể đánh bại Tôn Sách, sau này liệu có thể kém sao?, dù sao rất nhiều người nói Tôn Sách tương lai liền trở thành một đời bá vương, chính Nguyễn Chế Nghĩa cũng đối với thiên phú của Tôn Sách sợ hãi không thôi.
Một viên hổ tướng... vốn là người Bách Việt lại hướng mũi thương đến chính người Bách Việt hoặc cụ thể hơn là chính người trong tộc Lạc Việt, cái hình ảnh này Nguyễn Chế Nghĩa căn bản không muốn nhìn, nhất định phải ngăn chặn.
Lúc này thì khác, vì Cam Ninh cho dù không muốn hắn vẫn sẽ ra tay với Nghiêm Quang.
Thật ra bản thân Nguyễn Chế Nghĩa cũng không căm ghét gì người Hán cũng giống Cam Ninh cũng không có thù oán gì với người Bách Việt.
Hai người đều là một phương hổ tướng, gặp nhau, quen nhau, cảm thấy thích hợp liền xưng huynh gọi đệ, vì nể tài mà phục nhau, quan trọng hơn bất kể là Cam Ninh hay Nguyễn Chế Nghĩa đều chán ghét với thế gia vọng tộc Giang Đông.
Giang Đông giàu có, cái này không ai phủ nhận thậm chí độ giàu có của Giang Đông có thể so với Trung Nguyên, thương nghiệp của Giang Đông có thể nói là phát triển nhất thiên hạ bất quá tại Giang Đông sự phân hóa giàu nghèo cũng là dễ thấy nhất, tình trạng buôn bán nô lệ cũng là nhiều nhất.
Quý tộc Giang Đông, mãi mãi là ung nhọt của Giang Đông nhưng cũng là tài lực, là vật lực, là sức mạnh Giang Đông.
Người Giang Đông không sống vì nhà Hán, kể cả sau này nhà Ngô lập ra, sĩ tộc Giang Đông cũng không sống vì nhà Ngô.
Sĩ tộc Giang Đông chỉ sống vì mình, vì gia tộc của bản thân mình.
Nói theo ngôn ngữ hiện đai, gia tộc là thứ tồn tại duy nhất, những thứ khác có hay không - không quan trọng.
Sau này bất kể là Tôn Kiên, Tôn Sách, Tôn Quyền, Tôn Hòa, Tôn Hưu, Tôn Lượng, Tôn Hạo.
Cho dù ai của họ Ngô lên làm hoàng đế cũng đều chịu lực cản rất lớn của sĩ tộc Giang Đông nhưng ngay cả thế cũng không cách nào dẹp được đám sĩ tộc Giang Đông này, một khi Giang Đông không còn sĩ tộc tọa trấn, Giang Đông tất diệt.
........
Nguyễn Chế Nghĩa lao tới, khí thế hùng hổ vô cùng lập tức làm hai thân vệ của Lê Chân kinh sợ tuy nhiên bọn họ đi theo đô đốc vào sinh ra tử, thân nữ nhi tuyệt không thua nam nhân hơn nữa tại tộc Bách Việt thậm chí còn không có cái khái niệm ‘nữ nhi không thua nam nhi’.
Bách Việt về một mặt nào đó vẫn là bộ tộc mẫu hệ, cho dù nhiều năm trải qua ‘nam quyền’ cũng càng ngày càng lớn, có thể so với ‘nữ quyền’ thì nữ nhân cùng nam nhân vốn là cùng điểm xuất phát, làm gì có khái niệm nữ nhân không thua nam nhân hay nam nhân không thua nữ nhân?.
Hai nữ cũng lập tức rút bội kiếm ra, một người che Nghiêm Quang ở đằng sau, một người thì hướng về phía Nguyễn Chế Nghĩa mà tới.
Đương nhiên trong mắt Nghiêm Quang, hai nữ nhân này không được.
Thực lực của bọn họ có lẽ không tệ nhưng Nguyễn Chế Nghĩa là nhân vật chí ít cũng cùng cấp bậc Lê Chân, cho dù hiện nay Nguyễn Chế Nghĩa chưa phát triển hết nhưng lần cuối Nghiêm Quang nhìn thấy chỉ số của hắn cũng đã là 87, thực lực chưa hẳn thua kém với Hàn Đương.
Nghiêm Quang cũng thật sự không muốn hai nữ vì bảo vệ mình mà vong mạng, hắn liền đưa tay ra nắm lấy cánh tay một người trong đó, giọng nói thậm chí mang theo vài phần vui vẻ, trên mặt không che dấu được nụ cười.
"Chế Nghĩa ca ca".
Một câu nói này trực tiếp làm ba người còn lại hóa đá.
Với hai nữ đi theo bảo vệ Nghiêm Quang thì thở ra một hơi, theo hai nàng một câu nói này liền mang ý nghĩa Nguyễn Chế Nghĩa là đồng minh.
Về phần tại sao hắn tấn công các nàng?, các nàng liền có thể dễ dàng đoán ra, chỉ sợ Nguyễn Chế Nghĩa tưởng nhầm hai người bắt cóc Nghiêm Quang, nếu suy nghĩ theo hướng này mọi việc đều hết sức hợp lý.
Nguyễn Chế Nghĩa thì thực sự không hiểu gì cả, thậm chí tư thế đang lao tới cũng phải khựng lại, lúc này Nguyễn Chế Nghĩa thậm chí hoài nghi nhân sinh, có phải là nghe nhầm hay không?.
Tiếp theo việc làm Nguyễn Chế Nghĩa không tưởng được là, Nghiêm Quang cứ như vậy mỉm cười với hai nữ nhân đằng sau rồi vẫy vẫy tay.
"Hương Hương tỷ, Thu Thu tỷ, ca ca đến đón ta rồi, vậy không phiền hai tỷ đi theo đưa ta về nữa, dù sao hai người còn có rất nhiều việc đúng không?".
Hương Hương cùng Thu Thu nhìn nhau một chút, xác thực sau khi Lê Chân rời đi mang theo gần như toàn bộ thân vệ, hai người bọn họ đúng là có rất nhiều việc phải làm, hơn nữa hình như cũng không có lý do lưu lại đi?.
Không thấy ca ca người ta đến đón sao?, lưu lại làm gì?.
Rốt cuộc hai nàng cũng gật đầu, Thu Thu còn không quên đưa tay ra vẹo má Nghiêm Quang một cái.
"Tiểu tử, vậy các tỷ tỷ rời đi nha, lần sau đừng có để bị bắt cóc nữa, lần này nhóc may mắn gặp đô đốc, lần sau chỉ sợ không tiện nghi như vậy ".
Nghiêm Quang cũng toét miệng mà cười.
"Vâng, lần sau ta sẽ cẩn thận hơn".
Thế là trong ánh mắt không hiểu việc gì xảy ra của Nguyễn Chế Nghĩa, cứ như vậy hai nữ nhân kia rời đi, sau đó Nghiêm Quang đi về phía mình.
Nguyễn Chế Nghĩa thực sự có chút mộng, có chút mờ mịt.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?.
Rốt cuộc hắn bỏ quên cái gì rồi?.
Nghiêm Quang thấy Nguyễn Chế Nghĩa đứng sững lại, hắn cũng có chút bực mình với kẻ này, trần đời hắn còn chưa thấy hệ thống triệu hoán danh tướng xong, danh tướng còn quay lại gây khó khăn cho mình như vậy, hắn liền đưa chân ra một đá, đá thắng vào ống đồng Nguyễn Chế Nghĩa.
"Ngươi còn chờ cái gì?, chẳng nhẽ đứng đây đến tối?".
Nói xong cũng mặc kệ Nguyễn Chế Nghĩa, Nghiêm Quang đưa tay ra, một tay nắm lấy dây cương ngựa, nhún người một cái liền phi thân lên ngựa.
Nguyễn Chế Nghĩa lúc này mới kịp phản ứng mà quay ngoắt lại, muốn đưa tay ra bắt Nghiêm Quang nhưng mà lúc này Nghiêm Quang cũng quay đầu lại.
"Làm gì?".
Một câu hỏi không đầu không đuôi nhưng mà quả thật có thể chế trụ Nguyễn Chế Nghĩa, hắn cũng không biết phải làm gì lúc này mới tốt.
Hắn tất nhiên muốn bắt Nghiêm Quang nhưng mà không phải Nghiêm Quang đang ở đây rồi sao?, đang ở ngay đây thì bắt cái khỉ gì nữa?.
Tiếp theo lại thấy Nghiêm Quang nhíu chặt lông mày sau đó thở ra một hơi.
"Ngươi có tin ngươi không lên ngựa, ta liền phóng ngựa đi trước hay không?".
Câu này quả thực có sức sát thương rất lớn, quả thật có thể khiến Nguyễn Chế Nghĩa nhanh chóng trở lại trạng thái ban đầu, hắn lúc này đưa tay ra giữ chặt dây cương ngựa, ánh mắt khóa chặt lấy Nghiêm Quang.
"Tiểu tử, ngươi rốt cuộc đang có âm mưu gì hơn nữa từ trước đến nay ngươi còn chưa gặp qua ta, vì cái gì lần đầu nhìn thấy đã nói chính xác được tên ta?, chẳng nhẽ ngươi đã từng gặp mặt ta?".
Đây quả thực là điều làm hắn hiểu không nổi.
Nguyễn Chế Nghĩa có ngàn cái tin, vạn cái tin bản thân hắn cùng Nghiêm Quang chưa có gặp mặt, thậm chí hắn còn tin tưởng đến cả tên mình Nghiêm Quang cũng chưa biết.
Nghiêm Quang cưỡi ngựa, bĩu môi mà nhìn Nguyễn Chế Nghĩa.
Từ lần nói truyện trước với Nguyễn Hiền, bản thân Nghiêm Quang đã cảm thấy, ‘thần’ là một loại lý do cực tốt, lý do không thể tốt hơn trong cái thế giới này.
Không chỉ ‘thần’ mà những thứ liên quan đến tâm linh, toàn bộ đều có giá trị sử dụng rất cao.
Cuối cùng thì Nghiêm Quang cũng có chút hiểu vì cái gì giặc Hoàng Cân có thể nhanh chóng phát triển như vậy, toàn bộ đúng là từ yếu tố tâm linh cả, tại xã hội này sức mạnh tín ngưỡng là một loại sức mạnh không thể ngăn cản.
"Có gì không biết?, từ năm ngoái không phải ta đã cho người tìm ngươi rồi sao?, nếu không phải phụ thân báo mộng, ta mới lười đi tìm ngươi".
Lần này khuôn mặt Nguyễn Chế Nghĩa triệt để biến thành mờ mịt.
Một năm trước, Nghiêm Kiêu cho người tìm hắn, sau khi biết tin Nguyễn Chế Nghĩa lập tức rời khỏi Hạ Bì.
Khi đó Nguyễn Chế Nghĩa còn tưởng quan hệ giữa mình cùng Cam Ninh bị phát hiện nhưng một năm đi qua, Nguyễn chế Nghĩa cảm thấy rất rất không đúng.
Quan hệ của Nguyễn Chế Nghĩa cùng Cam Ninh cực kỳ kín kẽ, sao có thể bị phát hiện?, hơn nữa nếu có bị phát hiện thì cũng phải là Chu Trị phát hiện, dù sao tai mắt của Chu Trị ở khắp nơi về phần Nghiêm Kiêu thân cô thế cô, phát hiện như thế nào?.
Đến lúc này khi nghe Nghiêm Quang nói, hắn lại càng không hiểu.
Cái gì mà Nghiêm Quang muốn tìm hắn?, cái gì mà phụ thân báo mộng?.
Nguyễn Chế Nghĩa thực sự có cảm giác Nghiêm Quang đang đùa mình sau đó hắn cũng mang theo chút buồn cười.
Không phải Nghiêm Quang nói phụ thân báo mộng sao?, vậy thì Nguyễn Chế Nghĩa cũng không cố kỵ gì.
"Phụ thân báo mộng?, phụ thân ngươi không phải là Nghiêm Kiêu sao?, hắn còn chưa chết thì báo mộng kiểu gì?".
Trên lưng ngựa, Nghiêm Quang thản nhiên nhìn xuống, ánh mắt mang theo ý coi thường.
"Nghiêm Kiêu?, ông ấy là cha nuôi ta, ta nói phụ thân chính là cha đẻ, không ngờ ngươi ngốc như vậy".
Nguyễn Chế Nghĩa lần này như phát hiện được chân trời mới vậy, hắn chưa bao giờ nghe thấy chuyện này, chưa bao giờ nghe Nghiêm Quang không phải con ruột của Nghiêm Kiêu.
Mang theo vài phần tò mò, Nguyễn Chế Nghĩa lại hỏi.
"Hắn là cha nuôi ngươi?, vậy cha đẻ ngươi là ai? ".
Nhìn nhìn Nguyễn Chế Nghĩa một chút, rốt cuộc Nghiêm Quang vẫn mở miệng.
"Nghiêm Minh".
Một tiếng này Nghiêm Quang có thể cảm thấy tay giữ dây cương ngựa của Nguyễn Chế Nghĩa run lên, sau đó cũng buông thõng xuống, Nguyễn Chế Nghĩa hoàn toàn đờ đẫn.
Nghiêm Quang biết việc sắp thành nhưng hắn cũng không quá vội vã, vẫn giữ nguyên dáng vẻ không coi ai ra gì, Nghiêm Quang lấy hai chân thúc ngựa mà tiến về Hạ Bì.
Thớt ngựa này di chuyển không nhanh nhưng mà Nguyễn Chế Nghĩa lại đứng chôn chân một chỗ, khoảng cách giữa hai người liền càng ngày càng xa.
Lúc này Nguyễn Chế Nghĩa đúng là không động được.
Lời Nghiêm Quang nói, rốt cuộc nên tin hay không nên tin?.
Nếu Nghiêm Quang lớn hơn bản thân Nguyễn Chế Nghĩa còn có thể nghĩ Nghiêm Quang đang bịa chuyện nhưng mà Nghiêm Quang hiện nay rõ ràng chỉ mới 5 tuổi, cái tuổi này sao có thể bịa chuyện?.
Càng đáng nói hơn là, ở Hạ Bì chỉ cần lộ ra thông tin Nghiêm Quang là hậu nhân của Nghiêm Minh chỉ sợ từ trên xuống dưới Nghiêm phủ đều bị Tôn kiên giết sạch, cái việc này căn bản không có lý do để nói dối, để mà bịa chuyện?.
‘Chẳng nhẽ là thật? ’
Nghĩ đến đây thân hình Nguyễn Chế Nghĩa run lên rồi cấp tộc đuổi theo con ngựa của Nghiêm Quang.
"Tiểu tử, đừng có chạy, đừng có chạy, lập tức nói rõ ra ".
Sau đó hai người liền một đuổi một chạy, nhìn theo Nguyễn Chế Nghĩa dùng sức người đuổi theo sức ngựa đúng là có vài phần đại khoái nhân tâm.
Ai bảo Nguyễn Chế Nghĩa gây ra cho hắn nhiều phiền phức như vậy đây?.
........