Chương 51: Bắc Phương Cư Sĩ (1)
Cam Ninh rời đi, nhìn theo bóng lưng của Cam Ninh ánh mắt Hoàng Trung dần dần híp lại sau đó rất nhanh dãn ra.
Cam Ninh thoát đi sau này có thể gây cho Hoàng Trung rất nhiều phiền phức, bị một kẻ như Cam Ninh nhớ tên có thể làm Hoàng Trung tương đối rắc rối nhưng mà Hoàng Trung cũng rất nhanh ném việc này ra khỏi đầu, thiên hạ này còn chưa có người làm Hoàng Trung sợ hãi.
Hoàng Trung là dạng võ tướng điển hình tin vào sức mạnh cá nhân của bản thân, thậm chí loại danh tướng như Hoàng Trung có thể dùng sức một mình thay đổi chiến cuộc, Hoàng Trung cảm thấy sau này Cam Ninh sẽ gây phiền toái cho mình nhưng chung quy chỉ là chút phiền toái mà thôi, nếu lần sau gặp lại Hoàng Trung hắn vẫn có thể nhẹ nhõm tiêu diệt Cam Ninh.
Lần này Cam Ninh rời đi, Hoàng Trung cũng không tin bản thân hắn dám trở lại bất quá xuất phát từ lý do an toàn của Lưu Bàn thì Hoàng Trung vẫn gọi người đến.
Huyện thừa huyện Diễm Độc họ Lý tên Bân, là một văn sỹ đã ngoài 40 tuổi.
Lý Bân tất nhiên chỉ giống với người qua đường giáp, người qua đường ất trong Tam Quốc mà thôi, không phải cái nhân vật cao cấp gì cũng không có tư thái mắt cao hơn đầu, đối mặt với Hoàng Trung gọi đến liền cúi gập cả thân lại.
Cho dù chức quan của Lý Bân cao hơn Hoàng Trung thì cũng không dám không nghe Hoàng Trung.
Lúc trước khi Hoàng Trung hỏi dẫn đầu ác tặc là ai, Lý Bân trả lời là không biết, cái này hắn đúng là không biết thật, danh tiếng Cam Ninh hắn đã nghe chán rồi nhưng mặt mũi của Cam Ninh thì Lý Bân còn chưa có thấy, làm sao mà nhận ra được Cam Ninh?.
Đến khi Hoàng Trung cùng Cam Ninh đều xưng danh, trốn trong tấm bình phong Lý Bân thực sự xanh cả mặt, hắn thật sự không ngờ mình vừa đồi mặt với Cẩm Mao Tặc – Cam Ninh, ác tặc đệ nhất vùng Giang Hạ.
Dĩ nhiên Lý Bân cũng chưa biết Tôn Sách đang trong tay Cam Ninh.
Lại nói sau khi Lý Bân thấy Hoàng Trung đánh bại Cam Ninh thì sao dám lãnh đạm với Hoàng Trung nữa?, dạng người có thể đánh bại Cam Ninh, chỉ cần lộ ra một chút phong thanh tất được Tôn Kiên lấy đãi mà tiếp, đấy là chưa kể cấp trên của Hoàng Trung là Lưu Bàn.
Lưu Bàn là nhân vật Lý Bân không dám đắc tội, đến cả thuộc hạ của Lưu Bàn là Hoàng Trung hắn cũng không dám đắc tội.
"Hoàng tướng quân, không biết người cho gọi hạ quan có việc gì phân phó?".
Đến cả hai chữ tướng quân cũng được Lý Bân nói ra, đủ để thấy hắn nhún mình thế nào.
Hoàng Trung cũng không phản đối gì với cách xưng hô của đối phương thậm chí trong lòng còn có một cỗ hư vinh, tướng quân cũng chính là mộng tưởng lớn nhất của Hoàng Trung, hắn muốn trở thành một phương tướng quân, đánh đông dẹp bắc.
Hoàng Trung cũng không cho rằng mình kém ai, hắn chỉ không có cơ hội tỏa sáng mà thôi.
"Lý huyện thừa, ác tặc đã bị ta đuổi đi nhưng hoàn toàn có thể bất ngờ quay ngược đầu mâu lại, khả năng tuy không cao nhưng vẫn là không thể không phòng"
"Không biết Lý huyện thừa có thể cho ta tạm thời tiếp quản quân đội huyện nha hay không?, ta muốn sắp xếp phòng tuyến một chút, cũng không đến mức lại để địch nhân đánh trở tay không kịp".
Lý Bân nghe Hoàng Trung nói vậy rõ ràng bất ngờ nhưng rất nhanh hắn cũng gật đầu.
"Hoàng tướng quân đợi một chút, ta đi gọi đám binh lính tập hợp, sau đó nói bọn chúng tạm nghe theo tướng quân sắp xếp".
Việc mượn binh quyền thật ra chẳng khác gì đoạt quyền nhưng mà Lý Bân căn bản không lo nghĩ, tại cái thời điểm mà nhà Hán chưa bị diệt vong này chỗ nào chẳng phải đất vua?, chỗ nào chẳng phải quân đội nhà Hán, Hoàng Trung sao dám đoạt quyền?.
Đấy là còn chưa kể đây là huyện do Tôn kiên quản lý, Hoàng Trung dám đoạt quân đội của Tôn Kiên sao?.
Về phần cuối cùng thì Lý Bân đúng là rất sợ hãi Cam Ninh, chỉ sợ Cam Ninh giết trở về lại thêm hắn không am hiểu một chút chút binh pháp nào, thà rằng đưa toàn bộ binh quyền cho Hoàng Trung liền kê cao gối mà ngủ.
Ngay khi Lý Bân xoay người đột nhiên Hoàng Trung đưa tay ra giữ lấy vai của hắn, một động tác này của Hoàng Trung làm Lý Bân sợ hết hồn.
"Hoàng tướng quân, ngươi làm gì? ".
Hoàng Trung không đáp mà chỉ đưa tay chỉ về phương xa, nơi phương xa vậy mà có bụi mù bốc lên, đang có một đạo quân chạy đến Diễm Độc.
Lý Bân có ngu hơn nữa cũng biết đám bụi mù kia đại biểu cho cái gì, nghĩ đến Cam Ninh đánh trở về, mặt xám như tro tàn thậm chí trực tiếp quỳ xuống, nước mắt nước mũi chảy ra.
"Hoàng tướng quân, cứu ta, ác tặc Cam Ninh đánh úp trở về rồi, cứu ta".
Nhìn Lý Bân quỳ dưới đất thậm chí còn ôm chân mình, Hoàng Trung liền nổi cả da gà, thực sự có xúc động đá bay Lý Bân đi.
Hoàng Trung nổi tiếng nhất là gì?, đương nhiên là tài bắn cung.
Muốn trở thành một thần tiễn không chỉ cần khả năng bắn cung mà còn cần một đôi mắt có thể nhìn xa hơn người, Hoàng Trung nhìn về đám binh lính kia, phát hiện mang theo Tôn gia đại kỳ nên mới giữ Lý Bân lại, nào ngờ kẻ này lại bị dọa thảm như vậy?.
Đè xuống sự khinh bỉ đối với Lý Bân, Hoàng Trung vẫn là lên tiếng.
"Lý huyện thừa, hình như không phải tặc binh, đám quân đội này mang theo đại kỳ Tôn gia".
"Ta không quen bất cứ ai trong Tôn gia quân, quả thực cũng sợ bên trong có trá, Lý huyện thừa ngươi là quan dưới quyền Tôn tướng quân, đợi đám quân đội này đến nếu nhận ra ai quen thuộc liền báo cho ta, thế nào? ".
Lý Bân nghe mấy lời Hoàng Trung nói liền kích động không thôi, rất có bộ dạng tìm đường sống trong chỗ chết.
Đứng lên, phủi phủi quần áo thậm chí lấy tay áo lau đi nước mắt, biểu hiện cực kỳ làm Hoàng Trung coi thường.
Lý Bân đúng là không quan tâm hơn nữa hắn cảm giác cũng đúng rất có thể là đại quân Tôn gia đến, nếu là người Tôn gia tới hắn căn bản cũng không cần phải khép nép với Hoàng Trung.
Cố gắng ưỡn thẳng người một chút lấy lại khí khái nam nhân, Lý Bân trịnh trọng gật đầu.
"Hoàng tướng quân yên tâm, nhiệm vụ này để bản quan ".
Sau đó rất nhanh, trên tường thành ánh mắt Lý Bân liền sáng lên, theo khoảng cách đám quân đội này càng ngày càng gần, ánh mắt Lý Bân càng ngày càng sáng.
"Là Hàn Đương tướng quân, là Hàn Đương tướng quân, là quân tiếp viện, là quân tiếp viện".
Nhìn thấy Lý Bân như vậy Hoàng Trung triệt để chỉ có lắc đầu.
Hàn Đương người này bản thân Hoàng Trung chưa gặp nhưng danh tiếng thì đã nghe qua.
Tôn Kiên có tứ hổ tướng, Hàn Đương liền là một trong số đó.
Tứ hổ tướng của Tôn Kiên lần lượt là Hoàng Cái – Trình Phổ - Hàn Đương cùng Tổ Mậu.
Về phần Chu Trị, về bản chất Chu Trị không giống với tướng quân thậm chí với Chu gia đằng sau, Chu Trị càng giống bằng hữu của Tôn Kiên hơn, là bộ não của tập đoàn Tôn gia.
Những cái tên này hiện nay tuy chưa đến mức đánh đông dẹp bắc chấn kinh thiên hạ nhưng trong binh doanh vẫn tương đối nổi tiếng, cho dù ở Du Huyện bản thân Hoàng Trung cũng nghe thấy một hai.
Thấy Hàn Đương đến, Hoàng Trung cũng biết không có việc của mình, có Hàn Đương tiếp quản tòa thành này thì Hoàng Trung không tin Cam Ninh có thể lật ra sóng gió gì.
Hoàng Trung vốn muốn quay đầu rời đi, dù sao hắn là người Du Huyện, là người của Lưu Bàn cũng sẽ không có quá nhiều giao tình với người Tôn gia.
Hoàng Trung nào ngờ Hàn Đương thậm chí còn không vào thành, đứng bên dưới nói vọng lên.
"Lý Bân".
Gọi to một tiếng đồng thời Hàn Đương không quên quan sát cửa thành, cửa thành lúc này vẫn không thiếu xác chết, cho dù binh lính Diễm Độc đang dọn xác nhưng thời gian eo hẹp vẫn là không kịp, Hàn Đương lập tức nhìn ra nơi đây có một trận ác chiến.
Hàn Đương trong nội tâm trầm xuống, hắn cảm giác... kẻ tấn công Diễm Độc không phải là Cam Ninh.
Nếu Cam Ninh tấn công Diễm Độc làm gì có chuyện Lý Bân giờ này còn đứng trên tường thành?, Lý Bân đã sớm nằm trong tay Cam Ninh.
Binh lính Diễm Độc căn bản không có tư cách ác chiến cùng binh lính Cam Ninh, chỉ có nước bị người ta oanh sát.
Lý Bân nghe Hàn Đương gọi, vẻ mặt cũng lập tức cung kính.
"Hàn tướng quân".
Hàn Đương không có thời gian dong dài với Lý Bân, lại nói vọng lên.
"Lý Bân, ta nghe nói Diễm Độc bị ác tặc tập kích, thế ác tặc là người phương nào?, chúng đâu rồi?".
Lần này Hàn Đương rốt cuộc cũng nhìn thấy Hoàng Trung bên cạnh Lý Bân, trong lòng liền âm thầm dậy sóng.
‘Người này là ai? ’.
Hoàng Trung thực sự cực kỳ bất phàm, cũng như Cam Ninh, thân là võ tướng bản thân Hàn Đương cũng có thể nhìn ra Hoàng Trung rất mạnh.
Ở trên tường thành, Lý Bân vẫn là chắp tay cung kính nhưng trên mặt có chút kiêu ngạo, cứ như hắn ra sức đánh bại Cam Ninh vậy.
"Hàn tướng quân, chúng ta đúng là bị ác tặc tập kích, ác tặc Cam Ninh lựa lúc chúng ta không để ý liền đánh vào thành bất quá tiểu nhân cùng binh lính trong thành nhất mực cố gắng, nhất quyết không lùi bước liền đẩy lùi địch nhân, Cam Ninh còn bị trọng thương đã bỏ chạy ".
Gặp qua người vô sỉ nhưng còn chưa thấy ai vô sỉ như vậy.
Hoàng Trung đứng bên cạnh triệt để đen mặt lại, đây rõ ràng là cướp công trạng?.
Nếu Lý Bân có công trạng gì thì cũng thôi đi nhưng mà Lý Bân căn bản không có?, vậy mà cũng dám biến không thành có?.
Ở bên dưới, ngay cả Hàn Đương cũng không tin Lý Bân làm được việc này, ánh mắt chuyển hướng sang Hoàng Trung, ném cho Hoàng Trung một cái gật đầu.
Hắn rất muốn hỏi Hoàng Trung là người phương nào, trong lòng Hàn Đương đã nắm chắc 10 phần người đánh đuổi Cam Ninh chính là Hoàng Trung.
Về phần Lý Bân?, tính cách kẻ này Hàn Đương lạ gì.
Tất nhiên hiện nay Hàn Đương không có thời gian, hắn lập tức lên tiếng.
"Lý Bân, đối phương chạy theo đường nào?".
Lý Bân nghe hỏi lại cung kính mà trả lời.
"Hướng đó".
Nhìn theo cánh tay Lý Bân chỉ, Hàn Đương lập tức nắm lấy dây cương ngựa muốn quay đầu.
Ngay lúc này giọng nói của Hoàng Trung liền vang lên.
"Hướng đó".
Hoàng Trung chỉ tay, phương hướng rõ ràng lệch tương đối nhiều với Lý Bân.
Hàn Đương quay đầu lại nhìn Hoàng Trung một chút, sau đó ánh mắt kiên định hơn không ít.
"Đa tạ, nếu có thời gian, sau này ta liền mời tráng sỹ một bữa rượu, cùng tráng sỹ đối ẩm đi".
Giữa người quen cùng người lạ, Hàn Đương trực tiếp chọn người lạ.
Dù sao người quen... thực sự thuộc vào hàng phế vật không dùng được.
Hoàng Trung đương nhiên cũng không chỉ loạn, hắn tầm mắt xa hơn Lý Bân quá nhiều, hắn có thể vừa vặn thấy quân đội Cam Ninh chuyển hướng chạy chếch đi.
Hoàng Trung đối với Hàn Đương gật đầu sau đó quay lại nhìn Lý Bân, một ánh mắt này lại dọa Lý Bân xanh cả mặt.
Xịt mũi coi thường, Hoàng Trung liền quay người đi khỏi tường thành, đối với dạng người như Lý Bân, hắn căn bản không muốn để ý.
.........
Cùng lúc này, có một người sắc mặt lúc xanh lúc trắng, không biết làm thế nào mới tốt.
Người này chính là Nguyễn Chế Nghĩa.
Nguyễn Chế Nghĩa đi suốt đêm về thành Hạ Bì, hắn di chuyển trong đêm lại thêm thân thủ hơn người, quả thật cũng không bị ai chặn lại.
Nguyễn Chế Nghĩa vốn đang tìm đương tiến vào thành Hạ Bì, dù sao thành Hạ Bì hiện nay canh phòng thực sự quá mức kinh người, cho dù là Nguyễn Chế Nghĩa cũng chưa tìm được đường tiến vào.
Nguyễn Chế Nghĩa đang nghĩ cách nào ngờ từ cửa thành một chi quân đội lập tức chạy ra, ngựa không dừng vó mà lao thẳng đi.
Nguyễn Chế Nghĩa không biết chi quân đội này muốn đi đâu nhưng mà hắn nhận ra người dẫn đội, không ngờ Hàn Đương lại đích thân ra tay hơn nữa chi quân đội này toàn bộ cưỡi ngựa.
Thân là người trong thời đại này, hắn hiểu ngựa tại Giang Đông quý giá như nào, toàn bộ Hạ Bì chỉ sợ cũng chỉ còn lại có hơn 500 con ngựa vậy mà đạo quân này gần như chiếm hết số ngựa của Hạ Bì.
Phải là sự việc kinh thiên động địa thế nào mới làm cho Hàn Đương tự thân dẫn kỵ binh chạy đi?.
Nguyễn Chế Nghĩa trong đầu chỉ có thể nghĩ ra một việc, đấy là... tung tích của Cam Ninh bị lộ.
Trừ việc này ra còn có thể có nguyên nhân gì?
Nội tâm Nguyễn Chế Nghĩa liền nóng như lửa đốt, hắn cũng mặc kệ việc thám thính Hạ Bì, Nguyễn Chế Nghĩa liền nghĩ đến đại ca Cam Ninh.
Thế là hắn cũng lập tức lên ngựa, ngựa không dừng vó chạy về nơi Cam Ninh hạ trại.
Khi Hàn Đương đến Diễm Độc cũng là lúc Nguyễn Chế Nghĩa quay lại ngọn núi kia, nhưng mà lại không phát hiện cho dù chỉ là một cái bóng của binh lính Tôn gia đồng thời cũng không nhìn thấy bất cứ anh em huynh đệ nào của mình.
Cam Ninh không ngờ lại nhổ trại rời đi.
Đứng ở nơi lúc trước Cam Ninh hạ trại, trong lòng Nguyễn Chế Nghĩa có chút quýnh lên.
"Đại ca đi đâu?, đại ca sao lại nhổ trại trong đêm mà rời đi? ".
Nguyễn Chế Nghĩa mất dấu Cam Ninh lại nghĩ đến kỵ binh Hàn Đương xuất ra khỏi Hạ Bì, trong lòng nóng như lửa đốt, hắn nhất định phải đến chỗ đại ca nhưng mà Nguyễn Chế Nghĩa cũng biết cho dù có may mắn tìm thấy đại ca chỉ sợ cũng bị binh lính Hàn Đương vây lại, tính mạng bọn họ liền khó bảo toàn.
Nguyễn Chế Nghĩa nhắm mắt lại, trong mắt càng ngày càng quyết tâm.
‘Vây Ngụy Cứu Triệu’.
Đây là cách duy nhất mà Nguyễn Chế Nghĩa nghĩ ra.
Trong tay Cam Ninh có Tôn Sách, cho dù sự tình có xấu hơn nữa cũng vẫn có thể lấy con tin mà kéo dài, Nguyễn Chế Nghĩa liền muốn quay lại Hạ Bì, liên hệ anh em bên trong thành mở ra cuộc bạo động, mục tiêu của hắn là Chu Trị.
Nếu thành Hạ Bì có biến, hắn không tin Hàn Đương không quay về.
Thế là Nguyễn Chế Nghĩa rất nhanh hành động, lập tức rời khỏi ngọn núi, lập tức lại muốn quay về Hạ Bì bất quá khi hắn vừa dẫn ngựa xuống núi, thân hình Nguyễn Chế Nghĩa khựng lại.
Ở gần đó, cũng đang xuống núi, Nghiêm Quang cũng khựng lại.
Bên cạnh Nghiêm Quang có hai thân vệ của Lê Chân, hai người phụ trách đưa Nghiêm Quang về Hạ Bì, bản thân Nghiêm Quang thực sự không ngờ trên đường về Hạ Bì lại gặp... mục tiêu.
Nghiêm Quang chưa từng gặp Nguyễn Chế Nghĩa, hắn cũng không nhận ra Nguyễn Chế Nghĩa nhưng mà ánh mắt đối phương nhìn xoáy vào hắn, ánh mắt mang theo cả sự bất ngờ cùng chán ghét, ánh mát thậm chí còn có cả sát khí.
Loại ánh mắt này lại thêm Nghiêm Quang cảm thấy khí thế của đối phương cực kỳ hơn người, sau lưng còn có cây trường thương quấn vải trắng, người này chỉ sợ đúng là Nguyễn Chế Nghĩa mà hắn ngày nhớ đêm mong.
......
(Đã bổ sung chương 51)