Chương 48: Vây Hổ (3)

Đại Việt Giang Sơn

Chương 48: Vây Hổ (3)

Truyện lạ năm nào cũng có nhưng năm nay đặc biệt nhiều.


Tôn gia đang sứt đầu mẻ trán với Cam Ninh thậm chí hiện nay có thể coi là lòng người bàng hoàng, ăn không ngon ngủ cũng không yên hơn nữa lại thêm việc Tôn Kiên mang gần như toàn bộ những nhân vật đỉnh cấp nhất của Tôn gia rời khỏi Giang Đông dẫn đến Chu Trị muốn điều người sử dụng cũng khó.


Trong khoảng thời gian này, Tôn gia quân đúng là không biết làm sao, bọn họ chỉ có thể chờ, chờ thám báo bắt được thông tin về Cam Ninh hoặc Cam Ninh tự mình sẽ đưa người đến liên lạc yêu cầu điều kiện với Tôn gia.


Cam Ninh quả thực trở thành cái gai trong mắt, một cái gai rất muốn nhổ nhưng không dám nhổ đối với Chu Trị.


Đây là tình hình của Tôn gia, còn tiếp theo phải nói đến cái gọi là chuyện lạ.


Chuyện lạ ở đây, Cam Ninh lúc này lại bị vây lại, bị ngăn cản bởi một kẻ không liên quan gì đến Tôn gia.


Nói một chút về địa thế, về cái gọi là Giang Đông.


Giang Đông là một vùng phương nam rộng lớn của Trung Nguyên, tuy nhiên Giang Đông ở cái thế giới này có chút khác Giang Đông trong Tam Quốc.


Giang Đông ban đầu là đất Sở, là đất của Tây Sơ Bá Vương – Hạng Vũ.


Tất nhiên Hán Triều là hậu duệ của Lưu Bang, mà hậu duệ Lưu Bang thích được Hạng Vũ mới là lạ.


Từ đó Giang Đông bắt đầu bị phân cách.


Đầu tiên là vùng thủ phủ Đại Sở năm xưa nay là Ngô Quận bao gồm các đại thành lớn Ngô Quận, Kiến Nghiệp, Hội Kệ, Dự Chương, Kiến An.


Ngô Quận cũng chính là Giang Đông trong miệng rất nhiều người dân Đại Sở bởi dù sao thì nơi đây cũng từng là thủ phủ của Đại Sở.


Thành Hạ Bì của Tôn Kiên là một tiểu thành, nằm ở gần thành Dự Chương.


Ở cái đất Ngô Quận, Tôn gia là đại tộc nhưng mà phải xem đại tộc với ai, thiên hạ vẫn là của nhà Hán, là của họ Lưu, đất họ Lưu thì họ Lưu làm chủ, còn chưa đến phiên Tôn gia nhảy nhót.


Tôn Kiên cho dù không tệ nhưng mà họ Tôn không liên quan gì đến hoàng thất đại Hán, từ đó cũng chỉ có thể làm quân giữ của mà thôi, chủ nhân chân chính của đất Giang Đông hiện nay vẫn là họ Lưu, tất nhiên tương lai thì không chắc chắn cho lắm.


Tiếp theo là vùng Giang Hạ hay còn được gọi là Kinh Châu, gồm ba đại thành lớn Giang Hạ - Tương Dương cùng Giang Lăng.


Cuối cùng là Quận Trường Sa, bao gồm các đại thành Trường Sa – Vũ Lăng, Linh Lăng cùng Quế Dương.


Theo địa lý mà xem xét, thành Hạ Bì của Tôn Kiên nằm giữa ba vùng đất, đi lên phía Bắc là Giang Hạ, đi về phía tây là Trường Sa còn phía đông là Dự Chương.


Vì cái địa thế cực kỳ đẹp này nên Tôn kiên mới quyết định bỏ huyện Diễm Độc toàn tâm toàn ý xây dựng Hạ Bì.


Chuyện lạ mà hôm nay diễn ra chính là ở Trường Sa có một viên tiểu tướng rời đi.


......

Cam Ninh đúng như Nguyễn Hiền suy nghĩ, Cam Ninh sau khi trở về trong đêm liền dứt khoát hạ lệnh toàn quân nhổ trại rời đi.


Trước có lang sau lại có hổ, Cam Ninh cũng không dám cho quân của mình chạy loạn, hắn phải nghĩ ra được một nơi có thể cho đám huynh đệ này của mình an toàn.


Tại cái thời đại này muốn an toàn trước quân đội chính quy một là tìm chỗ trốn, hai là có đại lượng con tin, dĩ nhiên Cam Ninh hắn chọn phương án thứ hai.


Con tin ở đâu?, con tin ở huyện Diễm Độc.


Vì vậy Cam Ninh điều quân thẳng hướng huyện Diễm Độc.


Hướng về huyện Diễm Độc không sai hơn nữa còn là cao kiến bất quá không ai nói cho Cam Ninh, tại huyện Diễm Độc trong thời gian gần đây đến một vị thần y.


Y Thánh – Trương Trọng Cảnh.


Trương Trọng Cảnh làm người bình dị, tuyệt đối không muốn ồn ào, không muốn người khác nhất mực cung kính hay tán thưởng gì mình.


Trương Trọng Cảnh suy nghĩ rất đơn giản, ông đi du lịch khắp thiên hạ lại vừa vặn gặp được dân chúng huyện Diễm Độc có vài người dính bệnh, từ tâm của một người lương y Trương Trọng Cảnh liền dừng chân tại đây để chữa bệnh cho dân.


Không biết ai ở huyện Diễm Độc tung tin này ra, sau đó liền có người biết Trương Trọng Cảnh đang ở đây rồi.


Trương Trọng Cảnh rất tốt, danh hiệu Y Thánh tuyệt đối không phải giả, ông cũng không sợ người khác đến xin ông khám bệnh nhưng trong thời đại này có một số việc không phải cứ muốn là được.


Với những người dân nghèo, bọn họ tuyệt đối chẳng thể tự mình đến tìm Trương Trọng Cảnh, chỉ có Trương Trọng Cảnh trong quá trình ngao du thiên hạ mà hành y tế thế mà thôi, biết được hành tung của ông sau đó lập tức muốn tìm ông chữa bệnh chỉ có quan lại quyền quý cùng với quý tộc thế gia.


Người bệnh nào thì cũng là bệnh, chỉ cần có bệnh Trương Trọng Cảnh lập tức sẽ cứu trị nhưng đám người này cực kỳ đáng giận, đa phần không phải bệnh tình nặng nề gì, cũng chỉ là có chút cảm mạo, loại bệnh này ai chẳng chữa được?, cứ nhất định phải tìm ông?.


Phải tìm ông thì cũng thôi đi, ông sẽ vẫn ra tay cứu trị bất kể bệnh tật ra sao nhưng mà đám quan lại này lại khó chiều, hách dịch vô cùng, một chút cảm mạo cũng bắt ông níu lại, chữa trị đến khi khỏi mới thôi, bệnh nhẹ cỏn con cũng làm Trương Trọng Cảnh tốn vài ngày thời gian.


Chung quy lại, Trương Trọng Cảnh cảm thấy vừa đại tài tiểu dụng vừa cực kỳ phiền toái.


Lần này cũng đúng là không khác gì, sau khi tung tích của ông bị lộ ra, liền có ‘hoàng thân quốc thích’ đến tìm ông.


Kẻ đến gặp ông gọi là Lưu Bàn, là hoàng tộc họ Lưu.


Lưu Bàn kẻ này là cháu của Lưu Biểu, Lưu Biểu lại là bá chủ Kinh Châu, bá chủ Giang Hạ, là bậc đại quan lớn nhất tại cái đất Giang Đông này.


Lưu Bàn tuy là cháu Lưu Biểu nhưng tài năng chẳng ra sao, không phải có Lưu Biểu sau lưng hắn chỉ sợ làm một chức quan nhỏ nhất cũng không xong tuy nhiên hiện nay hắn lại là huyện thừa Dư huyện.


Huyện thừa Dư huyện trên lý thuyết là nhân vật cùng cấp bậc với Tôn Kiên, đây chính là điển hình con ông cháu cha trong truyền thuyết.



Lưu Bàn đến tìm Trương Trọng Cảnh, bệnh tình của hắn cũng ‘tương đối nặng’, đại khái là rối loạn tiêu hóa.


Thế là Lưu Bàn liền học theo phong cách ‘quý tộc’, trực tiếp ở lại huyện Diễm Độc, đợi bệnh tình toàn bộ khỏi hẳn mới từ Diễm Độc trở về Dư huyện, tất nhiên trong khoảng thời gian này hắn liền vẫn bắt Trương Trong Cạnh ở lại huyện Diễm Độc.


Bệnh chưa khỏi, ai cho bác sĩ bỏ đi?.


Lưu Bàn tài năng thua kém Tôn Kiên mười vạn tám ngàn dặm, hắn còn lâu mới có thể gây dựng quân đội như Tôn kiên nhưng mà tư binh vẫn là có hơn nữa hắn lại là hoàng thân quốc thích, ra ngoài phải có mặt mũi, một đường từ Dư huyện đến Diễm Độc bên người liền mang theo 50 binh sỹ đi trước mở đường, khí diễm rất lớn.



Cam Ninh lần này xuất kỳ bất ý tấn công huyện Diễm Độc, cũng quả thật không ngờ đụng độ binh lính Dư huyện.



........


Chu Trị đã một đêm không ngủ, khuôn mặt hiện nay quả thật mang theo vài phần mỏi mệt, một đêm trôi qua cứ như một năm vậy.


Chu Trị dù sao cũng là võ tướng, sẽ không đến mức không ngủ một đêm liền ốm nặng nhưng hắn vì việc của Tôn Sách mà nội tâm lo lắng không thôi, mới dẫn đến tiều tụy như vậy.


Ngay lúc Chu Trị đứng ngồi không yên, ở bên ngoài có một tiểu tướng cấp tốc chạy vào;.



"Bẩm Chu đại nhân, đã phát hiện ra tung tích của Cam Ninh".


Chu Trị nghe câu này như nghe tiếng trời, hai tay đập bàn đứng bật dậy.


"Mau nói, Cam Ninh ác tặc đang ở đâu?".


Tiểu tướng kia cũng không dám dong dài, cúi đầu cung kính.


"Cam Ninh ác tặc đã có hành động, có thám báo phát hiện rạng sáng nay một đội binh lính hướng thẳng về huyện Diễm Độc, theo thám báo miêu tả căn bản không phải là quân chính quy, từ đó khả năng rất lớn là tặc binh của Cam Ninh".


Chu Trị vốn đang tràn ngập vui vẻ, trong ánh mắt rực lửa nhưng mà hiện nay cả người liền cảm thấy lạnh toát.


Hắn dù sao cũng là túi khôn của Tôn Kiên, hắn không hiểu tại sao Cam Ninh làm vậy nhưng hắn hiểu nếu Cam Ninh đánh hạ huyện Diễm Độc thì việc gì xảy ra.


"Thám báo nói đối phương có bao nhiêu binh lực".


"Chưa đến trăm người".


Tiểu tướng lập tức đáp.


Chu Trị lần này liền bóp cổ tay, vẻ mặt đầy lo âu.


"Truyền lệnh, nói Hàn Đương tướng quân lập tức mang theo 500 binh lính, cấp tốc chạy đến tiếp ứng huyện Diễm Độc".


Nhìn tiểu tướng rời đi, thân thể Chu Trị khẽ run lên.


Huyện Diễm Độc có khoảng 200 binh lính nhưng không phải quân đội chính quy.


Nếu theo ví dụ thông thường, quân của Hạ Bì là quân lính trải qua đào tạo thì quân đội huyện Diễm Đôc chỉ là dân binh mà thôi, quân đội dạng này căn bản không có khả năng thắng nổi ai huống gì Cẩm Mao Tặc Binh của Cam Ninh đều là nhân vật hung ác, lại thêm Cam Ninh tự mình áp trận, 200 quân đội của Diễm Độc không đủ nhét kẽ răng.


Huyện Diễm Độc nếu kịp phản ứng mà tử thủ mọi việc còn dễ nói nhưng Chu Trị sợ nhất huyện thành này bị Cam Ninh tập kích bất ngờ không kịp trở tay.



.......


Nguyễn Hiền đoán đúng Cam Ninh đánh huyện Diễm Độc.


Chu Trị đoán đúng huyện Diễm Độc bị Cam Ninh tập kích bất ngờ, cũng đoán đúng huyện Diễm Độc không thủ được.


Đừng nói là huyện Diễm Độc, giả sử cho Hạ Bì 200 quân, trong điều kiện bị Cam Ninh bất ngờ tập kích, lại thêm Cam Ninh tự mình xuất thủ chỉ sợ cũng không đỡ nổi.


Cam Ninh cùng đám binh lính của mình ban đầu đúng là thần cản giết thần, phật cản giết phật.


Hắn cực kỳ dũng mãnh chỉ mang theo một con ngựa, chạy thẳng vào cổng thành Diễm Độc, sau đó vung lên loan đao, chỉ vài đao liền chém chết 8 tên lính giữ cửa thành.


Cam Ninh như thần tướng hạ phàm, một người một ngựa giữ của thành Diễm Độc, ai đến ai chết.


Tiếp theo tặc binh liền ào vào thành.


Chia quân hai đường, cho 30 huynh đệ canh cổng thành, Cam Ninh mang theo 20 huynh đệ đánh thẳng vào huyện nha huyện Diễm Độc.


Ban đầu đúng là rất tốt, Cam Ninh như chiến thần hàng lâm tuy nhiên khi đến gần huyện nha rốt cuộc bị ngăn lại, binh lính bảo vệ huyện nha không ngờ đều là binh lính tinh nhuệ Dư châu.


Trong huyện nha hiện nay làm gì có huyện thừa?, lúc này huyện nha liền bị Lưu Bàn chưng dụng cũng là nơi Trương Trọng Cảnh ở lại, binh lính bảo vệ huyện nha toàn bộ đều là binh lính Dư châu.


Tất nhiên binh lính Dư châu còn yếu hơn cả lính Hạ Bì, trong mắt Cam Ninh chỉ là phường giá áo túi cơm, đối phương cũng chỉ có vài chục binh lính, tuyệt đối chẳng quản được Cam Ninh.


Cam Ninh vẫn vung loan đao mặc sức chém giết hơn nữa còn như mở cờ trong bụng.


Hắn không biết chi binh lính này ở đâu ra nhưng hắn mơ hồ đoán được có nhân vật quan trọng ở trong này, nếu đã như vậy hắn càng thêm dũng mãnh mà tiến vào.


Ngay lúc Cam Ninh đang vui vẻ, một tiếng xé gió kinh khủng vang lên, Cam Ninh cho dù thần dũng hơn nữa cũng hoảng sợ vô cùng, khuôn mặt tái mét vung đao chém về một hướng khác.


Loan đao của Cam Ninh trực tiếp bắn nát, cũng may lực tay Cam Ninh kinh người nên mới chém bay được mũi tên kinh khủng kia nhưng vì bất ngờ lại có chút không kịp phản ứng, Cam Ninh cả người bị hất bay ra khỏi ngựa.


Sau đó Cam Ninh vẻ mặt khó tin được nhìn về phương hướng mũi tên được bắn ra kia, chỉ thấy một viên dũng tướng cầm trường cung đi đến, người này anh khí bức người, bộ râu màu đen tương đối dài, ánh mắt như hùng ưng đang nhìn con mồi.


Cam Ninh vừa nhìn nội tâm liền chìm xuống, hắn biết đây là cường địch.


Thiên hạ ở đâu ra một vị dũng tướng thế này?.


Quan trọng hơn hắn có phải bị vận rủi quấn thân hay không, vì cái gì đi đâu cũng gặp ngưu nhân như vậy?.


Vị tướng kia đi tới, ánh mắt khóa chặt Cam Ninh, rồi mở miệng.


"Nhận một tiễn của ta mà không chết, cũng là một phương dũng giả, có tư cách xưng danh".


"Ta gọi Hoàng Trung tự Hán Thăng, tướng tặc là người phương nào?".



Lưu Bàn kẻ này không ra sao nhưng mà ai bảo hắn là con ông cháu cha đây?.


Lưu Bàn là huyện thừa Dư huyện, trong Dư huyện hắn có một tên mãnh tướng, được Lưu Bàn phong làm Bách Phu Tướng, kẻ này gọi Hoàng Trung.


Lần này Lưu Bàn đến Diễm Độc, đúng là vẫn mang theo bách phu trưởng của mình đi.