Chương 47: Vây Hổ (2)

Đại Việt Giang Sơn

Chương 47: Vây Hổ (2)

"Làm sao đây?".


Nghiêm Quang đã rất nhiều lần vì tuổi nhỏ của bản thân mà phiền lòng nhưng lần này tuyệt đối là phiền lòng nhất.


Nghiêm Quang không đủ thông minh để mà nhìn một cái là hiểu việc gì xảy ra, hắn cũng chẳng đoán được Cam Ninh sẽ làm gì, Cam Ninh sẽ hành động ra sao.


Hắn chung quy vẫn là người hậu thế, tư duy của hắn vẫn chưa quen thuộc với cái thời đại này, muốn bảo hắn bày mưu tính kế, hành quân đánh trận hắn hiện tại một chút kiến thức cũng không có đấy là còn chưa kể địa hình địa thế hắn đều không hiểu gì.


Nguyễn Hiền nhìn một chút có thể để ý đến huyện Diễm Độc còn Nghiêm Quang có nhìn toét mắt cũng không ra thông tin gì, hắn làm gì biết xung quanh ngọn núi này là cái huyện thành nào?.


Dĩ nhiên đây chưa phải là chuyện quan trọng nhất, quan trọng nhất là nếu Nghiêm Quang không được đi chuyến này hắn lại càng khó tiếp cận Nguyễn Chế Nghĩa hơn, ai biết trải qua lần này bao lâu nữa mới có thông tin của Nguyễn Chế Nghĩa?.


Nguyễn Chế Nghĩa là một điểm chấp nhất của Nghiêm Quang, thứ nhất đây là vị danh tướng mạnh nhất mà hắn có thể thu phục lúc này, bất kể về mặt nào tương lai Nguyễn Chế Nghĩa đều vượt qua Yết Kiêu thậm chí là Dã Tượng, tại thời kỳ hào khí Đông A trong những danh tướng khác họ nhà Trần trừ Phạm Ngũ Lão ra ai hơn nổi Nguyễn Chế Nghĩa.


Một vấn đề quan trọng nữa là liên quan đến hệ thống.


Nghiêm Quang không rõ hệ thống cần bao nhiêu thời gian nữa mới có thể tấn cấp nhưng hắn phải hoàn thành càng nhiều nhiệm vụ càng tốt, thời gian dành cho hắn vốn không nhiều.


Nghiêm Quang hắn không vội nhưng Nguyễn Hiền thì khác, Nguyễn Hiền đại ca không còn quá nhiều thời gian.


Theo sử sách Nguyễn Hiền... mất năm 21 tuổi tức là chỉ còn khoảng 6-7 năm nữa, Nghiêm Quang không biết khi được triệu hoán ra thì Nguyễn Hiền còn đoản mệnh nữa không nhưng hắn không dám biết, cũng không dám thử, hắn không muốn như Tào Tháo mất đi Quách Gia.


Quách Gia dù sao cũng chỉ là thuộc hạ của Tào Tháo, cùng lắm coi như là cánh tay trái, cánh tay phải hoặc túi khôn của Tào Tháo nhưng Nguyễn Hiền đối với Nghiêm Quang chính là anh em, quan hệ của Nguyễn Hiền cùng Nghiêm Quang thân thiết hơn Quách Gia với Tào Tháo nhiều.



Coi như hệ thống hiện nay là Lv1, khi nó tấn cấp sẽ là Lv2 vậy lấy gì đảm bảo khi hệ thống đạt đến Lv2 thì cứu được Nguyễn Hiền?, chỉ khi nào có thể chắc chắn cứu được Nguyễn Hiền, bản thân Nghiêm Quang mới cho mình chút thời gian nghỉ ngơi còn hiện tại hắn chỉ muốn làm nhiệm vụ, làm nhiệm vụ, làm nhiệm vụ.


Ân, nhấn mạnh một lần nữa, hắn muốn làm nhiệm vụ.


.......


Thấy Lê Chân dùng một tay bế mình lên sau đó trương sư cùng Nguyễn Hiền đều quay đầu rời đi, Nghiêm Quang lại càng gấp, quả nhiên y như hắn suy nghĩ cơ hồ ngay lập tức Lê Chân quay đầu nói với các nữ thân vệ.


"Các ngươi giúp ta chăm sóc tiểu Quang, ta cùng khách nhân có việc gấp đi ra ngoài, nếu không có vấn đề gì trước đêm nay sẽ quay lại".


Lê Chân ước lượng thời gian một chút rồi nói dù sao cũng chỉ là đuổi theo Cam Ninh mà thôi, bọn họ nhân số ít, Cam Ninh nhân số nhiều lại không có ngựa, muốn đuổi theo không phải là việc quá khó khăn đặc biệt là Lê Chân còn có thể truy tung đối phương, tìm kiếm Cam Ninh cũng không phải quá khó khăn gì.



Lê Chân vừa dứt lời hai nữ thân vệ rất nhanh gật đầu đưa tay ra muốn đón lấy Nghiêm Quang hơn nữa còn không quên ném cho hắn một nụ cười đầy thiện ái.


Nữ nhân mà, có nữ nhân nào không yêu thích trẻ con đâu.


Nghiêm Quang được hai nữ thân vệ đón lấy, liền rốt cuộc quýnh lên mà nhìn Nguyễn Hiền sau đó lập tức hô lên.


"Hiền ca ca, ngươi đợi ta một chút, đợi ta một chút, ta có việc muốn nói với ngươi".


Nguyễn Hiền hơi hơi nghi hoặc nhìn Nghiêm Quang, lúc này Nguyễn Hiền thật sự rất vội, nghĩ đến huyện Diễm Độc, bản thân Nguyễn Hiền chính là muốn có thể đuổi theo Cam Ninh càng nhanh càng tốt.


Tất nhiên Nguyễn Hiền cực kỳ yêu thương tiểu đệ đệ này, vẫn ổn định tâm thần của mình, hướng về Nghiêm Quang cười cười.


Thân là người theo con đường trí mưu, Nguyễn Hiền cũng biết mình nhất định phải bình tĩnh, chỉ có càng bình tĩnh mới càng có ích, càng có thể hóa giải tình thế.


Thấy Nguyễn Hiền hướng về phía mình, Nghiêm Quang liền phát lực thoát khỏi vòng tay đang ôm hắn của một nữ thân vệ, chạy đến chỗ Nguyễn Hiền mà kéo hắn ra một góc trong ánh mắt nghi hoặc của cả Trương sư cùng Lê Chân.



Cùng Nghiêm Quang di chuyển qua một góc, Nguyễn Hiền nhìn đệ đệ thần thần bí bí trong lòng liền cảm thấy buồn cười, cũng nhờ vậy trong lòng cũng bình tĩnh hơn không ít.


Tiếp theo lại thấy Nghiêm Quang hướng về phía mình cực kỳ nghiêm túc mà nói.


"Hiền ca, ta muốn đi theo mọi người".


Nói xong như để cường điệu quyết tâm của mình, Nghiêm Quang còn bồi thêm.


"Ta nhất định phải đi cùng mọi người".


Nguyễn Hiền còn tưởng Nghiêm Quang nói chuyện gì nhưng với chuyện này hắn căn bản không thể đồng ý, nếu Chu lão biết Nguyễn Hiền lại đẩy Nghiêm Quang vào vòng nguy hiểm mới, Chu lão không lột da Nguyễn Hiền mới là lạ, quan trọng nhất Nguyễn Hiền tuyệt đối không muốn Nghiêm Quang gặp nguy hiểm.


"Đừng có hồ nháo, ngoan ở nơi này mới an toàn, đối phương là tặc binh cực kỳ hung ác, muốn ta đưa ngươi đi cùng tuyệt đối không thể, ta biết ngươi bị bắt cóc trong lòng tâm tình khó bình, muốn báo thù đám tặc binh này nhưng hiện tại ngươi còn quá nhỏ, ca ca nhất định không thể để ngươi mạo hiểm".


Nguyễn Hiền nói xong thậm chí mặc kệ Nghiêm Quang tính nói cái gì liền quay đầu đi, việc cho Nghiêm Quang theo quân chắc chắn không thể.


Nào ngờ Nghiêm Quang đưa tay ra, một tay nắm lấy vạt áo Nguyễn Hiền mạnh mẽ kéo lại, vẻ mặt non nớt phi thường nghiêm túc.


"Hiền ca ca, ta chưa nói hết"


"Ta muốn hỏi ca ca, có phải trong đám tặc binh có kẻ tên Nguyễn Chế Nghĩa?".


Lần này thì Nguyễn Hiền lại kinh ngạc nhìn Nghiêm Quang một chút bất quá theo Nguyễn Hiền nghĩ đây cũng không phải là việc gì, dù sao Nghiêm Quang cũng bị bắt cóc, trong lúc bị bắt cóc hoàn toàn có thể nghe được một số thứ mà tặc binh nói với nhau.


"Chính xác, trong đám tặc binh khả năng lớn có kẻ tên Nguyễn Chế Nghĩa, ngươi cùng hắn... có đại thù gì?".


Nguyễn Chế Nghĩa là nhân vật tương đối đặc biệt, sự đặc biệt của hắn ngay cả Nguyễn Hiền cũng phải nghe thấy một hai.


"Không phải, Hiền ca ca ngươi có biết ngay từ năm trước ta đã nói với cha, muốn cha đi tìm Nguyễn Chế Nghĩa chứ?, sau đó hắn ta như phát hiện được cái gì mới trốn khỏi Hạ Bì".


Nguyễn Hiền nghe vậy liền nhíu hai hàng lông mày, rốt cuộc cảm thấy có gì đó không đúng.


Giữa Nguyễn Chế Nghĩa cùng Nghiêm Quang, quả thực có thiên ti vạn lũ quan hệ không nói được thành lời, những quan hệ rất khó hiểu.


"Ý của ngươi là?".


Nghiêm Quang mặt không tái, tim không đập mà gật đầu.


"Ta được báo mộng, được thần linh báo mộng".


Nguyễn Chế Nghĩa nghe đến đây, rốt cuộc giật mình.


Thần linh tại cái thời đại này quả thực có tính uy hiếp rất lớn cũng có tính xác thực rất lớn.


Nghiêm Quang làm người không tin thần phật nhưng lúc này hắn cũng nhất định phải bám vào thần phật, chỉ có cái lý do này mới có thể khiến Nguyễn Hiền thực sự chú tâm.


Thấy Nguyễn Hiền có vẻ giật mình, Nghiêm Quang rất nhanh lại nói tiếp.


"Hiền ca ca, ta không phải là đang nói dối, ta đúng là được thần linh báo mộng, trong mộng thần linh là một đầu sói tím khổng lồ, một đầu sói tím mở miệng nói tiếng người".


"Thần linh nói với ta về Nguyễn Chế Nghĩa, thần linh nói hắn có thể trợ giúp ta thành đại nghiệp".



Lần này Nguyễn Hiền rốt cuộc không bình tĩnh nổi.


Tại sao hắn không bình tĩnh nổi?, rất đơn giản đồ đằng của Lạc Việt Tộc là một đầu sói tím.


Nguyễn Hiền không tin Nghiêm Quang nói dối, một đứa trẻ 5 tuổi sao có thể nói dối?, sao có thể lấy thần linh ra mà nói dối?.


"Thần... thần linh còn nói gì với ngươi nữa không?".


Nguyễn Hiền không thể không hỏi câu này bởi khác với Nghiêm Quang, Nguyễn Hiền tin tưởng thế giới này có thần linh.


Nếu không có thần linh thì ở đâu có thần binh?.


Thần linh thực sự tồn tại chỉ là các ngài ở trên cao nhìn xuống, không tham dự nhân gian chiến tranh mà thôi.


Sức mạnh của thần linh là hủy thiên diệt địa, thần linh mang một phần rất nhỏ của mình truyền vào thần binh, đưa thần binh xuống nhân gia trợ giúp người có duyên, đây chính là sự tồn tại của thần binh, cùng cách thức mà thần binh xuất hiện trong thế giới này.


Nghiêm Quang cảm thấy Nguyễn Hiền bị đả động, lập tức lòng vui như mở cờ.


"Có, thần linh nói với ta nhất định phải thu phục người này, bất quá Nguyễn Chế Nghĩa cũng không dễ thu phục, kẻ này càng chạy càng xa, thần linh nói ta nếu sau... một thời gian không thể thu phục được người này chỉ sợ... người này một mực rời đi không cách nào vì ta hiệu lực".


Nguyễn Hiền rốt cuộc gật đầu, hơn nữa vì Nguyễn Hiền quá mức thông minh, hắn rất nhanh gắn kết các thông tin với nhau.


Hắn hiểu Nguyễn Chế Nghĩa tại sao ra tay với Nghiêm Quang, cái lý do Nguyễn Chế Nghĩa động thủ thì người Nghiêm phủ đã sớm nghĩ đến.


Nguyễn Hiền cũng hiểu nếu Nguyễn Chế Nghĩa biết sự thật, tất nhiên sẽ quay đầu nhưng mà dạng ‘tiểu nhân vật’ như Nguyễn Chế Nghĩa sao có tư cách biết sự thật?, sự thật về thân phận của Nghiêm Quang căn bản Nguyễn Chế Nghĩa không có tư cách được biết, lại càng không có ai nguyện ý sẽ vì hắn giải thích.


Nguyễn Chế Nghĩa dám gây hại Nghiêm Quang thì đối mặt với hắn chỉ có cái chết, dù sao hiện nay hắn cũng chỉ là tiểu nhân vật mà thôi, thậm chí chưa ai gặp Nguyễn CHế Nghĩa, sao biết được hắn lợi hại bao nhiêu?.


Một nô lệ Hạ Bì bỏ trốn, có bao nhiêu lợi hại?.


Nguyễn Chế Nghĩa là người Bách Việt, nếu hắn lợi hại đám người Chu lão cùng Nghiêm Kiêu không thể không rõ.


Tất cả những suy nghĩ này rốt cuộc bị một câu nói của Nghiêm Quang phá vỡ.


Nguyễn Hiền hiểu tại sao Nghiêm Quang muốn đi theo bọn họ, Nghiêm Quang là muốn công khai thân phận, thu phục Nguyễn Chế Nghĩa.


Nguyễn Hiền ánh mắt dần dàn xuất hiện lửa nóng, hắn ngồi xuống một tay nhẹ vỗ vai Nghiêm Quang.


"Việc này cứ để cho ca ca được chứ?, ngươi vẫn là ở đây đi, ngươi vừa thoát khỏi hang cọp, ca ca thật sự không muốn để ngươi lại gặp nguy hiểm".


"Nếu ngươi tin ca ca, kẻ gọi là Nguyễn Chế Nghĩa này, ca ca liền giúp ngươi thu phục được không?".


Nhìn thấy sự tự tin kinh khủng trong mắt Nguyễn Hiền, Nghiêm Quang rốt cuộc cũng nhớ ra một điều.


Trước mặt hắn là Trạng Hiền, là Trạng Hiền của Đại Việt.


Dùng hai mắt nhìn Nguyễn Hiền, Nghiêm Quang gật mạnh đầu.


"Vậy ta nghe lời, ta ở lại đây, ta tin tưởng Hiền ca".