Chương 44: Cam Ninh Bỏ Chạy

Đại Việt Giang Sơn

Chương 44: Cam Ninh Bỏ Chạy

Trương sư cùng Cam Ninh tách nhau ra, Cam Ninh lúc này lập tức cao giọng mà cười lớn.


"Lão già, thế nào sao không đánh tiếp?, có phải đứt hơi rồi không?, đến đây mỗ gia cùng lão đánh tiếp vài trăm hiệp nữa".


Lời của Cam Ninh không phải là giả, Cam Ninh thực sự rất ‘trâu’.


Hắn còn chưa đạt đến đỉnh cao của bản thân mình, nói theo ngôn ngữ hệ thống thì võ lực của hắn hiện nay vẫn cứ là 93+ nhưng mà tố chất thân thể của Cam Ninh phi thường phi thường tốt.


Cam Ninh hiện nay cả người đau ê ẩm nhưng hắn đúng là có thực lực cùng Trương sư đánh thêm vài trăm quyền, chí ít hắn cũng chưa chết được.


Trương sư thì lại khác, tuổi tác ảnh hưởng đến ông quá nhiều, chí ít hiện nay Trương sư đã đến giới hạn.


Trương sư về một mặt nào đó mà nói, ông quả thật không thích hợp lên chiến trường, võ kỹ của Trương sư cao tuyệt, võ lực vượt xa Cam Ninh nhưng tính sát phạt của Trương sư lại chưa hẳn đã cao, Trương sư tương đối giống Chu lão, là nhân vật thích hợp ở phía sau xây dựng quốc gia hơn là ra bên ngoài chinh chiến định giang sơn.


Lấy ví dụ đơn giản về Chu lão, nếu bảo Chu lão tính kế sa trường, bày mưu hại người, nắm giữ toàn bộ chiến trường trong lòng bàn tay như Quách Gia thì Chu lão căn bản làm không nổi nhưng mà bảo Quách Gia giành thời gian dạy mỗi đứa trẻ từng chữ từng chữ, rèn bọn chúng thành người, giúp quốc gia đào tạo năng thần... cái này Quách Gia cũng không làm được.



Chung quy mỗi người có một điểm mạnh riêng, điểm mạnh của Cam ninh lúc này được thể hiện ra rất rõ ràng, hắn là điển hình chiến đấu cuồng, điển hình chiến đấu giành thiên hạ còn Trương sư lại có chút giống... giữ thiên hạ hơn.


Trương sư thở ra một hơi mà nhìn Cam Ninh, ông rốt cuộc không khách khí mà lên tiếng.


"Hừ, lão phu mà trẻ ra 10 năm, lão phu liền bắt ngươi như bắt gà ".


Cam Ninh nghe thấy, sắc mặt hơi hơi đỏ lên hắn biết lời Trương sư nói cũng có phần đúng nhưng xuất phát từ việc thua trận không thua người, Cam Ninh căn bản không để ý.


"Lão già, bớt nói nhảm, có dám tiến đến chiến thêm một trận nữa? ".


Cam Ninh vẫn nắm Thiên Hồn Nhận, thậm chí Cam Ninh biết chỉ cần hắn tiến lên liền sẽ có phần thắng rất lớn.


Hắn cảm thấy hắn vẫn là nên tiến lên, sau đó đè Trương sư ra báo thù.


Hắn không rõ Trương sư có thù oán gì với hắn nhưng mà bị đè ra đánh tuyệt đối không vui vẻ gì hơn nữa ánh mắt Cam Ninh cũng bắt đầu để ý đến Thiết Tý Thần Quyền trên tay Trương sư.



Cam Ninh mắt cũng không mù, hắn không tin trên đời có người nào có thể dùng tay không tiếp Thần Binh, cho dù Thiết Tý Thần Quyền cùng với làn da của Trương sư gần như hòa làm một thì Cam Ninh cũng có thể nhìn ra vài phần khác biệt, từ đó cũng nhận ra Trương sư có Thần Binh.


Thần Binh chọn người chứ không phải người chọn Thần Binh bất quá Thần Binh không có khái niệm trung thành.


Chủ nhân của Thần Binh cho dù chưa chết thì Thần Binh hoàn toàn cũng có thể đổi chủ, chỉ cần người chủ mới đủ năng lực làm Thần Binh lựa chọn là được, dĩ nhiên nếu người chủ cũ có thể đoạt lại Thần Binh thì cũng dễ dàng điều khiển đó.


Việc Thần Binh đổi chủ hầu hết đều nằm ở Thần Binh cấp thấp, dù sao Thần Binh càng thấp tầm mắt càng thấp, yêu cầu lựa chọn cũng chưa hẳn đã quá cao, từ đó muốn nó đổi chủ cũng không phải là không thể.


Về phần Thần Binh cấp cao, trên lý thuyết sẽ đổi chủ nhưng mà đám Thần Binh này tầm mắt cao đến dọa người, chỉ sợ một đời may mắn lắm mới có một chủ nhân, sao có thể vừa mắt phàm phu tục tử?.


Tất nhiên Thần Binh dù sao vẫn cứ là Thần Binh, cho dù Thần Binh không lựa chọn thì chỉ riêng ‘xác’ của nó cũng đã vượt qua đại đa số lợi khí trong thiên hạ, bán đi vẫn có giá trị rất lớn.


Định giá một cây Thần Binh thế nào?, đại khái như Thiên Hồn Nhận của Cam Ninh bán đi cũng đủ trang bị vũ khí cho một đạo quân 500 người, tất cả đều là trang bị tốt nhất chuyên dụng dành cho quân đội.


Nếu là Thần Binh cấp cao như Thanh Long Yểm Nguyệt Đao của Quan Vũ, ít nhất cũng đủ sức trang bị cho đạo quân vạn người, đây chính là giá trị Thần Binh trong thế giới này.


Cam Ninh thực sự động tâm với Thần Binh trong tay Trương sư, nếu hắn dành được nó, tốt nhất là thử vận một chút xem Thiết Tý Thần Quyền có nhận hắn làm chủ không, nếu không được thì đi bán, dù sao vẫn phi thường có giá.


Cam Ninh dù sao hiện nay là Giang Hạ thủy tặc chứ không phải đỉnh đỉnh đại danh Cam tướng quân của Đông Ngô sau này, suy nghĩ của hắn phi thường thực dụng, cũng phi thường chính xác.


Cam Ninh tay nắm Thiên Hồn Nhận, muốn trực tiếp tấn công Trương sư bỗng nhiên sống lưng hắn lạnh toát, hắn cảm thấy có ánh mắt đang nhìn thẳng về phía mình.


Cam Ninh lập tức quay đầu lại.


Theo Cam Ninh xem ra, người có thể uy hiếp hắn ở đây ngoại trừ Trương sư ra thì cũng chỉ có Lê Chân.


Hắn không biết Lê Chân với Trương sư có quan hệ gì không nhưng nếu là có thì Cam Ninh tuyệt đối sẽ rất chất vật.


Hắn quay đầu lại, trong mắt Cam Ninh thật sự hy vọng người xuất hiện không phải là Lê Chân, cho dù hắn mạnh hơn nữa cũng khó lòng nào lấy sức một người địch lại hai kẻ căn bản không thua kém mình.


Rốt cuộc khi Cam Ninh thành công quay đầu lại, hắn liền cảm thấy không ổn.

Sau lưng hắn không chỉ có Lê Chân mà còn có... rất nhiều người.


Những người này vừa nhìn đã có thể nhận ra, đây tuyệt không phải là người Hán.


Toàn bộ bọn họ đều là nữ tử, ngoại trừ Lê Chân trang phục còn có thể coi là bình thường ra thì những người còn lại quần áo phi thường đặc biệt.


Quân số bọn họ chỉ là 12 người, mỗi người đều đeo một tấm mặt nạ gỗ che đi dung mạo của mình, mặt nạ gỗ mỗi người mỗi khác nhưng có điểm chung đều chạm khắc thành hình các loài điểu trong rừng.


Quần áo ăn mặc thì lại càng không phải nói, phía trên là ngắn da thú hở ra phần bụng trắng ngần, ở bên dưới cũng là quần da thú dài đến đùi non, dưới chân quấn lấy một lớp vải nhung mềm.


Cam Ninh chưa từng nhìn thấy đội quân nào ăn mặc kì dị như vậy nhưng theo bản năng hắn cảm thấy đội ngũ này nguy hiểm.


Nếu chỉ có 12 người kia, Cam Ninh chưa chắc đã cảm thấy gì nhưng có thêm Lê Chân cùng một cái Trương sư thần bí đứng kia, Cam Ninh lại không có lòng tin chiến thắng trận này.



........


Phạm vi xung quanh nơi đây vốn được người Âu Việt Tộc tạm thời quản lý, Cam Ninh chiến đấu với Trương sư lâu như vậy, Lê Chân không thể không biết.


Lê Chân ban đầu có chút bất ngờ, nàng vốn sắp xếp chỗ ngủ cho Nghiêm Quang thì nhận được tin báo, lập tức muốn di chuyển đến nơi Trương sư cùng Cam Ninh chiến đấu.


Lê Chân cũng không lấy làm lạ với sự xuất hiện của Trương sư dù sao lần này Trương sư cũng được mời đến Nguyệt Lễ giúp đỡ cho người Âu Việt.


Lê Chân lại càng không bất ngờ nếu Trương sư cùng Cam Ninh quyết đấu.


Theo nàng biết, Trương Sư là thầy của Nghiêm Quang, trong khi Cam Ninh lại là kẻ bắt cóc Nghiêm Quang, hai người gặp nhau không quyết đấu mới gọi là lạ.


Lê Chân sau khi đến đây, chứng kiến hai người chiến đấu nàng liền trực tiếp lựa chọn ẩn thân quan sát.


Không phải nàng không muốn giúp Trương sư mà là nàng biết Trương sư chắc chắn không thể thua Cam Ninh trong một sớm một chiều, về phần Cam ninh đương nhiên chẳng dễ chọc chút nào.


Nàng có ý tứ đơn giản, nàng không muốn Nguyệt Lễ bị phá hủy vì vậy liền đợi hai người này đuối sức mới bắt đầu hiện thân.


Quả nhiên khi Trương sư cùng Cam Ninh tách nhau ra, khi hai người đều đã không còn trạng thái đỉnh phỏng, Lê Chân cùng hộ vệ của mình có thể dễ dàng ổn định thế cuộc.


Trương sư thì còn tốt về phần Cam Ninh căn bản không nói nhiều lời, hắn vừa quay đầu nhìn thấy Lê Chân đột nhiên như phát điên, trong tay ném mạnh Thiên Hồn Nhận ra ngoài.


Thiên Hồn Nhận phá không mà lao tới vị trí của Lê Chân, động tác này của Cam Ninh cực kỳ bất ngờ cũng may mục tiêu của hắn là Lê Chân.


Nếu Cam Ninh nhắm tới những người bên cạnh nàng, khả năng thật sự sẽ có thuộc hạ của nàng ngã xuống bất quá Lê Chân còn có thể phản ứng kịp, cả nửa người của nàng liền nghiêng về phía sau, tránh lấy một chiêu này.


Lê Chân lần này thực sự bị Cam Ninh chọc giận, nàng không ngờ kẻ này dĩ nhiên dám đối với nàng phát động tấn công?, Lê Chân sau khi tránh được một chiêu trực tiếp muốn phát động tấn công cho người vây sát Cam Ninh nào ngờ nàng một lần nữa giật mình mà cúi đầu xuống.


Lực phản ứng của Lê Chân rất mạnh lại thêm Thánh Chân Ngọc Bội của nàng, nó giúp khả năng cảm nhận của nàng phi thường cường đại, không chỉ cảm nhận vật sống mà còn có cả vật chết.


Lê Chân vừa cúi đầu, Thiên Hồn Nhận lại lướt qua người nàng, Thiên Hồn Nhận không ngờ lại giống với Boomerang, ném đi rồi dĩ nhiên còn có thể quay ngược trở lại?.


Cũng may Lê Chân lần thứ hai có thể tránh thoát chiêu này, sau đó Truy Hồn Nhận lại quay trở về trong tay Cam Ninh, hắn sau đó khí thế như rồng quay ngoắt cả người lại, tiếp tục nắm lấy Truy Hồn Nhận như muốn ném ra, mục tiêu không phải là Trương sư mà là Nguyễn Hiền đang đứng cách đó không xa.


Thấy tốc độ của Truy Hồn Nhận, Trương sư sao có thể để Cam Ninh đắc thủ?, Trương sư thừa hiểu nếu Cam Ninh ném thứ kia ra tuyệt đối có thể lấy mạng Nguyễn Hiền.


Trương sư cũng không đủ gần Cam Ninh để ngăn cản hắn vì vậy lập tức di chuyển thân mình, muốn ngăn cản hộ Nguyễn Hiền.


Ngay lúc Trương sư đổi vị trí, Cam Ninh vận sức mạnh toàn thân cắm đầu chạy thẳng trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người.


Cam Ninh rất thông minh, chiêu đầu tiên hắn ném ra không nhắm vào thân binh của Lê Chân bởi hắn biết nếu thân binh của Lê Chân chết hắn sẽ đối mặt với vô tận trả thù, vô tận phiền phức.


Về phần nhắm đến Lê Chân, hắn thừa hiểu một chiêu vừa rồi không làm khó được nàng, chỉ có thể làm Lê Chân tức giận chứ cũng chưa đến mức sinh ra sát khí với mình, chưa đến mức không chết không thôi.


Sau đó là chiêu thứ hai, lấy tốc độ chiêu thứ nhất làm chuẩn, chọn mục tiêu là Nguyễn Hiền ở gần đó, đương nhiên có thể khiến Trương sư sợ ném chuột vỡ bình mà di chuyên vị trí bảo vệ Nguyễn Hiền.


Trương sư di chuyển, sẽ không còn ai chắn đường của hắn, hắn liền lập tức chạy đi.


Nói đùa gì thế, trước có hổ sau có sói, đánh cái khỉ gì nữa?.


Cam Ninh bỏ chạy, lại thêm yếu tố bất ngờ, đúng là không ai ngăn cản được hắn.


Trương sư cũng muốn đuổi theo Cam Ninh nhưng mà thể lực ông lại không đủ.


Trương sư liền nhìn về phía Lê Chân, ngụ ý muốn Lê Chân giúp đỡ ông bắt kẻ này, dù sao bắt được Cam Ninh là bắt được Tôn Sách.


Nào ngờ Lê Chân lại hiểu sai ý Trương sư, nàng không đợi Trương sư lên tiếng đã đi lên vui mừng bắt tay ông.

"Trương sư, ta biết người lo lắng cho đệ tử bất quá không cần đuổi theo hắn, đệ tử của người Lê Chân đã cứu được".


Thế là trong ánh mắt không tài nào hiểu được của Trương sư cùng chút ngơ ngác của Nguyễn Hiền, Lê Chân cứ như vậy dẫn hai người đi sâu vào trong cánh rừng.


Đến cả lúc này Trương sư còn không biết, vị đệ tử nào của mình bị Cam Ninh bắt đi?.