Chương 40: Lại Nghe Nguyễn Chế Nghĩa.

Đại Việt Giang Sơn

Chương 40: Lại Nghe Nguyễn Chế Nghĩa.

Lần gặp mặt trong đêm này tuyệt đối là không ngờ, phi thường không ngờ.


Cả hai người Lê Chân cùng Nghiêm Quang đều không ngờ Cam Ninh sẽ xuất hiện ở đây.


Lê Chân vốn nghĩ đám tặc binh bắt cóc Nghiêm Quang chỉ là đám a miêu a cẩu nào đó nhưng nếu là Cam Ninh thì thực sự không dễ giải quyết, đất Giang Đông này ai không biết Cam Ninh?, hắn là kẻ cầm đầu đám thủy tặc ở Giang Hạ, cho dù thế lực quan binh triều đình nhiều lần xuất kích cũng khó mà trừ diệt, Cam Ninh ở đất Giang Đông này liền được coi là một đại nhân vật.


Năm xưa tặc binh của Cam Ninh tấn công đoàn thương buôn mà Nguyễn Chế Nghĩa đi theo, chỉ cần nhìn thấy tiêu chí tặc binh là đám quân đội bảo vệ đoàn thương buôn đã bị đánh tan chiến ý, lập tức bỏ chạy, chỉ cần nhìn vào điểm này cũng nhìn ra hung danh Cam Ninh.


Về phần Nghiêm Quang thì không cần nói, hắn ban đầu không biết ai là người bắt cóc mình, thứ mà hắn biết duy nhất là trong đám tặc binh có một kẻ họ Tiên Vu, kẻ được gọi là Tiên Vu đại ca kia chính là người ra tay bắt cóc hắn.


Nghiêm Quang nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra Tam Quốc có nhân vật nào gọi là Tiên Vu vì vậy cũng không liền hệ xa hơn, nhưng khi nhìn thấy Cam Ninh thì mọi thứ đều khác.


Cam Ninh là ai?, chỉ sợ đây là nhân vật có võ lực cao nhất mà Nghiêm Quang được thấy cho đến hiện nay.


Cam Ninh còn mạnh hơn Tôn Kiên.


Nếu Tôn Sách còn sống, võ lực của hắn chỉ dưới Tôn Sách.


Sau khi Tôn Sách chết, võ lực của hắn là đỉnh cao của Giang Đông.


Nghiêm Quang biết Cam Ninh là tặc khấu nhưng mà hắn nào ngờ được vị đại danh tướng Đông Ngô này hiện nay lại là kẻ bắt cóc mình?.


Cam Ninh bắt cóc Tôn Sách thì còn dễ hiểu nhưng Cam Ninh bắt cóc hắn làm gì?, hắn ở đất Giang Đông căn bản không có gì đáng chú ý, thân cô thế cô lại chỉ có 5 tuổi, hắn thật sự không có điểm nào cho Cam Ninh lợi dụng thậm chí gần như không có bất cứ lợi ích nào đối với Cam Ninh.



.......


Cam Ninh hiện nay cũng bắt đầu cảm thấy không đúng, hắn thật sự không ngờ được ở cái nơi rừng sâu này lại thấy một nhân vật Bách Việt Tộc.


Cam Ninh không có thù oán trực tiếp với người Bách Việt, phải biết trông đội ngũ của hắn có người Hán, người Bách Việt, người Tiên Vu, hắn chưa bao giờ kì thị dân tộc.


Nếu Cam Ninh có hận thù với người Bách Việt, hắn chắc chắn chẳng bao giờ cất nhắc Nguyễn Chế Nghĩa.


Cam Ninh ở Giang Đông và đặc biệt Giang Hạ đều cực kỳ nổi danh nhưng Lê Chân cũng không kém.

Một trong hai vị đô đốc của Âu Việt Tộc sao có thể kém?.

Nếu người xuất hiện trước mặt Cam Ninh lúc này là Tôn Kiên, hắn không ngại tự mình đọ sức với đầu mãnh hổ này nhưng Lê Chân lại khác.


Lê Chần là nữ nhân, Cam Ninh hắn... không đánh nữ nhân.


"Lê Chân?, Mị Chân?, hóa ra là Chân đô đốc, không ngờ trong hoàn cảnh thế này còn nhìn thấy đô đốc".


Hắn gọi Lê Chân là Mị Chân bởi Mị Chân mới đúng là tên thật của nàng.


Thiên Thủy Mị Gia, mẫu tính họ Mị.


Mẫu tính là họ rất đặc biệt, là họ mẹ của người Bách Việt.

Bất cứ ai thuộc mẫu tính đều có hai họ, một họ theo cha, một họ theo mẹ.


Lê Chân cũng có hai họ, nàng có thể coi là chị họ của Mị Cơ, là bác của Vô Song.


Nàng xuất thân Mị gia, khi đối ngoại người ngoài liền phải gọi nàng là Mị Chân, đây là một loại phong tục, một loại tập quán chung của tất cả những người Bách Việt.


Cam Ninh có thể gọi ra hai chữ Mị Chân đủ để thấy Cam Ninh cũng cực kỳ hiểu biết về người Bách Việt.


Nhìn Lê Chân rồi lại nhìn Nghiêm Quang, Cam Ninh rốt cuộc cũng vẫn tiến lên một bước.


"Chân cô nương, ta không có ý muốn đối địch với ngươi cùng bộ lạc Âu Việt bất quá đứa nhóc này từ chỗ ta chạy ra ngoài, cô nương nể mặt Cam mỗ mà trả lại đứa bé này đi thôi".


Lê Chân nhìn Cam Ninh, mắt đẹp lạnh lại.


"Nghe nói Cam Ninh – Cam Hưng Bá võ nghệ siêu quần, là một cái nhân vật dọc Giang Hạ không ai không biết, không ai không phục, cần gì phải ra tay với một đứa bé?, thứ cho Lê Chân ta không quen nhìn, cũng không quen nhịn ".


Cam Ninh nghe đến đây liền biết Lê Chân sẽ không chịu dừng lại, nàng nhất định sẽ mang Nghiêm Quang đi.


Lúc này Cam Ninh liền do dự.

Đầu tiên hắn không đánh phụ nữ, hắn thật sự không muốn động tay thương tổn nữ nhân.


Thứ hai Cam Ninh đang lo lắng, hắn lo lắng Lê Chân không đến đây một mình.


Lê Chân về một mặt nào đó có thể coi quyền lực ngang hàng với Tôn Kiên, dù sao Âu Việt Tộc vẫn lớn hơn Tôn gia nhiều lắm.


Một nhân vật như Lê Chân làm gì có chuyện một thân một mình đi lại trong cánh rừng này?, Cam Ninh hoài nghi Lê Chân trong rừng không thiếu hộ vệ, số lượng cũng nhất định không ít, nếu như vậy việc sau này sẽ càng ngày càng khó, rất có thể kế hoạch của Nguyễn Chế Nghĩa sẽ đổ sông đổ bể.


Nghĩ đến kế hoạch bọn họ đặt ra suốt hai năm, nghĩ đến 50 anh em thân thiết đang ở trong hẻm núi này, Cam Ninh rốt cuộc cũng làm ra quyết định.


"Ha ha, được được Hưng Bá ta lần này nể mặt Chân đô đốc, đứa bé này ta không đụng đến nữa".


Cam Ninh nói xong, Nghiêm Quang liền thở ra một hơi, không thể không nói Cam Ninh cho hắn một áp lực rất lớn, tại thời điểm này Cam Ninh muốn giết Nghiêm Quang cũng không phải việc khó gì.


Ngay lúc Nghiêm Quang vừa thả lỏng tâm tình một chút thì hắn chỉ cảm thấy ngực đau nhói, Lê Chân không ngờ lại đẩy hắn bắn sang một bên.


Tiếp theo Lê Chân rút bội kiếm bên hông ra, ánh kiếm lóe lên, nàng cùng Cam Ninh trực tiếp va chạm với nhau.


Cam Ninh có võ lực 93.

Võ lực hiện nay của Lê Chân cũng là 93 bất quá võ lực là võ lực nhưng Cam Ninh vẫn có ưu thế riêng.


Hắn là nam tử thân cao lại gần 1m9, hắn vẫn là khỏe hơn Lê Chân một bậc.


Chỉ thấy hai người va chạm vào nhau, Lê Chân lập tức bị đẩy lui, nàng mượn lực mà lộn nửa người lại, tiếp tục vòng về phía Nghiêm Quang, chắn trước người Nghiêm Quang mà lạnh giọng.


"Đã sớm biết, phường giặc cướp thường nói không giữ lời".


Cam Ninh nghe vậy chỉ cười trừ, sau đó tay hắn lại đặt vào bên hông, rút ra một chuôi nhận.


Nhận là một dạng vũ khí tương đối giống dao nhưng lại dài hơn.

Nhận dài hơn dao một chút đồng thời ngắn hơn bội kiếm một chút, đặc biệt nhất Nhận có hình thù tương đối kì dị, lưỡi của nó sẽ không phải là đường thẳng, thường được làm theo đường cong, nếu muốn ví dụ rõ ràng nhất về nhận có thể trực tiếp nghĩ đến dao gặt lúa.


Vũ khí của Cam Ninh có lưỡi đỏ như máu, chuôi của nó thuần một màu sáng bạc rất đẹp, trên chuôi nhận có ba cái lỗ nhỏ để nhét ngón tay vào, chuôi nhận cong vút như màu bán nguyệt.


Đây là Thần Binh của Cam Ninh kỳ danh Thiên Hồn Nhận.


Thần Binh trên đời không nhiều nhưng việc Cam Ninh nắm giữ Thần Binh tuyệt đối không khó hiểu.


Thần Binh chọn người chứ không phải người chọn Thần Binh.


Võ tướng có võ lực đủ đứng vào 3 vị trí đầu Đông Ngô mà còn không được Thần Binh lựa chọn thì còn ai có thể?.


Nắm Thần Binh trong tay, bất kể là Lê Chân hay Nghiêm Quang đều cảm thấy Cam Ninh như có thay đổi, hắn rõ ràng mạnh hơn.


Nghiêm Quang không biết Thần Binh là gì, vì vậy hắn chỉ đại khái nghĩ đến đây là một thanh lợi khí thuận tay của Cam Ninh, rút ra lợi khí Cam Ninh mạnh hơn cũng là điều dễ hiểu.


Lê Chân lại khác hơn nữa nàng lại cảm thấy tương đối phiền phức.


Nàng không sợ Cam Ninh nhưng nếu Cam Ninh rút Thần Binh ra thì rất khác.


Thần Binh chia thành nhiều loại nhưng đơn giản nhất liền quy thành dạng phụ trợ và dạng tấn công.


Thần Binh của Lê Chân là ngọc bội, là dạng Thần Binh Phụ Trợ.


Thánh Chân Ngọc Bội có tác dụng phụ trợ cực kỳ mạnh mẽ nhưng nếu mang vào chiến đấu thì lại không giúp được gì.


Thần Binh của Cam Ninh thì lại khác, vừa nhìn đã nhận ra đây là Thần Binh Tấn Công.


Nắm giữ Thiên Hồn Nhận trong tay, Cam Ninh chỉ sợ... là kẻ có võ lực hàng đầu đất Giang Đông hiện nay.


Cam Ninh không muốn đêm dài lắm mộng, hắn trực tiếp cầm Thiên Hồn Nhận, thân hình như hổ đói săn mồi lao về phía Lê Chân.


Lê Chân cũng không nói câu nào, ánh mắt nàng càng ngày càng nghiêm túc, tốc độ nàng cũng rất nhanh ngăn cản Cam Ninh đồng thời một tay nàng nắm lấy một ống trúc treo bên hông, ném thẳng về phía Nghiêm Quang.


"Giúp A di mở thứ này ra".


Để lại cho Nghiêm Quang một câu nói, nàng cùng Cam Ninh liền lao vào nhau.


Cam Ninh dĩ nhiên cũng nhìn ra vật nhỏ kia, trong lòng thầm kêu không tốt nhưng hắn cũng không biết phải làm thế nào ngăn cản Nghiêm Quang mở nó ra giúp Lê Chân.


Võ lực của Lê Chân hiện tại là 93, võ lực của Cam Ninh trực tiếp trở thành 95, hắn có niềm tin đánh bại Lê Chân nhưng điều kiện tiên quyết là phải có vài chục chiêu qua lại, hắn không thể đơn giản đánh bại Lê Chân được, đương nhiên cũng không có tâm sức mà ngăn cản Nghiêm Quang mở thứ kia ra.


Cam Ninh tấn công như vũ bão, Thiên Hồn Nhận trong tay hắn liên tục chém xuống hơn nữa dựa vào những cái lỗ trên đó hắn có thể xoay Thiên Hồn Nhận theo bất cứ góc độ nào, cánh tay của hắn trong phút chốc như được làm từ máy vậy, từng chiêu từng chiêu dồn ép Lê Chân.


Lê Chân gặp khó không nản, nàng vẫn nắm lấy bội kiếm xinh đẹp mà ưu nhã, nàng đánh là đánh không lại nhưng trong mắt nàng thực sự cực kỳ tự tin, cho dù liên tục bị đẩy lùi nhưng nàng mỗi bước chân đều có tính toán, vừa nhìn đã biết nàng nhất định muốn kéo Cam Ninh ở lại đây.


Cam Ninh đánh với nàng càng lâu, chỉ cần đợi binh sỹ của nàng đến, Cam Ninh không chết cũng bị lột một lớp da.


Cam Ninh cũng phát hiện ra điểm này, hắn cũng biết Lê Chân đang toan tính gì rốt cuộc một chân dẫm mạnh xuống đất, cả người bạt lùi lại 3m, Thiên Hồn Nhận trực tiếp nhét lại trong bao, vẻ mặt đầy âm dương quái khí.


"Không đánh nữa, lần này Hưng Bá thân cô thế cô, vẫn là lùi một bước thì hơn, chỉ mong Chân tướng quân không nên năm lần bảy lượt ngăn cản việc của Hưng Bá, nếu không Hưng Bá cũng không dễ nói chuyện như hiện nay".


Lê Chân nhíu mày lại, nàng không hiểu lắm lời nói của đối phương, nàng theo bản năng nhìn Nghiêm Quang một chút, nàng cảm giấc kế hoạch của Cam Hưng Bá có liên quan đến Nghiêm Quang nhưng hiện tại nàng sẽ không hỏi nhiều.


Cánh tay trắng ngần xinh đẹp hiện nay thậm chí không thể giữ nguyên mà liên tục run lên, bội kiếm của nàng thậm chí đã xuất hiện những vết mẻ, nếu đánh tiếp quả thực có thể bị Thiên Hồn Nhận hủy đi bội kiếm yêu thích.


Lê Chân biết lúc này nàng muốn giữ Cam Ninh lại cũng không nổi.


Võ tướng có Thần Binh, ai ai cũng không dễ chơi.


Nhìn theo bóng lưng Cam Ninh rời đi, Lê Chân thở ra một hơi, nàng vốn định ôm lấy Nghiêm Quang đưa hắn tiến vào trong rừng gặp đám thủ hạ dù sao ống trúc đã mở, đám thuộc hạ của nàng tất nhận được tin nhắn, nhất định nhanh chóng đi đến nơi này.


Lê Chân cũng không ngờ, Nghiêm Quang đột nhiên hỏi Cam Ninh.


"Nguyễn Chế Nghĩa, hắn khỏe không?".


Cam Ninh vốn đang rời đi nghe Nghiêm Quang hỏi vậy lập tức quay đầu lại, ánh mắt hơi hơi kinh ngạc nhìn Nghiêm Quang.


"Tiểu tử, Nguyễn Chế Nghĩa là ai, ta không biết".


Cam Ninh nói xong, lại biến mất trong màn đêm có điều ánh mắt của hắn chung quy khó mà bình tĩnh được.


Cũng không thể trách Cam Ninh, sự tồn tại của Nguyễn Chế Nghĩa rất nhiều người biết vậy mà lại từ trong miệng một đứa bé 5 tuổi nói ra, hắn liền cảm thấy không ổn, hắn thật sự lo ngại kế hoạch của mình cùng Nguyễn Chế Nghĩa bị lộ ra.


Nếu không phải có Lê Chân ở đây, hắn không ngại giết Nghiêm Quang bịt miệng.


Nghiêm Quang thì lại khác, nhìn theo bóng lưng đối phương, hắn rất nhanh nhếch miệng.


Cam Ninh lừa ai vậy?, biểu cảm của hắn sao giấu được Nghiêm Quang?.


Một lần nữa được đến thông tin của Nguyễn Chế Nghĩa, hắn liền cảm thấy vui vẻ, vị danh tướng này rốt cuộc cũng cho hắn chút thông tin tìm kiếm.