Chương 39: Thần Binh Hiện Thế

Đại Việt Giang Sơn

Chương 39: Thần Binh Hiện Thế

Khác với những cảm nhận ban đầu của Nghiêm Quang về Lê Chân, vị nữ danh tướng đầu tiên mà hắn gặp trong thế giới này lại hết sức hiền hòa.


Lê Chân cho dù là danh tướng tay năm đại quyền nhưng dù sao vẫn cứ là nữ nhân, là nữ nhân luôn luôn yêu thích hài tử, nhất là hài tử tuổi nhỏ như Nghiêm Quang.


Nàng không nghĩ Nghiêm Quang lừa nàng, dù sao Nghiêm Quang còn quá bé, trẻ con sẽ không nói dỗi.


Nàng không hoài nghĩ Nghiêm Quang bởi lúc này Nghiêm Quang từ đầu đến chân quần áo bẩn thịu, khuôn mặt nhem nhuốc cực kỳ đáng thương, còn việc gì ngoài bắt cóc có thể để một đứa bé đêm hôm lẩn trốn chỗ này?.


Lê Chân là một trong những cường giả mạnh nhất Âu Việt Tộc đồng thời nàng là ‘mẫu thị’ Mị gia, nhờ cái thân phận này Lê Chân có thể đạt được một số thứ mà Nghiêm Quang không thể tưởng tượng ra, vì vậy dẫn đến Lê Chân có thể phát hiện ra Nghiêm Quang đang lẩn trốn ở xung quanh.


Thế giới này là dị giới, chỉ là bản thân Nghiêm Quang không phát hiện được điểm khác biệt giữa dị giới và thế giới thực.


Bất kể là địa thế, con người, căn bản không có cái gì xứng với hai chữ ‘dị giới’, đối với Nghiêm Quang đây có lẽ là một thế giới song song với trái đất, nơi dòng chảy lịch sử có chút thay đổi, hắn không phát hiện ra điểm ‘dị’ nào ở đây.


Nghiêm Quang hắn không biết rằng, ngày hôm nay là ngày đầu tiên hắn được nhìn thấy một nữ danh tướng đồng thời cũng là ngày đầu tiên hắn tiếp xúc với ‘thần khí’.


Thế giới này có thần linh hay không thì không ai biết bất quá rất nhiều người tin tưởng.


Thần linh là một dạng tín ngưỡng ở Trái Đất, là một dạng tín ngưỡng từ đời này qua đời khác.

Thần linh trong thế giới này thì không giống, bọn họ chưa bao giờ xuất hiện nhưng thần tích của bọn họ rất nhiều người biết thậm chí sở hữu thần tích.


Thần tích ở thế giới này được hiểu là thần binh, thần binh được tạo ra thế nào không ai biết, nhưng mỗi thần binh trong thế giới này đều có công dụng khác nhau.


Phương Thiên Họa Kích của Lã Bố là Thần Binh.

Thanh Long Yểm Nguyệt Đao của Quan Vũ là Thần Binh.


Lê Chân cũng có Thần Binh của mình, Thần Binh của nàng mang tên Thánh Chân Ngọc Bội.


Thần khí của Lê Chân công dụng lớn nhất chính là cảm nhận.

Nàng có thể dễ dàng cảm nhận những khí tức khác nhau trong phạm vi hẹp, chính vì cái thần khí này căn bản không thể có người lạ xuất hiện bên cạnh nàng.


Tất nhiên trong cái thế giới này chỉ có Thần Binh chọn người, người không có quyền chọn Thần Binh.


Thần Binh của Lê Chân không hỗ trợ chiến đấu mà thiên hẳn về phụ trợ, thiên hướng cảm nhận xung quanh, nhờ Thánh Chân Ngọc Bội bản thân Nghiêm Quang căn bản không có khả năng né tránh cảm giác lực của nàng.


Mấy vấn đề này, hiện nay Lê Chân cũng không biết.


Nàng thương Nghiêm Quang, thương một đứa bé 5 tuổi trong đêm lạnh giá giữa rừng hoang nước độc, vì vậy nàng liền cởi luôn áo giáp mỏng của mình ra, mặc lên người Nghiêm Quang rồi nhẹ xoa đầu hắn.


"Được rồi, không cần sợ, đi theo a di nhất định a di sẽ bảo vệ con an toàn, phường đạo tặc a miêu a cẩu mà thôi, đến bao nhiêu a di đuổi đi bấy nhiêu".


Thế là Nghiêm Quang cứ như vậy nắm tay Lê Chân, được vị ‘a di’ này đưa vào sâu trong rừng, nơi tập trung của tinh anh Âu Việt Tộc.


Tay cảu Lê Chân thực sự rất trắng, cũng rất mềm, căn bản không nhìn ra nửa điểm của kẻ tập võ.


Thân hình của Lê Chân dong dỏng cao, ít nhất cũng phải 1m7, Nghiêm Quang không biết ẩn sau lớp mặt nạ kia là dung mạo xinh đẹp như thế nào nhưng mà đôi mắt của nàng lộ ra ngoài, đôi mắt sâu thẳm như nước hồ mùa thu, ánh mắt sáng như vầng trăng trên cao.


Mái tóc đen dài búi cao ra sau lộ ra phần gáy trắng mịn, quan trọng nhất... trước khi Lê Chân cởi bộ giáp kia ra thì Nghiêm Quang cũng không có cảm giác gì nhưng khi nàng chỉ mặc một cái áo mỏng màu trắng thì lại không thể che đậy được bộ ngực no đủ của chính mình, đầy ngạo kiều hướng lên trên.


May mắn hiện nay Nghiêm Quang hắn còn nhỏ, sinh lý vẫn chưa thể phát triển nếu không tất nhiên sẽ suy nghĩ lung tung một chút.


Tiếc nuối duy nhất là tuổi tác, năm nay Nghiêm Quang mới 5 tuổi còn Lê Chân nàng đã thừa tuổi làm mẹ trẻ con, nàng so với mẫu thân của hắn còn lớn hơn 1 tuổi.



.......


Cùng Lê Chân rời đi đương nhiên là an toàn nhưng mà Nghiêm Quang cũng không biết toán cướp bắt cóc hắn căn bản không đơn giản.


Nghiêm Quang là người có giác quan thứ 6 rất mạnh, hắn có cảm nhận cực tốt.


Kẻ đánh bại hắn – Tiên Vu Đan tất nhiên rất mạnh nhưng theo Nghiêm Quang thấy kẻ này còn thua kém Hàn Đương khá xa, so với Lê Chân võ lực đạt đến 93 thì lại càng kém xa lơ xa lắc bất quá phía sau Tiên Vu Đan còn có Cam Ninh.


Cam Ninh võ lực của hắn hiện nay cũng là 93 hơn nữa đội hình 50 tặc binh của hắn đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.


Nguyễn Chế Nghĩa ngay trong đêm liền rời đi, mang theo vài thuộc hạ thân tính rất nhanh tiến về Hạ Bì, để lại Cam Ninh tọa trấn nơi này.


Cam Ninh lúc trước không có ý định gì với Nghiêm Quang bởi trong mắt hắn chỉ có Tôn Sách, chỉ cần Tôn Sách không chạy là được.

Về phần Cam Ninh hiện nay thì khác, hắn rất hứng thú với Nghiêm Quang thậm chí muốn nhanh chóng cho người bắt Nghiêm Quang về.


Lời Thuần Vu Đan kể chỉ làm Cam Ninh hứng thú nhưng lời Nguyễn Chế Nghĩa kể lại làm Cam Ninh bắt đầu có chút yêu tài.


Cam Ninh hiện nay thật ra còn xa lắm mới đạt đến trạng thái đỉnh cao của chính hắn trong sử Tam Quốc, hắn hiện nay chỉ là võ phu.


Cam Ninh hiểu binh pháp nhưng không thể so với bậc đại tướng đương thời, hắn cũng rất ít đọc sách, căn bản cũng không phải nho sĩ, hắn đi theo hướng hảo hán giang hồ nhiều hơn.


Cam Ninh vẫn là phường giặc cướp, vẫn thực sự rất bội phục những kẻ võ nghệ cao cường, nếu không phải thế hắn cũng chẳng mời Nguyễn Chế Nghĩa nhập bọn.


Trong mắt Cam Ninh, trước tiên liền nhìn võ lực sau đó mới nhìn trí tuệ, từ điểm này Nghiêm Quang thực sự khiến Cam Ninh muốn đào tạo, muốn tự mình thử sức một chút.


Cam Ninh thân cao gần 1m9, từng bắp thịt chắc nịch như đúc bằng đồng, cơ thể thì như thép nguội, hắn nằm thẳng ở đó hai tay làm gối, ánh mắt mở lớn nhìn lên bầu trời.


Hắn không ngủ trong lều trướng, sau khi Nguyễn Chế Nghĩa rời đi hắn liền ra ngoài sau đó nằm xuống ngắm trăng, nằm xuống ngắm sao.


Hắn vốn muốn đợi, đợi đến sáng cho người bắt Nghiêm Quang lại nhưng hiện nay Cam Ninh càng nghĩ càng thấy không vui.


Tính cách hắn là thế, hắn là con người thiên về hành động, dẫu biết nếu buổi sáng cho người vào rừng vừa an toàn hơn, vừa dễ tìm hơn nhưng hắn đột nhiên không muốn đợi nữa.


Hắn cảm thấy đợi một đêm là không cần thiết.


Nghiêm Quang cho dù yêu nghiệt hơn nữa có thể trốn qua hắn sao?.


Nghĩ đến đây, Cam Ninh cả người lộn ngược lại, liền bật dậy.

Hắn nhìn về phía cánh rừng, thuận tay cầm lấy một bó đuốc.


"Tiên Vu, ta vào rừng một chuyến, ngươi liền quản đám tiểu tử này".


Tiên Vu Đan thân hình còn cao lớn hơn Cam Ninh, hắn lưng dựa vào lều trướng ánh mắt nhắm lại.


Khi nghe thấy Cam Ninh lên tiếng hắn liền mở mắt ra nhìn vị đại ca của mình một chút.


So với Nguyễn Chế Nghĩa, Tiên Vu Đan còn hiểu Cam Ninh hơn nhiều.


"Đại ca, tính bắt tiểu tử kia chăng?, tiểu tử kia không giống mấy đứa trẻ bình thường, có chút yêu nghiệt, ngươi ra tay còn chưa chắc thành công, ta vẫn nghĩ nên làm theo lời Nghĩa, sáng sớm cho người tiến vào rừng vẫn là tốt hơn".


Hắn biết hắn khuyên không được Cam Ninh nhưng hắn vẫn sẽ khuyên.


Cam Ninh bật cười.


"Thử một chút cũng không sao, dù sao cũng không ngủ được, không phải sao?".


Nói dứt lời cứ như vậy cầm bó đuốc tiến vào rừng rậm.



Cam Ninh trong sử sách được gọi là Thủy Quái Giang Đông nhưng mà không thể phủ nhận chiến lực trên bộ của hắn.


Trong tập đoán phong kiến Ngô quốc, muốn so võ lực với Cam Ninh cũng chỉ có Thái Sư Tử, Chu Thái hay chính Tôn Sách, vũ lực của Cam Ninh thực sự cực kỳ kinh người.


Cam Ninh tài cao gan lớn, một thân một mình tiến vào rừng rậm, tay cầm theo một bó đuốc một đường đi thẳng vào chỗ sâu.



Cam Ninh không phải sợ Nghiêm Quang trốn đi bởi trốn kiểu gì cũng khó thoát khỏi việc bị tìm thấy, cái mà Cam Ninh sợ là sợ tiểu tử thú vị trong mắt hắn bị hổ giữ ăn thịt.


Việc này tất nhiên cực kỳ có khả năng, trong rừng rậm không thiếu thú ăn thịt, đặc biệt là lão hổ.


Hắn không đi tìm ở ngoài bìa rừng, hắn thật sự hy vọng Nghiêm Quang núp nơi đó, hắn chỉ sợ Nghiêm Quang trong lúc sợ hãi chạy một mạch vào trung tâm cánh rừng này, khi đó sẽ cực kỳ nguy hiểm.


Hắn một đường đi vào trung tâm, nếu thật sự Nghiêm Quang gặp nguy hiểm hắn vẫn quyết định cứu tiểu tử này một mạng.


Cam Ninh suy nghĩ cực kỳ thực tế hơn nữa lại thật sự đoán trúng rồi.


Nghiêm Quang vốn chỉ dám ở phạm vi bên ngoài tìm chỗ núp nhưng ai ngờ lại gặp Lê Chân, hắn liền theo nàng tiến vào trung tâm cánh rừng này.


.......

Một đường đi cùng Nghiêm Quang, bản thân Lê Chân cảm thấy càng ngày càng yêu thích đứa bé này.


Trong mắt nàng Nghiêm Quang rất thông minh hơn nữa lại thêm hắn hiện nay cực kỳ dễ thương, quả thật khiến Lê Chân có xúc động muốn ôm đứa bé này vào lòng mà bẹo má.


Nghiêm Quang tất nhiên rất nguyện ý, dù sao hắn cũng thật sự yêu thích Lê Chân.


Yêu thích ở đây dĩ nhiên không phải tình cảm nam nữ, yêu thích chỉ là thích, là thiện cảm mà thôi.


Thân là một quân nhân Việt Nam, hắn thực sự tò mò.. thực sự bội phục những người lấy thân nữ nhi lại làm cho vô số nam nhân bội phục, tất nhiên là về mặt ‘võ’.


Nghiêm Quang không thích văn, hắn chỉ thích võ, ở kiếp trước xã hội tiên tiến có rất nhiều người trong quân đội là nữ nhân bất quá dù sao quân đội chung quy vẫn nhiều nam ít nữ, dẫn đến hắn đặc biệt có thiện cảm với nữ giới theo nghiệp nhà binh.


Lúc này hắn được ở bên cạnh Thánh Chân Công Chúa bằng xương bằng thịt, vị danh nhân có công khai khẩn và phát triển Hải Phong, phát triển thành phố hoa phượng đỏ.


Đi bên cạnh nàng, Nghiêm Quang thực sự có rất nhiều cảm xúc khó nắm giữ.



Hai người vừa đi vừa trò chuyện bỗng nhiên Lê Chân nắm chặt lấy tay nhỏ của Nghiêm Quang, chậm rãi kéo hắn lùi lại.


Nghiêm Quang không có khả năng cảm nhận siêu cường của Lê Chân vì vậy hắn không rõ có gì xảy ra nhưng mà hắn vẫn biết hành động của Lê Chân đại biểu cho cái gì... đại biểu cho nguy hiểm đang tới.


"Chẳng nhẽ là tặc binh đuổi đến?".

Nghiêm Quang trong lòng tự hỏi một câu sau đó rất nhanh hắn liền lắc đầu loại bỏ suy nghĩ này bởi hắn thấy phương xa có một đốm lửa đang lại gần mình.


Trong màn đêm, đốm lửa này thực sự rất giống ma chơi, có vài phần đáng sợ.


Nhìn thấy đốm lửa này Nghiêm Quang lại phải nhìn đến Lê Chân.

Vị danh tướng này không ngờ có thể phát hiện ra đốm lửa trước Nghiêm Quang vài giây đồng hồ, hắn thực sự bội phục khả năng của Lê Chân vô cùng.


Tiếp theo cũng không lâu lắm, từ trong tán cây thân ảnh chủ nhân đốm lửa xuất hiện, người này không ai khác chính là Cam Ninh.


Cam Ninh vốn không ngờ sẽ gặp Nghiêm Quang ở đây, hắn thật ra còn chưa chân chính gặp mặt Nghiêm Quang bao giờ nhưng khi Nghiêm Quang cùng Tôn Sách bị ném vào cũi gỗ chính hắn cũng đi qua nhìn một lần, lúc này cơ hồ một mắt hắn liền nhận ra mục tiêu mà mình muốn bắt.


Khóe miệng khẽ nhếch, Cam Ninh cũng không tiếp tục nhìn Nghiêm Quang, hắn nhìn nữ nhân bên cạnh Nghiêm Quang lúc này.


"Nữ nhân...".

Nói ra hai chữ không đâu vào đâu, hắn lại nhìn sang Nghiêm Quang rồi lại nhìn Lê Chân.


"Nữ nhân, chiến giáp, che mặt?, là võ tướng Bách Việt chăng?".


Lê Chân lạnh lùng nhìn đối phương, ánh mắt của nàng ẩn chứa không ít sự rung động.


Nàng nhận ra đối phương.


Không phải người vô danh như Nguyễn Chế Nghĩa, Cam Ninh thật sự rất nổi danh.


"Cẩm phả tặc, Giang Hạ Cam Ninh? "


Cam Ninh cũng không bất ngờ đối phương nhận ra mình, hắn một tay vẫn cầm bó đuốc, một tay nắm lấy chuôi đao ngắn bên hông, ánh mắt dần dần trở nên nghiêm túc.


"Thân là nữ nhân, khí thế hơn người, nhận ra mỗ gia mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy, không biết là vị nữ tướng nào Âu Việt Tộc? ".


Nữ tướng người Bách Việt không thiếu nhưng ở vùng Giang Đông này muốn thấy nữ tướng chủ yếu vẫn là từ Âu Việt Tộc.


Lê Chân rốt cuộc buông tay Nghiêm Quang ra, một tay giữ lấy đoản kiếm bên hông, miệng đẹp khẽ nhếch.


"Âu Việt – Lê Chân".



.........


P/S: Lời tác giả.


Có thể nhiều bạn sẽ không thích sự xuất hiện của Thần Binh vì nó sẽ phá vỡ cách cục truyện quân sự thông thường nhưng mình đảm bảo Thần Binh sẽ không gây ra tác dụng ‘hủy diệt’ ghê ghớm trên chiến trường.


Có hệ thống bên người thì việc xuất hiện những thứ phi nhân loại theo mình cũng có thể chấp nhận được.


Mình viết truyện này chủ yếu là muốn tôn vinh sử Việt, tôn vinh những thứ tốt đẹp nhất của danh nhân Việt Nam vì vậy mình quyết định mang Thần Binh vào.


Trong truyện từ sau sẽ xuất hiện rất nhiều Thần Binh, có Thần Binh của bên Hán tức danh tướng Tam Quốc, có Thần Binh của chính người Bách Việt.


Thần Binh có thể không tồn tại nhưng cũng có những Thần Binh rất nhiều bạn đã từng nghe.


Thần Binh nổi tiếng có Nỏ Thần An Dương Vương, có Thuận Thiên Kiếm của Lê Lợi...

Thần Binh mà nhiều bạn không biết thì phải kể đến Ô Long Đao (Nguyễn Huệ), Thanh Định Nam Đao (Mạc Đặng Dung), Độc Thần Kiếm (Nguyễn Nhạc)...


Không thể để danh tướng Tam Quốc có vũ khí ‘xịn’ mà người Việt ta không có đúng không?.


P/s 2: Tháng này mình xin xét duyệt nhập bảng, vì không biết thế nào nên mình chỉ giữ tiến độ 1 ngày 1c thôi, mong mọi người hiểu cho mình.