Chương 38: Nhân Họa Đắc Phúc

Đại Việt Giang Sơn

Chương 38: Nhân Họa Đắc Phúc

Nghiêm Quang thật sự không thể hiểu nổi cái hệ thống này nhưng cũng vì cái nhiệm vụ tự nhiên xuất hiện lại làm hắn tò mò.


Nghiêm Quang không rõ cái đội ngũ này có nam tử hay không nhưng tạm thời theo hắn cảm nhận nơi đây chỉ toàn là nữ nhân.


Nếu là nữ nhân chắc hẳn ‘danh tướng’ trong nhiệm vụ cũng sẽ là nữ tướng, nghĩ như vậy Nghiêm Quang liền tò mò, là vị nữ tướng nào của sử Việt xuất hiện nơi đây?.


Nơi đây chung quy là đất Giang Đông, tuy là nơi rừng thiêng nước độc ít người qua lại nhưng vẫn cứ là nơi không thích hợp đi lại, người Bách Việt cùng quý tộc Giang Đông một năm va chạm không biết bao nhiêu trận, nếu đụng vào quan binh Giang Đông chỉ sợ đám người này chung quy sẽ gặp nguy hiểm lớn.


Quan trọng hơn thời điểm này rõ ràng trời còn chưa sáng, nghe nữ tử kia lên tiếng bọn họ cũng đã di chuyển trong thời gian không ngắn, trong đầu Nghiêm Quang liền hiện ra mấy từ ‘đi xuyên đêm’.


Đi xuyên đêm trong rừng, phải nói là ngu ngốc hay là tài cao gan lớn đây?.



Về phần nhiệm vụ, Nghiêm Quang cảm thấy đây là một nhiệm vụ tương đối tiện nghi, tạm không bàn tới phần thưởng chỉ nói xử phạt, hắn cảm thấy xử phạt không tính là gì.


Nghiêm Quang mới 5 tuổi, võ lực của hắn có cũng được mà không có cũng được, sẽ rất ít khi hắn phải đụng đến thứ này, võ lực của Nghiêm Quang chỉ xoay xung quanh hai chữ ‘rèn luyện’, ngay cả 3 năm sau thì hắn mới 8 tuổi, cái tuổi tác này võ lực đúng là không mấy chỗ để dùng.


Nghiêm Quang hiện nay cũng sẽ không thể xuất hiện ra ngoài, thời điểm hiện nay từ mặt đất chui lên chỉ sợ mấy nữ nhân này một kiếm chém chết hắn.


Vẫn cứ nhắm mắt, co người lại, Nghiêm Quang lần này triệt để không hành động gì cả, chỉ có thể thuận theo ý trời.

Nếu có duyên gặp mặt lần hai, hắn sẽ nghĩ cách tăng thiện cảm, sẽ nghĩ cách kéo vị nữ tướng thần bí này về trận doanh của mình, còn nếu không hắn cũng không biết làm gì chí ít hoàn cảnh hiện nay không cho hắn làm gì.


Lúc này hắn có lẽ chỉ có im lặng mà nghe âm thanh chuyển đến, bên tai.


Nghe được bọn họ nói chuyện bao nhiêu, có lẽ hay bấy nhiêu.


Cứ nghĩ như vậy, Nghiêm Quang yên lặng tiến vào bóng tối nhưng mà ngay lúc này, hắn lại cảm nhận được toàn bộ những nữ nhân đang ở gần đó lại đứng lên, sau đó không khí trở nên đột ngột nghiêm trang.


Nghiêm Quang như cảm nhận một loại khí thế phả vào mặt mình, cho dù đang ở dưới rãnh đất hắn cũng vẫn nhận thấy được, có một áp lực rất lớn đang tiến tới.


‘Lạnh’.

Đây là cảm giác đầu tiên mà Nghiêm Quang cảm nhận được.

‘Mạnh’, đây là cảm giác thứ hai mà Nghiêm Quang cảm nhận được.

Sau đó chính là âm thanh của người này.


"Các ngươi, sao lại dừng lại ở đây?".


Đây rõ ràng là giọng nữ nhân, người đến không ngờ cũng là nữ nhân.


Nghe thấy âm thanh của nàng, rõ ràng những người xung quanh cảm thấy không bình tĩnh.


"Cô cô, ngươi mở một con mắt nhắm một con mắt a, Trúc nhi chân đau quá, Trúc nhi không chạy được nữa".


Nữ nhân này rốt cuộc cũng dừng lại, mắt nhìn về mấy cô gái trước mặt, thở ra một hơi.


Khác hoàn toàn với cái khí lạnh mà nàng tạo ra, nàng rốt cuộc cũng mỉm cười.

Đáng tiếc Nghiêm Quang không thấy được nàng cười.


"Tiểu Trúc, ngươi biết lần này quan trọng thế nào mà?, Âu Việt Tộc chúng ta 3 năm mới tổ chức một lần, lần này mẫu thân ngươi giao ngươi cho cô cô, cô cô cũng không thể lấy việc công làm việc tư, nếu thành tích của con không tốt, cô cô vẫn cứ phải loại con thôi, dù sao mẫu thân của con cũng sẽ không chấp nhận con đi cửa sau ".


"Con có thể nghỉ, cô cô thậm chí bồi con ngồi ở nơi đây nhưng mà kết quả cuộc thi, cô cô cứ y việc mà làm, tiểu Trúc có muốn không?".


Khác với sự lãnh ngạo mà Nghiêm Quang cảm nhận, nữ tử lúc này giọng nói mang theo vài phần ôn nhu, cứ như ‘tiểu Trúc’ kia chính là con gái của nàng vậy.


Tiểu Trúc nhìn cô cô, dưới ánh trăng nàng liền đưa cái lưỡi nhỏ ra, sau đó đỏ mặt mà gật đầu.


Nghiêm Quang thật ra không biết, khoảng thời gian này là thời gian lịch duyệt của Âu Việt Tộc.


Âu Việt Tộc đang tuyển Hoàng Kim vệ.


Hoàng Kim vệ hiểu theo nghĩa đơn giản nhất chính là đặc công như Nghiêm Quang có điều toàn bộ đều là nữ.

Hoàng Kim vệ là lực lượng không mang ra ngoài chiến đấu, là lực lượng bảo vệ nhà tổ.


Âu Việt Tộc có tín ngưỡng của riêng mình, tín ngưỡng của Âu Việt Tộc chính là vàng.


Đồ đằng của Âu Việt Tộc, chính là kim ngưu.


Đây là một truyền thuyết cổ xưa, truyền thuyết mà Nghiêm Quang chưa bao giờ nghe, truyền thuyết về nữ thần vàng.


Tất nhiên Nghiêm Quang sẽ không hiểu lắm về vị nữ thần vàng này, nhưng mà với người dân Âu Việt, tích xưa kể rằng nữ thần vàng ẩn mình trong lòng đất, mang quý khí của vàng tẩm bổ cho mặt đất, mới dẫn đến đất đai tốt tươi, mùa màng bội thu.


Lại nói tiếp, Âu Việt Tộc hay bất cứ một dân tộc nào đều lấy nông nghiệp cùng chăn nuôi làm chủ, ở Âu Việt Tộc có rất nhiều trâu.


Trâu là sinh vật đại diện cho văn minh lúa nước cũng là sinh vật đại diện cho sức lao động chính của thời đại này.


Trâu có thể cày đất, có thể xới tung mặt đất, có thể mang lại sự thịnh vượng cho nhà nông, liền trở thành sinh vật có thể dẫn con người đến nơi ở của nữ thần vàng.


Truyền thuyết mãi mãi chỉ là truyền thuyết nhưng đến một mức độ nào đó, nó trở thành tín ngưỡng.


Ở Âu Việt Tộc, ngựa căn bản không tính là gì.

Ngựa đương nhiên ở đâu cũng quý nhưng muốn so với trâu thì còn kém lắm, chí ít ở cái đất Âu Việt.


Nếu muốn so sánh một chút, thì ngựa giống như động vật cần được bảo tồn còn trâu trực tiếp nâng thành hàng quốc bảo được ghi trong sách đỏ vậy, người Âu Việt thực sự rất tôn thờ sinh vật này.


Cho dù trâu chủ yếu vẫn cứ dùng làm sức lao động chính nhưng từ việc lấy đồ đằng là kim ngưu đủ để nhìn ra địa vị con vật này.



Lại nói đến Hoàng Kim Vệ, đây là lực lượng bảo vệ nhà tổ, lấy kim ngưu làm đồ đằng, lấy nữ thần vàng làm tín ngưỡng.

Cho dù bọn họ gần như không bao giờ phải xuất trận nhưng đây vẫn cứ là một sự đại biểu, là sự biết ơn của người dân Âu Việt đối với nữ thần vàng chính vì vậy Hoàng Kim Vệ toàn bộ đều là tinh binh hơn nữa nhất định phải đẹp.


Hoàng Kim Vệ muốn được tuyển chọn liền phải vượt qua thử thách, bất cứ nữ tử nào trực thuộc Âu Việt Tộc, tuổi tác từ 14 đến 17 tuổi lại thêm vẻ ngoài ưa nhìn đều có thể báo danh, sau đó vượt qua hàng loạt thí luyện.


Cũng may người Bách Việt vẫn cực kỳ coi trọng địa vị nữ nhân, nếu kéo cái phong tục này đến Trung Nguyên thật sự không biết đào đâu ra cho đủ lực lượng Hoàng Kim Vệ?.


Đám người Nghiêm Quang nhìn thấy hôm nay, chính là tân binh tương lai trực thuộc Hoàng Kim Vệ.


Nữ tử trẻ tuổi gọi là tiểu Trúc kia cũng có quan hệ tương đối gần với Nghiêm Quang, nữ tử này họ Mị, tên Trúc là người Mị gia.


Tất nhiên những thứ này Nghiêm Quang hiện nay không rõ.


Mị Trúc cho dù bản tính có chút giống công chúa nhỏ, nàng năm nay mới 14 tuổi vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành nhưng khi nghĩ đến việc được tham dự Hoàng Kim Vệ, ánh mắt liền trở thành long lanh.


Mị Trúc như có thể dũng khí, đối với cô cô gật mạnh đầu.


"Cô cô, Mị Trúc biết sai rồi, người đừng đánh giá xấu về ta nha, ta lập tức tiếp tục tham gia thí luyện".


Thế là mấy cô nương trẻ tuổi xung quanh cũng cung kính cúi đầu, một loạt tiếp tục di chuyển, tiếp tục tham gia thí luyện.


Không rõ Nguyễn Chế Nghĩa lúc đi ra Hạ Bì bước chân phải hay chân trái, hắn thực sự tương đối xui xẻo, hành động khi nào không hành động lại trùng ngay dịp Âu Việt Tộc đại lễ.


.......


Sau khi Mị Trúc tiếp tục chạy đi, ở bên dưới Nghiêm Quang liền thở ra một hơi.


Hắn lúc này cũng biết khả năng Mị Trúc là danh tướng không cao, danh tướng mà hệ thống giao nhiệm vụ cho hắn chỉ sợ là cô cô của Mị Trúc.

Nghiêm Quang ở dưới đất, rất cố gắng mà cựa quậy một chút, hắn muốn liếc mắt mà nhìn nàng, liếc mắt mà nhìn vị nữ tướng quân của sử Việt này, hắn muốn biết là vị danh tướng nào.


Từ việc nghe lén cuộc trò chuyện vừa rồi, Nghiêm Quang biết mấy nữ tử này là người Âu Việt Tộc.


Danh tướng thuộc Âu Việt Tộc mà lại là nữ?.


Là Hoàng Thiều Hoa, là Bùi Thị Xuân, là Nguyễn Thị Dung hay là Lê Chân đây?.


Tròng dòng suy nghĩ lại thêm tò mò, Nghiêm Quang rốt cuộc cũng ngước mắt lên, cố gắng dựa theo những tia sáng lờ mờ mà nhìn nữ danh tướng kia.


Động tác Nghiêm Quang làm rất nhẹ, căn bản không có một tiếng động nào nhưng mà khi hắn vừa ngước đầu lên, đập vào mắt hắn chính là khuôn mặt của nữ tử này, nữ tử này vậy mà cũng đang cúi người xuống, ánh mắt chớp động nhìn hắn.


Nghiêm Quang xin thề, lúc này hắn còn sợ gấp chục lần xem phim kinh dị.


Cứ như gặp phải ma vậy, Nghiêm Quang cả người giật bắn lùi mạnh về phía sau, vẻ mặt non nớt đầy hoảng sợ.


Hắn vậy mà nhìn thấy một khuôn mặt... môt khuôn mặt không giống người.


Đương nhiên Nghiêm Quang cũng hiểu, nàng là đeo mặt nạ, mặt nạ của nàng toàn bộ đều được làm bàng vàng, bám sát lấy khuôn mặt.


Chiếc mặt nạ cũng cực kỳ đặc biệt, chỉ có hai đôi mắt lộ ra ngoài, còn lại đều thành một thể thống nhất, căn bản không nhìn thấy dung mạo thật của nàng.


Nàng sau khi nhìn thấy Nghiêm Quang, lại đứng lên, giọng nói ngập tràn lạnh lẽo.


"Ngươi còn không ra?, để bản tướng lôi ngươi ra ngoài?".


Nghiêm Quang thật sự không ngờ mình lại còn bị phát hiện, hắn rốt cuộc cũng vẫn phải bò ra ngoài.


Khi Nghiêm Quang ra ngoài, hắn mới chứng kiến nữ nhân này.


Thân cao khoảng 1m75. đôi chân dài miên man trong lớp quần đen bót sát.

Người mặc một bộ giáp mỏng cũng màu đen, giáp ôm sát ngực nhưng lại lộ hai cánh tay ra ngoài.

Cánh tay của nàng không lớn lại càng không có bắp tay, nhìn không ra một điểm sức lực nào của võ tướng, trái lại làn da mềm mại, cánh tay thậm chí như búp măng khiến Nghiêm Quang cảm thấy hắn cũng có thể bẻ gãy tay nàng.


Nhìn từ đầu đến chân, nàng so với mẫu thân Mị Cơ của hắn thậm chí càng yếu đuối... ngoại trừ ánh mắt.

Ánh mắt kia Nghiêm Quang đã từng thấy.

Ánh mắt của thủ trưởng.

Cái ánh mắt này không phải khinh bỉ, không phải coi thường cũng không chán ghét, đây là ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, chỉ thế mà thôi.


Nữ tử nhìn Nghiêm Quang, Nghiêm Quang cũng nhìn nàng, hắn không biết nữ tử đang quan sát gì ở mình, hắn cũng không biết nên nói gì mới đúng, vì vậy chỉ khe khẽ lên tiếng.


"Ta... ta không có ý nghe lén".

Vẻ mặt non nớt lại thêm mệt mỏi cả ngày, Nghiêm Quang cứ như vậy ngước mắt nhìn vị nữ tướng quân kia, khuôn mặt có bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương.


Nữ tướng quả thật rất muốn giết người diệt khẩu, dù sao hành động lần này tuyệt đối là bí mật, cho dù kẻ trước mặt không hiểu bọn họ nói gì nhưng chỉ cần mang tiếng gió ra ngoài, mấy tiểu cô nương Âu Việt Tộc tất nhiên sẽ gặp nguy hiểm.


Nàng thực sự muốn ra tay nhưng tiền đề là... Nghiêm Quang lớn hơn một chút.


Nghiêm Quang thực sự quá nhỏ, bảo nàng ra tay với đứa bé như vậy, nàng không đành lòng cũng không xuống tay được.


Nàng liền ngồi xuống, dùng một tay nhẹ xoa đầu Nghiêm Quang, giọng nói có chút hòa hoãn.


"Cháu bé, cha mẹ cháu đâu?, tại sao bỏ mặc cháu đêm hôm trốn ở đây thế này? ".


Lại nhìn quần áo Nghiêm Quang có chút rách rưới bẩn thỉu, khuôn mặt đầy mệt mỏi, trên da thịt thậm chí có cả vết thương, lòng nàng liền chạnh lại.


Là cha mẹ cỡ nào mới bỏ con trong rừng?.

Là kẻ nào tàn nhẫn với đứa bé này như vậy?.

Nàng là nữ nhân, tình mẫu tử của nữ giới luôn luôn rất mạnh.


Nghiêm Quang trong đầu rất nhanh suy nghĩ.


Hắn cảm thấy, nữ tướng trước mặt rất mạnh, tuyệt đối là một trong những người mạnh nhất Nghiêm Quang thấy.


Hệ thống không phải liền giao cho hắn một cái nhiệm vụ sao?.


Sau lưng không phải rất có thể có một đám tặc binh bắt cóc hắn sao?.


Nghiêm Quang nghĩ cũng không nghĩ, liền dùng hay tay ôm lấy nàng, cứ như vậy úp đầu vào nàng, cơ thể từng đợt run lên.


Hắn run lên đương nhiên vì lạnh nhưng mà nàng thì lại nghĩ hắn run lên vì sợ.

Lập tức ôm lấy hắn, nàng có chút luống cuống nhưng mà rất nhanh liền trấn tĩnh.


"Ngoan, không sợ, nói cho a di biết nhà ngươi ở đâu, tại sao lại trốn ở đây?".


Thế là Nghiêm Quang liền kể sạch tất cả, đương nhiên có vài điểm phải nói dối.


Hắn nói thật việc mình bị bắt cóc, hắn cũng nói thật đám tặc binh còn ở trong núi nhưng mà về thân phận, hắn lại thay đổi một chút.


Hắn không giám nói mình là Nghiêm Quang, dù sao thân phận Hạ Bì Nghiêm gia hay Lạc Việt Nghiêm gia cũng có chút không tiện nói, quá mức mẫn cảm.


Hắn phải nghĩ ra một cái thân phận, hơn nữa tốt nhất là thân phận nào đó dễ khiến vị nữ tướng quân này tăng thiện cảm với mình.


Hắn liền mượn mặt mũi Trương sư một chút, không ngần ngại gì mà nói mình là đệ tử Trương sư.


Quả nhiên nghe đến việc đệ tử Trương sư lại bị đám tặc binh bắt, ánh mắt vị nữ tướng này liền lạnh hơn bao giờ hết.


"Tiểu Minh, không cần sợ đám ác tặc kia, có a di ở đây rồi, nói cho a di biết Trương sư ở đâu, a di đưa ngươi đến gặp Trương sư".


Thân phận của Trương sư ở toàn bộ phương Nam đều như tiếng kinh lôi, chỉ cần là võ tướng không ai không biết.


Ở Nam Bách Việt, Sơn Việt – Trương sư có mấy ai không nghe danh?.


Về phần cái tên Minh, đây là mượn tên phụ thân hắn.

Hắn tự giới thiệu, mình gọi là A Minh.


Nằm trong ngực nữ tướng, Nghiêm Quang có chút rụt rè.


"A di... tiểu Minh chưa biết tên a di".


Nữ tướng cười hiền hòa với Nghiêm Quang, nàng đương nhiên đã gặp qua Trương sư cũng biết Trương sư.


Cho dù nàng không ngờ Nghiêm Quang là đệ tử Trương sư bất quá Nghiêm Quang thật sự có thể tả Trương sư vô cùng sinh động lại thêm việc Nghiêm Quang quá nhỏ, nàng sẽ không nghi vấn đứa trẻ này.


Về đám tặc binh?, nàng căn bản khinh thường để ý.


Chỗ này hiện nay chính là địa bàn tạm thời của Âu Việt Tộc.


Một tay xoa đầu Nghiêm Quang, nhẹ nhàng mà lên tiếng.


"A di là người Âu Việt Tộc, gọi là Lê Chân, tiểu Minh gọi Chân di là được ".


Nghiêm Quang thực sự rất khó để nói cảm giác của mình lúc này.


Hắn thậm chí muốn đến bắt tay đám tặc binh dưới núi kia một chút, hắn dĩ nhiên gặp được Thánh Chân Công Chúa – Lê Chân?.


Hơn nữa... Lê Chân chính là bác họ ngoại của hắn tức là chị họ của mẫu thân hắn.


Quan hệ hai bên đúng là thật gần.


Hệ thống không thể vì Nghiêm Quang khiến danh tướng lập tức thần phục nhưng mà hoàn toàn có thể vì Nghiêm Quang chế tạo cơ hội, một cái cơ hội gặp mặt.



..........

p/s: Nếu ai chưa biết truyện dân gian về Nữ Thần Vàng thì có thể google nhé.

Truyện dân gian Việt Nam đấy