Chương 37: Nữ Tướng

Đại Việt Giang Sơn

Chương 37: Nữ Tướng

Nghiêm Quang cũng không dám dừng lại, hắn một đường chạy một mạch vào sâu trong rừng, bất quá Nghiêm Quang vẫn phải biết ban đêm trong rừng vốn không an toàn, hắn nhất định phải sớm tìm được chỗ ẩn nấp.


Thời kỳ này, rừng rậm mới đúng nghĩa của nó, cây cối cực kỳ tốt tươi thậm chí từng lùm cỏ còn cao đến thắt lưng người, cực kỳ dễ lẩn trốn nhưng mà bên trong rừng rậm cũng cực dễ gặp dã thú.


Ở hậu thế, căn bản không có cách nào nhìn thấy Hổ, chít ít là ở Việt Nam.


Hổ đã chuẩn bị ghi vào sách đỏ đến nơi, là động vật nhất định phải bảo tồn, đi vào rừng rất khó thấy nổi sinh vật này nhưng ở cái thời đại này thì khác, hổ đúng là hiếm thấy nhưng đấy là bìa rừng, vào sâu bên trong tỷ lệ gặp đúng là vẫn có.


Nghiêm Quang hiện nay cũng biết, hắn gặp một đầu lão hổ thì không có khả năng còn sống đi ra. hắn nhất định phải tìm một vị trí an toàn.


Trèo lên cây?, cái này thì chắc chắn không được bởi đơn giản hắn không giỏi trèo cây.


Nghĩ một lúc, Nghiêm Quang vẫn quyết định ẩn mình vào trong bóng tối, núp trong một bụi cỏ cao, cả người cúi thấp xuống, chậm rãi bước đi nhìn hoàn cảnh xung quanh.


Hắn biết ẩn núp trong rừng tốt nhất là tìm được một hốc đá, dù sao nơi đây không chỉ có rừng mà còn có núi nhưng mà hắn thật sự không thể nhìn rõ xung quanh, trời có tối. Hắn chỉ có thể từng bước từng bước một tính tiếp.


Trong lúc Nghiêm Quang đang cố gắng tìm nơi ẩn núp thì Nguyễn Chế Nghĩa sắc mặt không mấy thoải mái ngồi trước mặt Cam Ninh.


Cam Ninh vốn đang ngủ liền nghe thấy có tiếng động, hắn rất nhanh mở mắt cả người bật dậy nhìn về phía người tiến vào.


Khi phát hiện ra Nguyễn Chế Nghĩa lại thấy sắc mặt Nguyễn Chế Nghĩa không đúng, Cam Ninh liền cau mày lại.


"Đệ đệ, đêm muộn rồi còn có việc gì?".


Nguyễn Chế Nghĩa ngồi xuống, dưới ngọn đèn lờ mờ Cam Ninh có thể nhìn thấy mặt của Nguyễn Chế Nghĩa có chút sưng lên.


Cam Ninh tất nhiên cũng nhận ra, vết thương trên mặt Nguyễn Chế Nghĩa thì có ý nghĩa gì, sống lưng lập tức thẳng tắp, nhìn vị đệ đệ này của mình.


"Thằng nhóc đó chạy thoát rồi"


Cam Ninh nghi hoặc.

"Thằng nhóc nào?".


"Nghiêm Quang", Nguyễn Chế Nghĩa đáp.


Cam Ninh nhìn thật kỹ Nguyễn Chế Nghĩa, rồi lại hỏi.


"Làm sao mà nó thoát được?".


Nguyễn Chế Nghĩa đương nhiên cũng sẽ ăn ngay nói thật mà trả lời, nghe được hắn kể lại mọi việc sắc mặt Cam Ninh dần dần chuyển sang hứng thú.


Thật ra cả Nguyễn Chế Nghĩa lần Cam Ninh đều không sợ Nghiêm Quang bỏ trốn.


Bọn họ như bao người khác, vẫn cứ giữ cái suy nghĩ Nghiêm Quang 5 tuổi, vì cái suy nghĩ này, bọn họ thật sự không tin Nghiêm Quang chạy được.


Một đứa bé 5 tuổi, một thân một mình chạy vào rừng thì có thể đi đâu về đâu?, đám tặc binh đã ăn đủ máu tươi trên chiến trường, cũng không phải đám binh lính bình thường có thể so được, thật ra tặc binh sống càng lâu thì càng lợi hại, bọn họ còn lợi hại hơn cả lão binh chính quy bởi tặc binh bất chấp thủ đoạn, tặc binh không bị ước thúc.


Nguyễn Chế Nghĩa biết, Cam Ninh cũng biết, chỉ cần phái người để đi tìm Nghiêm Quang, nhất định sẽ bắt được hắn, đây chính là lý do tại sao Nguyễn Chế Nghĩa không có dự định vội đi tìm Nghiêm Quang mà đi báo cho Cam Ninh một chút.


Về phần Cam Ninh thì sao?, tay đưa ra mân mê cằm, hứng thú nhìn nghĩa đệ của mình.


"Tiểu tử kia thật khá, lần này ta cũng bắt đầu tò mò với hắn, được rồi ta bây giờ liền cho mấy cái huynh đệ tản ra tìm nó về có điều bắt được nó đệ cũng đừng động vào vội, ta muốn nhìn đứa bé có thể làm cả lão nhị cùng lão tam chúng ta bị thương rôt cuộc là yêu nghiệt phương nào".


Nguyễn Chế Nghĩa với mấy lời của Cam Ninh cũng không phản ứng gì chỉ là hắn vẫn vì Cam Ninh mà suy nghĩ.


"Tiểu tử kia chạy vào trong rừng liền chạy đông chạy tây, chưa chắc đã biết mình đi đến nơi đâu, căn bản cũng không có quy tắc để dựa vào, bây giờ lại là ban đêm chỉ sợ các huynh đệ muốn tìm cũng không dễ, đi sâu vào bên trong bìa rừng còn có khả năng gặp nguy hiểm".


"Theo đệ thấy, tốt nhất sáng sớm ngày mai khi mặt trời vừa ló rạng liền cho người tìm nó, thứ nhất buổi tối trong rừng không an toàn, thứ hai quá thiếu ánh sáng, thứ ba nếu chúng ta có hành động lớn chỉ sợ quân Tôn gia sẽ nhìn ra cái gì, dẫu sao đây vẫn là đất Giang Đông ".


"Thế nếu tiểu tử kia chạy xuống núi được thì sao?, trở về được Hạ Bì thì sao?, khi đó kế hoạch của ta với đệ chỉ sợ sẽ bị phá hủy".


Cam Ninh tương đối đồng ý với mấy lời Nguyễn Chế Nghĩa nói nhưng hắn vẫn phải hỏi một câu này.

Nguyễn Chế Nghĩa sắc mặt cũng dần trở nên ngưng trọng.


Cho dù hắn không tin Nghiêm Quang chạy ra được nhưng mà lỡ vạn nhất thì sao?.


Nghiêm Quang đã cho Nguyễn Chế Nghĩa quá nhiều bất ngờ.


"Vậy ta nghĩ, ta sẽ trở lại Hạ Bì một chuyến, đi ngay trong đêm nay, ở phụ cận Hạ Bì sau đó để lại phương thức liên lạc cho đại ca, nếu bắt được tiểu tử kia thì cho người liên lạc với ta, nếu không bắt được tiểu tử kia vậy ta liền ôm cây đợi thỏ".


"Ta cũng không tin, hắn có thể lần thứ hai thoát được khỏi tay ta".


Cam Ninh nhìn nhìn Nguyễn Chế Nghĩa rồi cũng gật đầu.

"Được, dù sao ta cũng không tin thằng nhóc kia chạy được ra ngoài, chúng ta có đến 50 huynh đệ bày xuống thiên la địa võng mà còn để thằng bé miệng còn hôi sữa đó thoát được, Cam Ninh ta cũng không gọi là Cam Ninh".



"Ngươi trở về Hạ Bì, thu thập tình hình ở đó cũng được bất quá ngươi chung quy cũng bị truy nã, cẩn thận một chút".


Nguyễn Chế Nghĩa gật nhẹ đầu với Cam Ninh, rất nhanh đứng dậy đi trở về.


Nguyễn Chế Nghĩa cũng có một cái lều trướng nhỏ, tất nhiên đây chỉ là chỗ để ngủ mà thôi, không tính là đại công trình gì.


Trong lều cũng không có gì ngoại trừ một thanh trường thương.


Nguyễn Chế Nghĩa từ bé đến lớn hắn quen dùng giáo nhưng từ khi tham gia chiến trường, ở trong quân đội của Lạc Việt Tộc, hắn lại mơ ước một cây trường thương.


Cây trường thương trong tay hắn lúc này là do Cam Ninh tặng, là quà kết nghĩa của đại ca.


Nắm trường thương trong tay, Nguyễn Chế Nghĩa lại càng thêm tự tin, cả người xuất hiện một khí thế khó nói nên lời.


Thương cùng giáo thật ra là cùng một loại vũ khí chỉ là nó được chế tạo khác nhau.


Thương ở cái thế giới này được hiểu rộng hơn giáo bởi giáo chính là nhuyễn thương.


Giáo là nhuyễn thương còn thương bình thường chính là trường thương, bất kể độ dài, độ cứng, độ nặng thương đều vượt qua giáo.


Ưu điểm của giáo chính là dễ chế tạo, có thể sử dụng làm phi lao, đặc biệt khi đặt ở chiến trường, vì giáo ngắn hơn thương lại cơ động hơn thương dẫn đến việc binh lính nào cũng có thể sử dụng, có thể dễ dàng lập trận, biến trận đồng thời dễ dàng hoạt động trong phạm vi hẹp.


Ở thế giới này, trường thương là vật đại diện cho đại tướng.

Giáo là vũ khí bất ly thân của binh lính.


Nắm trường thương, cầm theo bọc hành lý nhỏ, Nguyễn Chế Nghĩa ngay trong đêm xuống núi.


.......


Nguyễn Chế Nghĩa rời đi, hắn muốn chặn đường về Hạ Bì của Nghiêm Quang chỉ là Nguyễn Chế Nghĩa sẽ không biết, Nghiêm Quang cũng không muốn về Hạ Bì.


Nghiêm Quang rốt cuộc tìm được một nơi để lẩn trốn, một hốc đất lõm vào bên trong, nằm ngay bên dưới vài cái cây đổ, đây có thể coi là chỗ trốn tốt nhất dành cho Nghiêm Quang lúc này.


Nghiêm Quang sau khi chui xuống, hắn lấy hay tay ôm ngực, cả người co lại cố gắng giữ ấm cho bản thân, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào đã sớm chuyển sang màu trắng, ban đêm thực sự rất lạnh, rất lạnh.


Chính vì lạnh, Nghiêm Quang lại tương đối mệt vì vậy hắn gần như ngủ thiếp đi bất quá càng những lúc thế này, hắn lại càng phải tỉnh táo, càng không dám ngủ.


Cảm nhận cái lạnh của mặt đất truyền vào thân thể, Nghiêm Quang thở ra một hơi, hắn lần này cũng suy nghĩ xuống núi nhưng mà là hướng về huyện Diễm Độc.


Nếu hắn thoát được, hắn sẽ đến huyện nhỏ này, hắn muốn nhìn vị Lưỡng Quốc Trạng Nguyên – Mạc Đĩnh Chi.


Thời gian dần trôi, Nghiêm Quang cũng không biết hắn đã ở chỗ này bao lâu, hắn chỉ biết từ đầu đến cuối hắn đều không có ngủ đồng thời từ đầu đến cuối trời vẫn cứ chưa sáng.


Hắn không dám rời khỏi chỗ này, kể cả khi trời sáng hắn cũng sẽ không rời đi nhưng mà trời sáng cũng sẽ đại biểu nhiệt độ ấm lên, có thể cho hắn một điểm dễ chịu, thân thể của hắn hiện nay rất yếu, rất yếu.


Với cơ thể trưởng thành, hắn dám nhắm mắt ngủ một giấc nhưng hiện tại thì không, nếu hắn ngủ nhiệt độ cơ thể liền hạ xuống, có thể sẽ không chết nhưng cũng sẽ ốm nặng một trận mà ốm trong cái hoàn cảnh này không khác cái chết là bao.


Không có đồng hồ, chẳng có dụng cụ đo thời gian, không gian tĩnh lặng đến đáng sợ.


Mí mặt Nghiêm Quang như muốn cụp xuống nhưng mỗi lần như thế, hắn lại cố mở mắt ra, dùng ngón tay bấu chặt đùi non của mình, muốn dùng đau đớn làm đại não thanh tỉnh một chút.


Ngay trong cái giờ khắc này, cả người Nghiêm Quang run lên, hắn nghe thấy tiếng động, tiếng bước chân.


Nghiêm Quang biết đám tặc binh chắc chắn sẽ tìm hắn nhưng mà hắn cũng tương đối tự tin chỗ trốn này của mình lại thêm trời chưa sáng, hắn khả năng cao sẽ không bị phát hiện bất quá ngay cả tự tin thì nghe thấy tiếng bước chân tiến đến, hắn cũng tràn ngập lo lắng.


Hắn thậm chí cảm nhận được tiếng tim đập của bản thân mình.


Tiếng bước chân càng ngày càng rõ ràng hơn nữa số lượng cũng không ít.


Nghiêm Quang trong lòng càng ngày càng trầm lại, hắn thậm chí nắm chặt nanh sói trong lòng bàn tay, đại não điên cuồng nghĩ đường lui, cho đến khi hắn thấy một bàn chân, một bàn chân hiện ra trong tầm mắt mình.


Hắn ở dưới hốc đất, giữa hắn và mặt đất chỉ có một cái khe nhỏ, hắn lại núp cả người xuống dưới, trong điều kiện trời tối bên ngoài rất khó nhìn thấy hắn nhưng ánh mắt hắn từ bên dưới cũng có thể nhìn thấy một chút bên ngoài.


Trời chưa sáng hẳn nhưng so với lúc Nghiêm Quang chui vào nơi này, chí ít dễ nhìn hơn một chút.


Bàn chân mà hắn nhìn thấy... là một bàn chân rất đẹp.


Nghiêm Quang cũng không phải có sở thích biến thái gì nhưng mà thời hậu thế nữ nhân thường thường sẽ đi xăng đan ra hoặc giày cao gót ra ngoài đường, trừ khi tham gia hoạt động thể dục thể thao mới mang theo giày, trong cái điều kiện này dù muốn dù không Nghiêm Quang cũng nhìn thấy rất nhiều bàn chân bất quá ngay cả thế hắn cũng phải công nhận, bàn chân mà hắn nhìn thấy hiện nay rất đẹp, rất đẹp.


Những đầu ngón chân tinh tế cực điểm, vừa nhìn cũng có thể nhìn ra đây là chân nữ nhân.


Sau đó Nghiêm Quang triệt để ‘mộng’ rồi, khi càng nhiều tiếng bước chân lại gần đây, hắn lại tiếp tục nhìn thấy chân... toàn bộ đều là nữ nhân.


Đùa gì thế?, nữ nhân từ bao giờ lại dám đi vào rừng rậm thời điểm này hơn nữa số lượng còn không ít thậm chí lập thành một tiểu đội cũng được.


Nữ nhân Giang Đông, từ bao giờ táo bạo như vậy?.


Tiếp theo Nghiêm Quang rõ ràng thấy ‘một đôi chân’ xoay lại, vừa nhìn động tác hắn cũng hiểu nữ nhân này đang ngồi lên thân cây đổ gãy, thậm chí hắn còn mơ hồ thấy được bàn tay trắng đang đấm nhẹ lên đôi chân.


Vì trời quá tối, hắn không nhìn ra được làn da của người này nhưng mà... gót chân cũng rất đẹp, không một vết nhơ, không một vết tổn hại, có thể coi là chân chính gót ngọc.


"Đau chân quá, không đi nữa, không đi nữa".


Đây chính là giọng của nữ nhân này, giọng nói rất êm tai.


Ở bên cạnh nàng, mấy nữ nhân còn lại cũng nhanh chóng bật cười, bọn họ có lẽ cũng đã quen với mấy câu nói dạng này.


"Đại nhân, lúc này trời vẫn còn chưa sáng, chúng ta nghỉ ngơi một chút cũng được, đợi trời sáng liền xuống núi".


Đây là giọng một ‘nữ nhân’ khác.


"Hì hì, đúng đúng, chúng ta vẫn là nghỉ ở đây đi, đi cả đêm rồi, thực sự chân ta không chịu được".


Đây là giọng của nàng.


Từ giọng nói có thể cảm thấy, tuổi tác cũng không lớn hơn nữa trong lòng Nghiêm Quang thật sự hy vọng đây là mỹ nhân.


Không biết là mỹ nhân nhà nào nhưng từ xưng hô cũng hiểu nàng không tầm thường, sẽ chẳng có nữ nhân tầm thường nào được gọi bằng hai tiếng ‘đại nhân’.


Nghiêm Quang nghĩ rất lâu, hắn cũng không nghĩ ra cái đất Giang Đông này có nữ nhân nào như thế?, chí ít trong lịch sử cũng không có đi?.


Người duy nhất trong đầu Nghiêm Quang chính là Tôn Thượng Hương, nữ nhân này võ nghệ tương đối khá, xuất thân cực tốt, tuổi trẻ, mỹ mạo tuyệt luân lại thêm gan lớn bất quá đương nhiên đây không phải Tôn Thượng Hương.


Tôn Quyền còn chưa sinh ra, đào đâu ra Tôn Thượng Hương?.


Ngay lúc này, cái hệ thống không an phận lại bắt đầu réo lên những âm thanh quen thuộc.


"Đinh, phát hiện danh tướng Đại Việt, danh tướng này hiện nay vẫn chưa đầu nhập vào ký chủ, cũng chưa từng gặp ký chủ, hy vọng ký chủ có thể nhanh chóng kéo ngắn quan hệ hai bên, nhanh chóng tăng trung thành của danh tướng với ký chủ".


"Nhiệm vụ thành công, ký chủ có thể kéo ngắn thời gian thăng cấp của hệ thống đồng thời nhận được một lần lựa chọn rút thưởng vật phẩm bạch ngân cấp, nhiệm vụ thất bại ký chủ bị tạm thời bị giảm 5 điểm võ lực trong thời gian 3 năm".



........


Lời nói của tác giả: Mình đang đợi truyện nhập bảng nên giờ mỗi ngày đăng 1 chương nhé.

Mình cũng tích được kha khá chương, nếu nhập bảng thành công sẽ bạo chương trong 1 tuần.


Cảm ơn mọi người ủng hộ bộ truyện này, hy vọng nhận được càng nhiều góp ý, càng nhiều comment bình luận nội dung truyện