Chương 36: Trạng Hiền Hiến Kế.

Đại Việt Giang Sơn

Chương 36: Trạng Hiền Hiến Kế.

Chu lão không hổ là Chu lão, bản thân Chu lão không phải là Chu Trị có thể so sánh.


Không có ý muốn hạ thấp Chu Trị nhưng mà so với Chu lão thì hắn còn kém lắm.


Có Chu lão ở tại Nghiêm phủ, chí ít người Nghiêm phủ như có một cây ‘Định Hải Thần Châm’, cho dù có bất cứ việc gì cũng có thể bình tĩnh mà đối mặt.


Chu lão sau khi giao nhiệm vụ cho Nghiêm Kiêu lại bảo Nghiêm ích Khiêm đi tập hợp hộ vệ trong phủ, tiếp theo liền mệnh lệnh người trong phủ không được nói với phu nhân một câu nào về sự mất tích của Nghiêm Quang.


Một hơi ra vài đạo mệnh lệnh, Chu lão mới thở ra một hơi, sau đó chậm rãi lên tiếng.


"Hiền nhi, vào đây".


Ở bên ngoài Nguyễn Hiền đã đợi sẵn, vừa nghe Chu lão gọi liền chậm rãi tiến vào, vẻ mặt của hắn cực kỳ bình tĩnh nhưng Chu lão vẫn có thể ẩn ẩn nhìn ra trong mắt Nguyễn Hiền có một tia sầu lo.


Chu lão từ trước đến nay chưa từng lo cho Nghiêm Quang, ông lo chỉ là lo cho Nguyễn Hiền.


Nghiêm Quang còn quá bé, ông muốn lo cũng không lo được nhưng Nguyễn Hiền thì khác.


Chu lão biết đứa học trò này thông minh hơn người, trí tuệ còn hơn xa ông chỉ là Nguyễn Hiền chung quy vẫn còn tuổi trẻ, kinh nghiêm thiếu, trong người có một cỗ ‘hỏa’, làm việc vẫn chưa đến nơi đến chốn, khó có thể giao trọng trách tại thân.


Nguyễn Hiền như một viên kim cương chưa mài vậy, một viên kim cương đang được chuẩn bị đính trang hoàng lên vương miện, một viên kim cương quý giá nhất thế giới chỉ chờ ngày tỏa sáng.


Nghiêm Quang lần đầu tiên nghe đến tên Nguyễn Hiền, hắn tạm thời không rõ nhưng mà chỉ cần hắn cố động não một chút, hắn sẽ biết vị danh tướng đầu tiên mà hắn gặp mặt sau Chu lão cùng Yết Kiêu chính là Trạng Hiền.


Trong sử Việt ta, Trạng Hiền chính là một trong tứ trạng.


Trạng Hiền, Trạng Quỳnh, Trạng Lường cùng Trạng Trình, đây chính là tứ trạng của Việt Nam, là bốn nhân vật nổi tiếng và tài năng nhất trong suốt lịch sử phong kiến Việt Nam.


Lại nói đến Chu lão cùng Nguyễn Hiền lúc này Chu lão cũng không dài dòng mà liền hỏi thẳng.


"Hiền nhi, ngươi ở bên ngoài cũng nghe thầy nói rồi, ngươi cảm thấy thầy sắp xếp có chỗ nào chưa tốt?".


Nguyễn Hiền vốn không dám có ý kiến với lời thầy nói, với Nguyễn Hiền đây là bất kính nhưng mà việc liên quan đến đệ đệ, Nguyễn Hiền vẫn suy nghĩ một chút rồi lên tiếng.


"Thầy, con cảm thấy việc này rất khó lường".


"Đầu tiên giả thuyết kẻ gọi là Nguyễn Chế Nghĩa cùng Cam Ninh kia là một phe, vậy việc bắt cóc đệ đệ cùng Tôn Sách vốn là trong một lần hành động, như vậy kế hoạch của thầy bản thân con không có ý kiến gì ".


"Cam Ninh cùng Nguyễn Chế Nghĩa nhất định đã trù tính thật lâu hơn nữa làm đại sự bậc này cũng không chỉ có hai người bọn họ, chí ít còn phải chuẩn bị rất nhiều nhân thủ, nhân thủ càng lớn di chuyển càng dễ bị phát hiện, xung quanh Hạ Bì không thiếu thôn xóm cũng chẳng thiếu thợ săn hay tiều phu, chung quy vẫn là lộ dấu chân ".


"Càng nhiều người thì càng dễ tìm cũng càng khó di chuyển, nếu vậy thay vì án binh bất động vẫn là nên cho thám tử trong quân đi do thám một chút nhưng tuyệt đối không được động đại binh, trong tay bọn chúng nắm giữ tính mạng của đệ đệ ".


"Cam Ninh tất nhiên không thể mang ít người nhưng con cũng biết hắn không thể mang nhiều người, trừ khi hắn có tài phi thăng hoặc độn thổ, nếu không dưới mí mắt không biết bao nhiêu thế lực ở Giang Đông mà có thể mang đại lượng quân lính tiến vào Hạ Bì lại không bị phát hiện là điều không thể".


"Theo con thấy, số lượng bọn chúng chỉ sợ cũng không quá được trăm người thậm chí càng ít hơn".

"Số lượng như vậy, chỉ cần tìm ra được địa điểm ẩn dấu, lại tập trung một đội tinh binh dùng thế sét đánh phủ đầu, liền có thể chiếm tiên cơ mà cứu đệ đệ".



"Về phần Nguyễn Chế Nghĩa cùng Cam Ninh không cùng một bên, việc này mới là khó nghĩ bất quá Nguyễn Chế Nghĩa dù sao cũng là người Lạc Việt ta, hắn cũng khó mà triệu tập được đại lượng nhân mã, chỉ sợ hắn cùng với vài huynh đệ bên người phối hợp ra tay mà thôi".


"Trừ khi Nguyễn Chế Nghĩa có chỗ dựa lớn hơn nhưng mà việc này cơ hồ không thể, theo con thấy Nguyễn Chế Nghĩa còn chưa có bản lĩnh này, vậy con xin thầy cho con ra khỏi thành, đi tìm đệ đệ".


Chu lão đối với lời nói của Nguyễn Hiền phi thường gật đầu chỉ là câu cuối của hắn, ông không đồng ý cho lắm.


"Theo con nói, Nguyễn Chế Nghĩa nếu không cùng một bên với Cam Ninh thì cùng lắm chỉ có vài tên bằng hữu nhưng mà đối phương số lượng vẫn không ít, con đi ra ngoài một mình sao có thể an toàn?".


Nguyễn Hiền nghe vậy hơi hơi mỉm cười, cung kính đáp.

"Thưa thầy, không phải Trương lão đang ở phủ ta sao, thầy vẫn nói với con Trương lão là bậc đại hiền, võ nghệ cao cường nhất nhì tộc Bách Việt, chi bằng để Trương lão đi cùng với con?".


"Có Trương lão bên người, nếu Nguyễn Chế Nghĩa chỉ một mình liền bắt ngược hắn mang về đây, nếu Nguyễn Chế Nghĩa bắt tay với Cam tặc, con cùng Trương lão cũng có thể coi là đi thám thính tình hình rồi nhanh chóng về báo cho thầy".


Lần này Chu lão không nghĩ nhiều, lập tức gật đầu.


"Được, cứ y như con mà làm, việc không thể chậm trễ, thầy đi tìm Trương lão, nhờ ông ta ra tay một phen".


......

Nguyễn Chế Nghĩa là nhân tài, là danh tướng hàng đầu Việt Nam nhưng mà trăm tính ngàn tính, Nguyễn Chế Nghĩa vẫn là không tính ra, trong thành Hạ Bì lại lắm ‘cao nhân’ như vậy.


Cái này cũng khó trách Nguyễn Chế Nghĩa, hắn ở Hạ Bì bao nhiêu năm nhưng mà hắn cũng chỉ biết Nghiêm Phủ có một cái Nghiêm Kiêu mà thôi, ngoài ra không biết gì khác.


Đầu tiên là Nghiêm Ích Khiêm, Nguyễn Chế Nghĩa nếu nhìn thấy Nghiêm Ích Khiêm chỉ sợ chắc chắn biết mình hiểu lầm cái gì đó, danh vọng của Nghiêm Ích Khiêm không phải chuyện đùa, trong tộc chỉ dưới Nghiêm Minh mà thôi nhưng mà Nghiêm Ích Khiêm suốt ngày trong phủ, kể cả đi ra ngoài cũng hóa trang một chút hơn nữa võ nghệ cao cường, chỉ cần một mực muốn lẩn đi, Nguyễn Chế Nghĩa căn bản không phát hiện.


Thứ hai là Chu lão, Chu lão thì lại càng khó biết, Nguyễn Chế Nghĩa dù sao cũng chỉ biết Nghiêm Phủ có một cái thầy giáo, thường thường dạy chữ miễn phí cho đám trẻ nghèo xung quanh mà thôi, lúc trước ở Lạc Việt Tộc, Nguyễn Chế Nghĩa còn chưa có tư cách gặp mặt Chu lão hơn nữa Chu lão tính cách cũng đạm bạc, thậm chí ngay cả trong tộc cũng không mấy người biết mặt ông.


Cuối cùng là Nguyễn Hiền, Nguyễn Chế Nghĩa đến cả nhìn còn chưa nhìn thấy, danh còn chưa nghe, căn bản chưa để Nguyễn Hiền vào mắt.


.......

Đêm dần về khuya, mặc kệ thành Hạ Bì loạn thế nào, trong sườn núi nơi ẩn thân của đội quân Cam Ninh, lúc này bọn họ đốt một đốm lửa nhỏ để sưởi ấm, Nguyễn Chế Nghĩa tay cầm một bó đuốc, chậm rãi đi về phía trước.


Ở đây có một cái cũi lớn được làm bằng gỗ, bên trong cũi có hai đứa trẻ.


Một là Nghiêm Quang, hai là Tôn Sách.


Hai đứa trẻ cao thấp khác nhau nhưng lại bị trói cùng một tư thế, mắt bị che đi, miệng buộc khăn không cho lên tiếng, hai tay trói ra phía sau, hai chân cũng bị trói lại, căn bản không thể cục cựa.


Nguyễn Chế Nghĩa đi đến, cả hai đứa bé cũng không nhúc nhích, hắn cứ đứng đó cầm bó đuộc mà xem hai đứa bé này rồi thở ra một hơi.


Nếu được lựa chọn, hắn đúng là không muốn gây tội lên mấy tiểu tử này.


Ánh mắt hắn chỉ nhìn Tôn Sách một chút, sau đó lại nhìn Nghiêm Quang.


Nguyễn Chế Nghĩa chậm rãi đánh mắt cho hai tên canh cũi, lập tức cả hai cung kính cúi đầu, vì Nguyễn Chế Nghĩa mở cửa.


"Ra ngoài hết đi".


Hai tên tặc binh nghe vậy cũng là đồng thời lên tiếng.


"Vâng thưa nhị ca".


Đám bọn họ là vậy, tùy theo thực lực mà xưng ngôi, lấy Cam Ninh là lão đại, Nguyễn Chế Nghĩa là nhị ca, Tiên Vu Đan là tam ca, đây chính là ba người mạnh nhất trong tặc binh.


Hai người này rời đi, vùng đất lại trở nên yên tĩnh.


Nguyễn Chế Nghĩa đặt bó đuốc lên giá gỗ, lấy ánh sáng chiếu xuống thân hình Nghiêm Quang nằm nghiêng ở đó, hắn chậm rãi lại gần Nghiêm Quang.


Bản thân Nguyễn Chế Nghĩa lúc này nổi lên sự yêu tài.


Hắn đúng là cảm thấy giết Nghiêm Quang sẽ rất đáng tiếc.


Khác với Tôn Sách, Nguyễn Chế Nghĩa chắc chắn không giết Tôn Sách, Tôn Sách tồn tại có thể đổi lại cho Cam Ninh rất nhiều rất nhiều lợi lộc còn Nghiêm Quang thì khác.


Nói khó nghe một chút, Nghiêm Quang sống hay chết, không ảnh hưởng tới Cam Ninh.


Bắt Nghiêm Quang đến đây, chẳng qua là vì Nguyễn Chế Nghĩa muốn.


Nguyễn Chế Nghĩa đã nghĩ giết phăng Nghiêm Quang đi mới tốt, dù sao kẻ này tương lai rất có thể quay đầu cầm đao đồ sát người Bách Việt, hiểm họa cỡ này liền bóp nát từ trong trứng nước tuy nhiên khi thấy đám người Tiên Vu thảm trạng trở về, Nguyễn Chế Nghĩa lại thật sự tiếc tài.


Trong lòng Nguyễn Chế Nghĩa luôn lấy Nghiêm Minh làm chiến thần nhưng mà giây phút thấy mặt Tiên Vu Đan xưng lên, hắn hiểu... tương lai có lẽ đứa bé Nghiêm Quang kia cũng là tân chiến thần.


Nguyễn Chế Nghĩa cảm thấy Nghiêm Quang mới 5 tuổi mà thôi, nếu hảo hảo dạy dỗ vẫn có thể vì Lạc Việt Tộc ra sức, sẽ không như Nghiêm Kiêu bán mạng cầu vinh.


Hắn suy nghĩ rất đơn giản. Nghiêm Kiêu có tội với Lạc Việt Tộc, vậy liền lấy Nghiêm Quang trả nợ cho phụ thân.


Họ ‘Nghiêm’ của Nghiêm Kiêu khiến Nguyễn Chế Nghĩa cảm thấy cực kỳ đáng khinh nhưng nếu Nghiêm Quang chịu trở về Lạc Việt Tộc, chưa hẳn đã không thể chấp nhận họ Nghiêm.


Suy nghĩ của Nguyễn Chế Nghĩa thật ra rất lớn mật.

Hắn muốn mang Cam Ninh về Lạc Việt Tộc, sau đó muốn Cam Ninh giúp hắn đả bại Nghiêm Đề, sau khi Nghiêm Đề chết, hắn liền đứng lên một lần nữa tập trung Lạc Việt Tộc, bắt đầu nuôi quân tích lương, hắn muốn... thực hiện nguyện vọng của Nghiêm Minh, ngay cả khi không thực hiện được, hắn cũng muốn mang Tôn gia đến bồi tội.



Nghĩ nghĩ đến đây, ánh mắt Nguyễn Chế Nghĩa lóe lên, hắn liền muốn cởi trói cho Nghiêm Quang rồi gọi Nghiêm Quang tỉnh lại.


Nguyễn Chế Nghĩa đầu tiên cúi người xuống, muốn cởi trói phần tay cho Nghiêm Quang nhưng mà hắn rất nhanh trừng mắt.


Dây thừng đã đứt.


Nghiêm Quang đang nằm đột nhiên như loài cá dãy chết, dùng sức toàn thân búng người lên, hai chân đạp thẳng vào mặt Nguyễn Chế Nghĩa.

Nguyễn Chế Nghĩa võ nghệ hơn xa Tiên Vu Đan nhưng man lực thì lại không bằng, hắn lại còn đang trong tư thế ngồi, lập tức ngã về phía sau.


Nghiêm Quang một cước thành công, cả người lộn lại, hai tay búng ra hất tung đám dây trói, về phần dây trói ở chân cũng không biết từ bao giờ liền bị tháo ra.


Hai tay đưa ra sau đâu, kéo khăn bịt mắt, tất cả động tác đều làm cực nhanh, chưa đến một giây đồng hồ.

May mắn đây là buổi tối, ánh mắt Nghiêm Quang không bị ánh sáng uy hiếp cho dù vậy khi bở khăn che mắt vẫn cứ bị ánh lửa làm nhòe mắt, hắn thậm chí cũng không nhìn rõ Nguyễn Chế Nghĩa hơn nữa kể cả nhìn rõ hắn cũng không biết đối phương là ai.


Nghiêm Quang cũng không ham chiến, lập tức bỏ chạy ra ngoài.


Nghiêm Quang chưa quên, đối phương khi tiến vào được đám người gọi là ‘Nhị ca’


Hắn không biết nhị ca thì có bao nhiêu lợi hại, nhưng mà chắc chắn cũng sẽ không yếu, muốn giải quyết cũng không nhanh như vậy thậm chí rất có thể bị bắt ngược.

Thân là tù binh, yên phận thì không sao nhưng nếu bỏ trốn liền chính là công khai gây chiến.


Bỏ trốn thành công tất nhiên cực kỳ tốt đẹp.


Bỏ trốn thất bại, nhẹ thì bị đánh cho thừa sống thiếu chết, nặng đương nhiên là bị giết.


Cũng may đây là màn đêm, Nghiêm Quang lập tức có thể ẩn mình trong bóng tối, hai chân hai tay thoăn thoắt chạy vào bên trong rừng cây.


Nguyễn Chế Nghĩa bị đạp thẳng vào mặt, cả người ngã ra sau, hắn đưa một tay xoa xoa mặt, sắc mặt trở nên tức giận, cả người búng lên quay ngoắt ra ngoài nhưng lúc này chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh Nghiêm Quang mờ mờ ảo ảo trong bóng tối, nơi những tán là cây rào rạc di chuyển.


"Chết tiệt".

Nói ra một câu, Nguyễn Chế Nghĩa cũng không lập tức đi đuổi theo Nghiêm Quang, hắn ánh mắt lạnh lại mà nhìn Tôn Sách, hắn kiểm tra lại dây trói nơi Tôn Sách, đến khi không phát hiện ra có gì không đúng, hắn mới gọi người, hắn mới muốn báo Nghiêm Quang chạy trốn.


Không phải Nguyễn Chế Nghĩa không muốn bắt Nghiêm Quang nhưng mà Tôn Sách tất nhiên quan trọng hơn lại thêm Nghiêm Quang chỉ 5 tuổi mà thôi, thằng bé 5 tuổi thì chạy đi đâu?, xung quanh là rừng rậm cùng vách đá, một thằng bé quen sống trong thành thị, trong nhung lụa, chạy được mới lạ.


........


Nghiêm Quang cũng kệ Nguyễn Chế Nghĩa nghĩ gì, lúc này khóe miệng hắn cong lên, cho dù đang đi chân đất nhưng vẫn chạy như bay trong rừng.


Nguyễn Chế Nghĩa thực sự quá coi thường đặc công Việt Nam rồi.


Cam Ninh tiến vào nước như trở về sân nhà, Nghiêm Quang hắn tiến vào rừng cũng khác gì đâu?.


Thời hắn sống không phải trong thời chiến nhưng mà quân đội vẫn luôn luyện tập cho vấn đề này nhất là lực lượng đặc công, phải biết Việt Nam nhiều rừng núi, tội phạm rất hay tập trung tại những nơi này, rất hay lẩn trốn vào đây, đặc công sao có thể không được huấn luyện?.


Nghiêm Quang ngay từ khi bị nhét vào trong cũi, hắn đã ngửi thấy mùi đất ẩm, hắn đã nghe thấy tiếng lá cây, hắn đã cảm nhận cái không khí ẩm thấp chỉ có trong những cánh rừng thậm chí xung quanh còn có tiếng chim hót líu lo.


Hắn có thể nghe thấy rất nhiều rất nhiều.


Về phần tại sao hắn có thể cởi trói?, cái này cũng là tố chất đặc công.


Thân là đặc công, vẫn phải chuẩn bị vài vật dụng tùy thân, dù sao tình huống có biến còn có thể có được một cọng rơm cứu mạng.


Trên cổ Nghiêm Quang có một vòng cổ nanh sói, bên trong nanh sói là một con dao phi thường nhỏ, chuyên dùng để cắt dây thừng.

Ban đầu Tiên Vu Đan đánh ngất Nghiêm Quang nhưng mà thân thể của Nghiêm Quang cực tốt, hắn vẫn là kịp thời tỉnh lại, khi đó hắn còn chưa bị trói, Tiên Vu Đan chỉ nhét hắn vào bao tải sau đó trực tiếp mang đi, Nghiêm Quang liền tận dụng điểm này chuẩn bị một chút, dấu nanh sói vào bên trong đai quần sau đó trực tiếp nhắm mắt lại, không quan tâm gì nữa.


Mượn nhờ con dao nhỏ, thoát được trói tay sau đó liền dùng ngón tay từng bước cắt dây ở chân, thân thể của hắn mới 5 tuổi lại cực kỳ mềm dẻo, khi bị trói theo hình con tôm, hoàn toàn có thể dùng tay chạm đến chân mà cắt dây.


Lấy tố chất nghiệp vụ kiếp trước, hắn liền phán đoán ‘chủ mưu’ sẽ đi gặp con tin nhìn một chút.


Cũng may, hắn tính đúng, vẫn là chạy ra được rồi.