Chương 34: Hạ Bì Biến Cố (3).

Đại Việt Giang Sơn

Chương 34: Hạ Bì Biến Cố (3).

Lần này Cam Ninh cùng Nguyễn Chế Nghĩa vốn muốn bắt cóc Tôn Sách nhưng đây cũng không phải là một việc dễ dàng.


Cam Ninh cùng Nguyễn Chế Nghĩa thật ra đã sớm vào thành từ hai ngày trước, bọn họ bí mật muốn tìm cách đụng đến Tôn Sách nhưng đúng là rất khó.


Đừng thấy Cam Ninh võ dũng kinh người nhưng nếu hắn bắt cóc Tôn Sách trong nội thành Hạ Bì chỉ sợ người chết sẽ là hắn, hắn có thể một chọi mười nhưng mà có thể một chọi trăm sao?, đấy là còn chưa kể binh lính Hạ Bì không phải chỉ biết lao đầu tấn công hắn, đám người kia chỉ cần quay thành vòng tròn sau đó cho người bắn cung, Cam Ninh tuyệt đối sẽ có thêm vài vết thủng trên người.


Cũng may Nguyễn Chế Nghĩa trong thành có rất nhiều tai mắt, hắn rời khỏi Hạ Bì cũng đã có một năm nhưng tiểu đệ của hắn vẫn ở trong thành, bọn họ tuy là nô lệ nhưng chính vì là nô lệ nên mới dễ đi hỏi chuyện, mới dễ nắm được tình hình trong thành.


Lại một lần nữa phải nhắc lại, các thế lực quân phiệt hiện nay còn chưa đến mức xé rách da mặt với nhau, ví dụ như Hoàng Tổ cùng Tôn Kiên vẫn là quan lại cùng chiều, khi đối mặt với Lưu Biểu vẫn cứ phải chắp tay cúi chào chứ không giống vài năm sau.


Tại niên đại này, thỉnh thoảng sẽ có nông dân khởi nghĩa nhưng thế lực chân chính liền học ngoan ngoãn, tuyệt đối không loạn động vì vậy phòng ngự của thành Hạ Bì cũng không xiết chặt bao nhiêu.


Nô lệ là lực lượng đông đảo trong thành Hạ Bì hơn nữa vì trở ngại thân phận nên sẽ bị gắn với cái mác ‘yếu hèn’, vì yếu hèn nên sẽ không mấy ai để ý, cũng chính vì vậy có thể phát hiện được Chu gia có đại động tác.



Lần này Chu gia mang thuyền lớn đến đưa Chu Du, lại thêm điều động gần 500 binh lính, muốn thăm dò cũng không quá khó khăn.


Nguyễn Chế Nghĩa cùng Cam Ninh đương nhiên cũng không biết Tôn Sách liệu có chắc chắn sẽ đi đưa Chu Du hay không lại càng không chắc Tôn Sách sẽ dùng thuyền ra sông mà tiễn Chu Du, bọn họ chỉ là đánh cuộc.


Đánh cuộc lần này nếu thất bại đương nhiên cũng không bị sao cùng lắm lại tìm cơ hội ra tay mà thôi, còn nếu thành công liền có thể tiến thêm một bước trong kế hoạch, đây chính là làm ăn không vốn, tội gì không làm?.


Bọn họ nắm trước được con đường di chuyển của Chu Du liền cho người bắt vài thuyền gia gần đó, khống chế bọn họ rồi lại đưa vài thân tín đóng giả, quả nhiên đợi được Tôn Sách đến.


Thuyền nhỏ đương nhiên không thể đưa được nhiều người, số lượng người không quá nhiều lại không có cao thủ thì chỉ có thể làm mồi cho Cam Ninh, về phần kẻ được coi Tiểu Bá Vương – Tôn Sách thì lại càng không cần đáng nói, một đứa bé 9 tuổi có cái gì để nói?, Cam Ninh tuyệt đối có thể miểu sát đối phương.


Cam Ninh rất mạnh, phi thường mạnh.


Đây là một nhân vật có thể so sánh với Trương Liêu của nhà Ngụy, chỉ xét về võ lực toàn bộ tập đoàn Ngô quốc sau này chỉ sợ cũng không ai vượt qua Cam Ninh, bắt Tôn Sách còn chưa trưởng thành tất nhiên là cực dễ.



Cam Ninh bắt lấy Tôn Sách đang bất tỉnh nhân sự, hắn sau khi nhảy xuống nước liền như trở về sân nhà, cả người thoắt một cái mất hút.


Cam Ninh cũng biết, nhất định phải sớm rời khỏi thành Hạ Bì nếu không chỉ sợ không ra nổi.


Hạ Bì chia thành ngoại thành cùng nội thành, bản thân Hạ Bì tồn tại hai cái tường thành.


Lúc này Cam Ninh đang ở ngoại thành, hắn hiện nay muốn đi còn kịp nhưng nếu binh lính nội thành phát hiện ra chỉ sợ mọc cách chạy cũng không được.


Mặc kệ ngươi bơi nhanh thế nào, chỉ cần cho ngựa chạy dọc hai bên bờ sông chẳng nhẽ không được?, lại thêm cho thuyền tiến vào dò tìm, kiểu gì cũng sẽ bị bắt sống.


......


Song song với lúc Cam Ninh bắt cóc được Tôn Sách thì ở một nơi khác, bản thân Nghiêm Quang cũng đang gặp nguy hiểm.


Khu đất của hắn rất ít người qua lại, bình thường sẽ không ai tiến đến nhưng Nghiêm Quang không biết mình cũng bị để ý.


Nếu là người khác, có thể chỉ quan tâm tới Tôn Sách nhưng Nguyễn Chế Nghĩa thì khác, hắn còn quan tâm tới cả Nghiêm Quang.


Nghiêm Quang là con trai Nghiêm Kiêu bất quá Nguyên Chế Nghĩa vẫn chưa đến mức lấy một đứa trẻ ra báo thù.


Nghiêm Kiêu làm sai thì Nghiêm Kiêu chịu tội, tội của Nghiêm Kiêu liền do Nguyễn Chế Nghĩa đến giải quyết, hắn sẽ không tự mình trả thù Nghiêm Quang nhưng mà Nghiêm Quang lại đánh bại Tôn Sách.


Nghiêm Quang 4 tuổi đã có thể đánh bại Tôn Sách, mặc kệ vì lý do gì thì Nghiêm Quang sau này chắc chắn là hổ tướng, Nguyễn Chế Nghĩa thực sự không muốn Tôn gia có thêm một hổ tướng, lần này hắn muốn mang Nghiêm Quang đi.


Mang Nghiêm Quang đi làm gì?, cái này Nguyễn Chế Nghĩa có rất nhiều dự định.


Hắn không phải vì Nghiêm Kiêu mới đối phó Nghiêm Quang, hắn vì tương lai của Tôn gia mà đối phó với Nghiêm Quang, trong mắt hắn Nghiêm Quang thực sự là quái vật.


Nguyễn Chế Nghĩa ở Hạ Bì cũng gần 4 năm, hắn biết Tôn Sách mạnh thế nào, mấy chữ Tiểu Bá Vương không phải là bình thường nhưng vẫn cứ bị Nghiêm Quang đánh bại hơn nữa Nghiêm Quang còn bé hơn Tôn Sách 4 tuổi.


Nguyễn Chế Nghĩa là người Lạc Việt, trong mắt hắn Nghiêm Kiêu phản bội người Lạc Việt, bán chủ cầu vinh thì con trai của Nghiêm Kiêu cũng sẽ đi theo con đường của phụ thân hắn.


Nghiêm Quang sau này chỉ sợ sẽ hướng mũi đao về chính người đồng tộc, Nguyễn Chế Nghĩa sẽ không để việc này xảy ra.


Nguyễn Chế Nghĩa cũng không tự mình tới bắt Nghiêm Quang, dù sao hắn phải chuẩn bị đường lui cho đại ca Cam Ninh bất quá Nguyễn Chế Nghĩa liền để vài thân binh của Cam Ninh tiến đến mảnh đất này.


Theo Nguyễn Chế Nghĩa, Nghiêm Quang dù gì cũng là tuổi nhỏ, cho dù quái vật hơn nữa cũng khó lật được trời, một lần cử 5 tên thân binh bên cạnh Cam Ninh tới bắt Nghiêm Quang chính là vạn vô nhất nhất, không có gì khó khăn.


........


Nghiêm Quang đang tập luyện đột nhiên cũng khựng lại, từ lồng ngực nhỏ thở ra một hơi nhọc khí.


Hai tay thu lại, thân hình hơi hơi run lên, sau đó Nghiêm Quang hướng ánh mắt nhìn lại.


Cảm giác của Nghiêm Quang rất mạnh, nhưng mà còn không đến mức xu cát tị hung đoán trước tương lai, hắn chỉ cảm thấy có vài kẻ mang theo ác ý mà đang quan sát mình mà thôi.


Quả nhiên khi thấy ánh mắt Nghiêm Quang nhìn lại, bọn họ bắt đầu rời khỏi bụi cây, thân hình lộ ra.


Năm người này, ăn mặc quần áo bằng vải gai đã sớm rách rưới, nhìn rất giống nô lệ nhưng mà Nghiêm Quang lại cảm thấy có chút không giống, bọn họ trên người có sát khí hơn nữa khí tràng còn rất mạnh, chỉ sợ tay đã dính không ít máu.


Năm người này cũng không ngờ Nghiêm Quang phát hiện ra bọn họ bất quá kể cả Nghiêm Quang có phát hiện ra thì sao?, kết quả cũng không thay đổi.


Trong năm người, lấy kẻ đứng giữa làm trung tâm, hắn cười gằn với Nghiêm Quang rồi lạnh giọng.


"Mã Tiến, ngươi giải quyết".


Kẻ được gọi là Mã Tiễn liền bước ra một bước, trong mắt không có bất cứ áp lực gì thậm chí còn cười cười.


"Tiên Vu đại ca, yên tâm ta rất nhanh giải quyết".

Kẻ này nói xong lập tức chạy thẳng về phía Nghiêm Quang, tốc độ đúng là rất nhanh.


Nghiêm Quang sắc mặt lạnh lại, hắn biết muốn chạy cũng rất khó.


Thân thể hiện tại của hắn không thích hợp để đánh nhau đặc biệt đối phương nhìn cũng không đơn giản bất quá khu đất này vốn trống trải lại có chút lớn, chân hắn thì lại ngắn, làm sao có thể chạy?.

Đã bao giờ thấy đứa bé 5 tuổi bị vài nam nhân trưởng thành đuổi theo mà chạy được chưa?.


Nghiêm Quang không giống đứa trẻ bình thường nhưng mà đám người này cũng đâu phải bình thường?.


Hai chân trùng xuống, hai tay khép lại bảo vệ mặt, cả người Nghiêm Quang cứ như vậy thu lại, chỉ lộ ra một ánh mắt nhìn đối thủ xuyên qua hai khe tay.


Thế thủ của Boxing.


Đám người này thật ra đã quan sát Nghiêm Quang một lúc, thậm chí âm thầm bội phục Nghiêm Quang tuổi nhỏ mà võ dũng không thấp, chí ít đấm vào cọc gỗ không đau tay nhưng mà chung quy chỉ thế mà thôi.


Đám người bọn họ ai không phải cao thủ trong quân Cam Ninh?, đều là đạo tặc sống trên đầu đao lưỡi kiếm, theo Cam Ninh đánh không biết bao nhiêu trận lớn nhỏ, chính là tinh binh trong tinh binh, tại sao lại phải ngại một tên tiểu tử đây?.


Thế là A Tiến động tác cực kỳ đơn giản, nửa người của hắn cũng trùng xuống, muốn đưa tay ra ôm lấy Nghiêm Quang rồi dùng sức mạnh đơn giản vật xuống, chỉ một chiêu tất nhiên phân ra thắng bại.


A Tiến chí ít cũng phải 80 kg, cao đến 1m80 trong khi Nghiêm Quang ngay cả 20 kg còn chưa đến, bị đè một cái chắc chắn thua.


"Ngu xuẩn".


Nghiêm Quang nhếch miệng, ngay lúc A Tiến hạ người xuống muốn ôm lấy hắn đột nhiên A Tiến khựng lại, cả người ngã ầm về phía sau, hai mắt trợn trắng, cả người giật giật.


Nghiêm Quang tung một đấm, vừa vặn nắm đấm móc trúng hàm đối phương sau đó rất nhanh thu tay lại, động tác cực kỳ tiêu chuẩn đồng thời hai chân vẫn không xê dịch dù là một ly.


Không khí xung quanh, lập tức cực kỳ yên tĩnh.


Nghiêm Quang có hai thứ tự hào.


Đầu tiên là khả năng tấn công, thứ hai là ánh mắt.


Nếu hắn dính đồn, hắn chỉ sợ thật sự thua nhưng nếu hắn đánh trúng đối phương, hắn có thể thật sự thắng, chí ít A Tiến sức khỏe gấp 10 lần Nghiêm Quang nhưng ăn một đấm vào cằm, vẫn cứ bất tỉnh nhân sự, không có khả năng đứng lên.


Bốn người còn lại, ánh mắt lập tức kinh hãi, đặc biệt là nam tử đầu lĩnh kia.


"Ba người các ngươi, lên".


Ba người bên cạnh giật mình nhìn về đại ca nhưng uy vọng đầu lĩnh rất cao lại thêm bài học của A Tiến, bọn họ liền không nói nhiều, đồng loạt lao lên.


Nghiêm Quang lần này thật sự thấy áp lực, một chọi một hắn có thể lựa chọn phòng ngự.


Nhưng nếu ba người cùng lên, hắn phải chọn tấn công, chí ít phải hạ được một người mới có thể tính tiếp.


Ba người kia chia thành ba hướng, muốn bao vây Nghiêm Quang không cho hắn chạy, sau đó từ ba hướng lao đến, ngụ ý không nói cũng biết bất quá đám người này cũng không ngờ Nghiêm Quang chủ động lao lên, lao thẳng vào tên ở giữa.


Tốc độ của Nghiêm Quang rất nhanh, lại thêm tên ở giữa cũng đang lao về phía hắn, hai người gần như lập tức va chạm.


Kẻ kia có bài học của A Tiến, cho dù không hiểu lắm tại sao A Tiến bị thua nhưng mà vẫn làm ra lựa chọn chính xác nhất, lấy một chân làm trụ đá thẳng về phía Nghiêm Quang, mượn độ dài của chân muốn trực tiếp đá bay Nghiêm Quang đi.


Nghiêm Quang đang lao về phía hắn đột nhiên cả người nhảy lên, hai chân đạp ra.


Động tác này thực ra cũng không có gì khó, nó gọi là song phi nhưng mà yêu cầu lực chân cực lớn hơn nữa căn thời gian cũng phải chuẩn, cũng may Nghiêm Quang với mấy động tác này cũng không có gì xa lạ.

Hai chân nhỏ đạp vào ngực đối phương, trực tiếp làm kẻ này ngã ra phía sau, dù sao ai bảo một chân hắn đang đá ra, chỉ còn một chân trụ?.


Hắn vừa ngã xuống, vốn tức giận mà muốn đứng lên thì đã thấy một tay Nghiêm Quang tì vào đầu hắn, giữ cố định đầu của hắn, một đầu gối nện thẳng vào mặt đối phương, trực tiếp biến kẻ này thành A Tiến thứ hai, nguyên sống mũi bị đập nát, răng mỗi lẫn lộn ôm mặt lăn lộn.


Nghiêm Quang vừa hạ xong tên này, hắn đầu tiên liền nghĩ đến hai tên còn lại nhưng rất nhanh ánh mắt Nghiêm Quang rung động, hắn thấy một quyền đầu đấm thẳng về phía mình.


Tốc độ lẫn thời gian ra đòn đều cực kỳ đáng sợ.


Tại sao lại đáng sợ?, kẻ này chọn thời gian ngay lúc Nghiêm Quang vừa hạ xong đối thủ thứ hai, cũng là lúc toàn thân sơ sảy nhất.


Một quyền đánh tới, hai tay Nghiêm Quang chắn trước ngực nhưng mà cũng trực tiếp bị đấm bay đi, lực tay của đối phương cứ như chày dã gạo vậy.


Nghiêm Quang vừa bị đấm bay đi thì hai tên còn lại cũng ập tới, trực tiếp muốn ép Nghiêm Quang xuống đất.


Nghiêm Quang lâm nguy không hoảng, hắn cả người trực tiếp lùi lại, vừa vặn đụng vào một tên sau đó, kẻ kia vốn muốn đè Nghiêm Quang xuống, dĩ nhiên mở cờ trong bụng nghĩ có thể bắt được Nghiêm Quang nhưng ai ngờ hai tay Nghiêm Quang từ bao giờ nắm lấy vạt áo hắn, cả người gập xuống, một đòn vật tiêu chuẩn của Vovinam, trực tiếp quăng đối phương xuống đất.


Hắn cũng không có thời gian bồi tiếp một cước cho tên này bởi tên phía sau đã đến, Nghiêm Quang liền lựa chọn lấy một chân làm trụ, cả người nhảy lên đá hậu ra phía sau, cũng vừa vặn đạp vào ngực tên này làm hắn lảo đảo lùi lại.


Nghiêm Quang cũng không phải kẻ ngu, nếu hắn bằng tuổi Tôn Sách hắn thật sự dám ở lại đánh nhưng một chiêu giao thử vừa rồi, hắn biết tên đầu lĩnh kia siêu mạnh, căn bản không đánh lại, chỉ có thể chạy.


Đáng tiếc Nghiêm Quang vẫn là chậm, khi hắn vừa tiếp đất thì kẻ kia đã đến, một tay đưa ra tóm lấy cổ áo Nghiêm Quang giật lại, dùng một tay quăng Nghiêm Quang xuống đất sau đó gập một cánh tay lại, muốn tì thẳng vào cổ Nghiêm Quang.


Nghiêm Quang cũng không chậm, cho dù bị đè xuống đất hai chân vẫn búng ra, đạp thẳng vào cổ chân trụ đối phương dẫn đến việc hắn cả người khụy xuống, Nghiêm Quang trực tiếp dùng lực toàn bộ cánh tay cùng bả vai tung một đấm, một đấm hướng thẳng vào cằm đối phương.


Một đấm này giống với tên A Tiến bất quá đối phương lúc này mới thể hiện khả năng phản ứng kinh người, hắn vậy mà xoay cổ, chấp nhận để nguyên quyền Nghiêm Quang đấm vào mặt, một đấm này hắn chịu.

Tiếp theo một tay ghì chặt cổ Nghiêm Quang, cả người đè xuống, lúc này Nghiêm Quang cứ như bị núi đè lên thên, bị kìm kẹp vào cổ vậy.


Rốt cuộc hắn cũng không chịu được, ngạt thở mà bất tỉnh.


Tên đầu lĩnh lúc này mới đứng lên, lạnh giọng lên tiếng.


"Thu thập tất cả, nhanh chóng rời khỏi chỗ này".


Hai tên chưa bị đánh ngã rất nhanh đứng lên, cúi đầu.


"Vâng thưa Tiên Vu đại ca".


Một tay nắm Nghiêm Quang đặt lên vai, kẻ được gọi là Tiên Vu đại ca này trong mắt vẫn còn rung động.


Hắn là người tộc Tiên Vu, có thể coi là hàng xóm tộc Bách Việt, chỉ là Tiên Vu tộc là tiểu tộc, không so được với quần thể Bách Việt Tộc.


Hắn gọi là Tiên Vu Đan, năm nay cũng đã 30 tuổi, là đệ tam chiến tướng trong quân Cam Ninh, chỉ sau Cam Ninh cùng Nguyễn Chế Nghĩa.


Tiên Vu Đan cứ nghĩ Nguyễn Chế Nghĩa việc bé xé ra to nhưng mà hắn biết lần này nếu không có hắn đi cùng, thật sự lật thuyền trong mương.


Tiên Vu Đan lúc này đưa một tay lên sờ mặt mình, phần miệng của hắn lúc này đang sưng lên, miệng thì đã chảy máu, một đấm của Nghiêm Quang tuyệt đối không dễ chịu.


Cũng may, nhiệm vụ hoàn thành.