Chương 33: Hạ Bì Biến Cố (2)

Đại Việt Giang Sơn

Chương 33: Hạ Bì Biến Cố (2)

Nghiêm Quang không đến quân doanh thì sẽ đi đâu?, đáp án là hắn đi đến một khu đất trống tại ngoại thành Hạ Bì.


Khu đất này vẫn trong phạm vi thành Hạ Bì vì vậy lý do an toàn có thể không lo, về phần tại sao nó bị bỏ hoang thì Nghiêm Quang cũng không rõ ràng cho lắm, hắn chỉ biết khu đất này ngày bình thường cũng không quá mấy người qua lại mà thôi.


Ở tại khu đất này, hắn mới có thể là hắn.


Đây chính là địa điểm mà mỗi lần từ quân doanh trở về, Nghiêm Quang đều đi qua, ở đây thường thường là không có ai đi qua vì vậy nơi này chính là chỗ Nghiêm Quang ‘tập võ’ hay nói đúng hơn là rèn thể lực.


Đây là thời kỳ phong kiến, hơn nữa trong nhà lại có phụ thân Nghiêm Kiêu làm võ quan, phủ đệ chưa từng thiếu mấy thứ như cọc gỗ thậm chí cả thập bát ban binh khí cũng đầy đủ dù sao bất kể là Nghiêm Kiêu hay bá bá Nghiêm Ích Khiêm đều muốn rèn luyện thể lực.


Nghiêm Quang năm nay mới 5 tuổi, hắn không có khả năng đối với người lớn lên tiếng, không thể quyết định đại sự nhưng tốt xấu gì cũng là con trai của Nghiêm Kiêu, phụ thân hắn là một vị tòng lục phẩm võ quan vì vậy sai sử hạ nhân trong phủ vẫn là dễ dàng, hắn cũng khéo léo sắp xếp vài tấm cọc gỗ ở đây.


Cọc gỗ có công dụng gì?, bình thường đối với võ quan hay binh lính tất nhiên là để luyện quyền nhưng Nghiêm Quang không giống.


Cởi áo ngoài, lộ ra thân thể rắn chắc bên trong thậm chí trải qua tập luyện, hắn đến cả múi cơ ở bụng cũng có, toàn thân bắp thịt chắc nịch, hoàn toàn mất đi sự mềm mại của một đứa bé 5 tuổi.


Bước chân đến cọc gỗ trước mặt, Nghiêm Quang đầu tiên trùng người xuống, hắn dồn trọng tâm vào hai chân, một tay thu lại, một tay đấm ra, nắm đấm nhỏ bé oanh lên cọc gỗ rồi lại lập tức thu lại, một tay kia tiếp tục xuất ra hơn nữa mỗi lần tung quyền nửa thân trên lại bắt đầu chuyển động.


Động tác của hắn cực kỳ khó hiểu thậm chí coi là dị dạng nhưng mà nếu có người hậu thế ở đây nhìn xem, nhất định có thể phát hiện ra đây là Boxing.


Nghiêm Quang trước khi nhập ngũ hắn học chính là Boxing cùng Muay Thái.


Sau này khi vào quân ngũ liền chuyển đổi hẳn sang võ tổng hợp cùng đòn khóa.


Vào quân ngũ sẽ không còn quan tâm chiêu thức võ vẽ gì nữa, cũng không quan tâm Karate, Boxing.... mấy thứ này, ở nơi đó chỉ quan tâm làm cách nào hạ mục tiêu nhanh nhất hoặc làm cách nào khống chế mục tiêu nhanh nhất.


Nói là võ cổ truyền cũng được, võ hiện đại cũng được nhưng đúng là võ thuật của bọn hắn không có tên, tất cả đều lấy tối giản hiệu quả làm mục tiêu, vì vậy cũng có thể nói võ kỹ trong quân đội đa phần là võ tổng hợp.


Đến thời điểm Nghiêm Quang hắn trở thành đặc công, liền theo học Vovinam.


Cái này không phải là hắn cố tình nâng cao võ Việt Nam mà hạ thấp các loại võ thuật khác nhưng hắn thật tâm yêu thích Vovinam, bản thân Vovinam thứ nhất là võ của người Việt, thứ hai nó đặc biệt thích hợp với cơ chế người Việt nói riêng và người Châu Á nói chung, thứ ba Vovinam cực kỳ thích hợp với ngành nghề của bọn hắn.


Vovinam chú trọng tốc độ cùng khả năng ứng biến chứ không phải dùng sức, đây là điểm mạnh của người Á Châu.


Vovinam am hiểu lấy thủ làm công, sử dụng các đòn bẻ khớp, khóa tay cùng vật, toàn bộ đều thích hợp với lý niệm của quân đội.


Quân đội Việt Nam vẫn thiên hẳn về áp chế chứ không phải là tiêu diệt mục tiêu đồng thời chiến đấu thường xuyên là chiến đấu tay không cùng đánh cận chiến, không giống với quân đội các quốc gia Âu – Mỹ thường xuyên trang bị vũ khí nóng bên người.


Kiếp trước Nghiêm Quang hắn trước năm 30 tuổi, học 6 năm Vovinam cũng lên đến Hoàng Đai, chuẩn bị thi lên Hồng Đai hơn nữa hắn còn cực kỳ tự tin có thể thành công lên đai đáng tiếc vẫn không có cơ hội.


Kiếp này, Nghiêm Quang hắn cũng không muốn sớm tập luyện Vovinam, dù sao kiến thức kiếp trước vẫn còn, hắn vẫn cứ là chuẩn hồng đai, trình độ chắc chắn không giảm thậm chí còn sẽ tăng mạnh, hắn muốn rèn luyện chính là rèn nắm đấm, hông cùng đầu gối.


Nắm đấm là sức mạnh của nam nhân, là vũ khí của nam nhân, lực quyền thể hiện nam tính của một người nam nhân, bất kể thế nào nắm đấm cũng là cách giải quyết dã man nhất, trực tiếp nhất cũng là đơn giản nhất.


Hông thì sao?, nhiều người nói muốn tránh đòn thì phải tập trung vào chân nhưng mà hắn biết tránh đòn phải xem hông, phải xem độ phản ứng của cơ thể, đây là lý do tại sao Boxing luôn di chuyển trong phạm vi cực nhỏ với bước chân ngắn, bọn họ có khu vực phòng thủ của riêng mình, trong khu vực phòng thủ do chính mình tạo ra, độ linh hoạt của hông đại diện cho khả năng tránh đòn.


Cuối cùng là đầu gối, nếu nắm đấm là vũ khí đại diện chon am nhân thì đầu gối là vũ khí thân thể có sức tàn phá mạnh nhất, là thứ vũ khí giết người khi cận chiến.


Khác với cùi chỏ, đầu gối dễ sử dụng hơn nhiều, trong Muay Thái coi cùi chỏ là con dao chí mạng nhưng đầu gối chính là rìu bổ củi, đánh chết người cũng không có gì khó khăn.



Nửa thân trên để trần, Nghiêm Quang cứ như vậy điên cuồng tập luyền, quyền xé gió liên tục đấm vào cọc gỗ sau đó đột nhiên lại dang hai tay ra, nắm lấy cọc gỗ kia rồi mạnh mẽ lên gối, lại thả tay rồi tung quyền, cứ thế cứ thế, mồ hôi ướt đẫm cả một mảnh đất dưới chân.



Điều tiếc nuối duy nhất chính là Nghiêm Quang hắn không có đối thủ để đánh nhau, vì vậy rất khó kiểm tra xem hắn mạnh thế nào.



........


Nghiêm Quang tập luyện quên đi thời gian còn Tôn Sách thì lại đang bồi huynh đệ của mình, Tôn Sách lúc này chân đứng trên thuyền, cùng Chu Du cáo biệt.


Chu Du muốn lên kinh thành, muốn theo lão sư đọc sách, lão sư của Chu Du là ai thì Tôn Sách không rõ nhưng Tôn Sách biết đây là bậc đại hiền đương thời, rất được sĩ phu trọng vọng.


Lần này lên kinh, Chu Du liền đi đường thủy dù sao Giang Đông nhiều nhất vẫn là sông.


Tại phạm vi ngoại thành Hạ Bì cũng có một con sông nhỏ, sông này thượng nguồn chính là sông Hoài, một đường đi đến thượng lưu sau đó chính là Giang Hạ, vượt qua Giang Hạ liền đến Kinh Châu.


Tôn Sách cũng không lo lắng cho đệ đệ mình dù sao đây cũng là đại thuyền, là đại thuyền của Chu gia, Chu gia thế lực không hề kém Tôn gia, tư binh bảo vệ Chu Du lên Kinh Châu cũng có gần 500 người, toàn bộ đều trải qua huấn luyện nghiêm cẩn, bình thường thủy tặc căn bản không dám đụng tới.


Cho dù là thủy tặc khét tiếng nhất vùng Giang Hạ là Cam Ninh chỉ sợ cũng không dám dây vào chiến thuyền Chu gia.


Đứng trên thuyền nhỏ, Tôn Sách nhìn theo đại thuyền Chu gia rời khỏi tầm mắt, hắn mới mang theo tiếc nuối mà quay đầu nói với vài tên binh lính xung quanh.


"Quay thuyền về bờ".


Đây là một chiếc thuyền nhỏ, trên thuyền ngoại trừ gã trèo thuyền ra thì cũng chỉ có 4 tên binh sỹ, về phần trên bờ thì có khoảng 20-30 binh lính đang đợi sẵn, lần này cũng chỉ là cáo biệt đệ đệ lại thêm chỗ này vẫn là trong thành Hạ Bì, căn bản không hề nguy hiểm, Tôn Sách căn bản không để ý.


Tôn Sách ra lệnh quay đầu, mấy tên binh lính liền cung kính chắp tay, ánh mắt ra hiệu với tên lái thuyền.


"Nhà thuyền, cho thuyền quay đầu".


Tên binh lính vừa nói xong, nào ngờ lái thuyền như bị điên vậy, dùng hết sức ném mái chèo đi rồi nhảy xuống sông.


Hành động quá mức bất ngờ, bất ngờ đến cả Tôn Sách còn không hiểu việc gì xảy ra.


Đương nhiên Tôn Sách tố chất rất tốt, hắn liền cảm thấy có biến, hắn liền cảm thấy việc này không đơn giản tuy nhiên... đây là Giang Đông.


Nam nhân Giang Đông bơi lội so với cá còn giỏi hơn, kể cả không có kẻ chèo thuyền đám người bọn họ nhảy xuống nước là được, có cái gì khó khăn?, đây không phải đám vị cạn phương bắc.


Chỗ này cũng không cách bờ xa lắm, bơi đến bờ bên kia cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian, Tôn Sách cảm thấy nhà thuyền chẳng nhẽ bị điên?.


Rất nhanh Tôn Sách liền hiểu, nhà thuyền không có điên.


Dưới mặt nước lúc này xuất hiện một cánh tay, cánh tay này vừa chạm đến mặt thuyền liền phát lực, búng cả người khỏi mặt nước, hai chân đạp mạnh mà bước lên mạn thuyền.


Nam tử này vừa hiện thân, một quyền xuất ra táng thẳng vào mặt một tên vệ binh của Tôn Sách, một quyền đánh hắn ngã ầm xuống mặt nước, bất tỉnh nhân sự.


Lúc này ba tên vệ binh còn lại mới hiểu việc gì xảy ra, rất nhanh phản ứng rút bội đao khỏi vở.


"Cuồng đồ lớn mật, giết".


Ba người hô lên, lấy một người chắn trước Tôn Sách, hai người cầm đao hướng tới đối phương bất quá Tôn Sách có thể thấy rất rõ ánh mắt đối phương tràn ngập khinh bỉ.


Lúc này đám binh sỹ trên bờ cũng kịp phản ứng việc xảy ra trên thuyền, căn bản không nghĩ nhiều cả đám nhảy xuống nước, muốn bơi đến thuyền cứu thiếu chủ, hơn nữa tốc độ của bọn họ rất nhanh, chỉ cần trên thuyền chế trụ tặc binh một lúc, bọn họ nhất định đến kịp.



Nam nhân kia cũng phát hiện chuyện này nhưng vẻ mặt cực kỳ thản nhiên, từ bên hông xuất ra hai cây chùy thủ.


Hắn xoay tròn hai con dao trong tay, động tác vô cùng hoa mỹ sau đó cả người như báo đốm săn mồi, lao thẳng về hai tên vệ binh kia, động tác của hắn nhanh đến cực điểm, chuyên nghiệp đến cực điểm, chỉ thấy hắn vừa lướt qua hai tia máu bắn lên bầu trời, hai tên vệ binh cứ như vậy bị cắt cổ.


Tiếp thẹo người này buông tay, chùy chủ biến thành phi tiêu cắm thẳng vào cổ họng tên vệ binh còn lại khiến hắn chết bất đắc kỳ tử không kịp phản ứng, trực tiếp ngã xuống.


Nam tử tiếp tục đưa tay ra, bàn tay to lớn muốn bắt lấy Tôn Sách nhưng mà rất nhanh Tôn Sách biến mất.


Không phải là biến mất mà là trong khi tên vệ binh kia bị dính ám khí, Tôn Sách rất nhanh cúi người, cả người búng sang bên phải, lấy vệ binh làm điểm mù che mắt thích khách.


Tôn Sách cả người như lò xo, vừa búng sang bên phải lại dùng hai chân lao thẳng về phía nam tử kia, hắn tung một cước đạp thẳng xuống.

Võ nghệ của Tôn Sách siêu cường, Tôn Sách năm 9 tuổi, võ lực 65.


Một cước này đạp thẳng vào cổ thích khách, Tôn Sách thậm chí có tự tin dùng một cước đá gãy cổ đối phương bất quá hắn rất nhanh trừng mắt, đối phương rõ ràng dính một cước của hắn nhưng hắn lại có cảm giác như đá vào tấm sắt vậy.


Đối phương đang tư thế lao thẳng đến lại ăn một đòn từ bên phải, vốn nên mất trọng tâm mà ngã xuống nhưng mà hắn chỉ khẽ trùng người, căn bản không có dấu hiệu sẽ ngã?.


Trong lòng Tôn Sách thầm hô không tốt, hắn biết hắn gặp cao thủ, cao thủ cấp bậc Hoàng Cái – Trình Phổ.


Đây còn chưa phải là thời đại Tam Quốc, danh tướng trong thiên hạ còn chưa có dịp thể hiện tài năng của bản thân, các chư hầu quân phiệt cũng chưa tiếp xúc với nhau nhiều, Tôn Sách căn bản không biết đây là cao nhân ở đâu nhưng hắn biết hắn phải chạy.


Một cước thất bại, Tôn Sách thuận thế lùi lại, vố muốn nhảy luôn xuống sông bơi về hướng đám vệ binh nhưng mà hắn vừa lùi, nam tử kia đã đến trước mặt hắn, một tay dang ngang ấn thẳng vào đầu Tôn Sách, dùng lực một tay đè cả người Tôn Sách ngã xuống.


Cánh tay cứ như thép nguội vậy.


Việc tiếp theo càng khoa trương, một tay khống chế Tôn Sách, một tay đấm xuống.


Một quyền, một quyền duy nhất nện xuống, cổ Tôn Sách gần như gãy làm đôi.

Nếu không phải Tôn Sách trời sinh thần lực, hắn rất có thể bị đối phương đánh chết trong một đòn, cũng may một đấm kia cũng chỉ làm Tôn Sách bất tỉnh nhân sự mà thôi.


Tôn Sách 9 tuổi, võ lực 65 nhưng mà Cam Ninh, võ lực của hắn là 93.


Đây chính là miểu sát chiến đấu, căn bản không có độ khó.


Cam Ninh tóm lấy Tôn Sách, nhìn về đám vệ binh đang bơi tới mà cười lớn.


"Mỗ gia Cam Ninh – Cam Hưng Bá ".


Một tiếng thét dài, Cam Ninh cả người nhảy xuống nước.


Cùng là bơi nhưng mà cho dù Cam Ninh mang theo Tôn Sách thì vẫn nhanh hơn đám vệ binh kia nhiều lắm.


Thủy Quái Giang Đông xuống nước, phàm nhân lấy cái gì đuổi theo?.