Chương 55: Sơn Thôn Qủy Ám (phần 2)

Đại Việt Anh Linh

Chương 55: Sơn Thôn Qủy Ám (phần 2)

Đã gần trưa hai người vẫn một mạch ở trong chòi chỉ âm thầm quan sát bên ngoài qua những khe hở trên vách chòi. Hơi động một chút Trần Tuấn thấy một bóng người từ con đường nhỏ bên bìa rừng từ rất xa đang tiến lại chỗ của bọn họ. Cảm giác khẩn trưởng Trần Tuấn vội ra hiệu cho cậu thanh niên kia nếu có bất cứ chuyện gì thì làm theo ý mình. Khuôn mặt dần dần giãn ra,hóa ra người đến là Hoa Lộc. Trên con đường nhỏ,Hoa Lộc vừa đi vừa quan sát xung quanh rất cẩn thận,rất nhanh đã leo lên chòi, Trần Tuấn liền kéo cái nừng nứa không ngại mà bước ra

-Là cô..?

Trần Tuấn không biết nói gì đơn giản hỏi một câu,Hoa Lộc vừa cúi người xuống bước vào chòi khi nhìn thấy người đàn ông không khỏi ngạc nhiên hỏi Trần Tuấn

-Anh ta là??

Người đàn ông kia cũng ngạc nhiên không kém,sững người một chút không đợi Trần Tuấn kịp nói liền hướng Hoa Lộc nói bằng tiếng dân tộc

-Là nàng út bản Chiềng hả?

Hoa Lộc vẻ mặt hơi mơ hồ nhìn cậu thanh niên kia gật gật đầu. Trần Tuấn liền đơn giản kể lại một lượt sự tình cho Hoa Lộc nghe,nghe xong vẻ vặt Hoa Lộc không giấu nổi kinh hãi hướng chỗ cậu thanh niên kia nói bằng tiếng dân tộc

-Như thế thì không phải mỗi làng anh đâu, có mấy bản nhỏ sau quả núi thủng nữa trẻ con dạo gần đây hay bị mất tích không tìm được chắc là với chuyện này có liên quan rồi

Nói xong với cậu thanh niên kia rồi quay lại nói qua một lượt bằng tiếng phổ thông cho Trần Tuấn nghe,Trần Tuấn hơi trầm người một chút cậu thanh niên kia lại tiếp tục nói với Hoa Lộc

-Anh này á..là thầy mo dưới xuôi à. Anh ta nói sẽ giúp bản tôi bắt con ma lại vớ

Thấy cậu thanh niên nói vậy vẻ mặt của Hoa Lộc có chút thay đổi liền nhàn nhạt hỏi Trần Tuấn

-Là anh cũng đi lên đây tìm vàng? Nếu đúng là thế tôi khuyên anh nên về luôn đi

Trần Tuấn lúc này nghe Hoa Lộc nói vậy thì vội giải thích nửa ngày Hoa Lộc mới dịu nét mặt

-Vậy anh định giúp anh ta kiểu gì?

Hoa Lộc hỏi

-Tôi cũng chưa có tính toán bất quá tôi muốn qua bản của anh ấy xem qua tình hình một lượt lúc đấy sẽ có tính toán...mà cô ở cách đây xa không?

Trần Tuấn tò mò

-Cách đây 3 bìa rừng và hai quả đồi,mất gần hai tiếng cưỡi ngựa

Ở trên này người ta di chuyển đi lại bằng ngựa, hoặc xe ngựa chứ chưa có đường đẹp mà đi xe máy

-Mặc dù bản của anh ta chỉ cách đây 2 quả đồi với vết thương đấy mà đi bộ thì chưa kịp đến nơi sẽ tối mất,lúc đấy bọn quỷ hút máu bắt đầu đi ra tình hình chỉ xấu đi thôi tv-mb-1.png?v=1

-Vậy thì ngày mai chúng ta sẽ đi sớm

Trần Tuấn hướng cậu thanh niên kia nói

-Không cần đâu,vết thương của anh ta cũng cần chữa trị càng sớm càng tốt. Hai anh lấy ngựa của tôi đi đi, tôi với cậu tôi đi chung một ngựa, cậu tôi đang trông ngựa ở sau gốc cây to đằng kia bìa rừng

Nghe Hoa Lộc nói vậy Trần Tuấn không khỏi có chút hụt hẫng tưởng đâu có ý cảnh lại có mỹ nhân ít ra còn có lý do đi theo một chút,cứ tưởng cổ ấy đi bộ một mình tới đây hóa ra lại là đi ngựa mà đến, mà còn đi cùng một người nữa vậy mà mình cũng không biết

-À thật ngại quá,cô đã cứu tôi rồi….à sao cậu của cô không qua đây?

Trần Tuấn không biết nói gì hỏi đại một câu,Hoa Lộc lạnh lùng

-Cậu tôi phải cảnh giác,không muốn có chuyện bất đắc dĩ xảy ra

-à à. cũng đúng...cũng đúng

-Hai người ăn đi rồi qua gốc cây lớn sau con đường vòng bên bìa rừng sẽ thấy ngựa của tôi,tôi phải về luôn bây giờ cậu tôi không thích gặp người lạ nhất là mấy thầy mo dưới xuôi,nếu anh muốn tìm bạn anh thì có thể nhờ anh kia đưa xuống chợ huyện khi đó a có thể tìm cách liên lạc. Đồ đạc của anh tôi đã để hết ở đây rồi

Nói xong cô gái đã rất nhanh đi luôn,Trần Tuấn chạy ra ngoài khạp nói với theo

-Làm thế nào để liên lạc với cô?

Hoa Lộc không nói gì cũng không ngoảnh lại cảm giác mình buồn vì tim mình đau Trần Tuấn cười khổ,trong lúc quay vào chòi thì thấy cái túi bùa trừ tà vẫn treo ở cửa tản mác một chút linh lực thuần thanh và một mùi thơm nhẹ liền lấy xuống cất vào ba lô. Cậu thanh niên kia thấy Trần Tuấn không ăn mà bần thần bèn nói

-Này người xuôi, anh thích nàng út rồi à?

Trần Tuấn lườm hắn một cái không nói gì,cậu thanh niên vừa cười vừa ăn nắm xôi lúc nãy mà Hoa Lộc đưa cho nói

-Thanh niên ở tất cả các bản mường này ai mà không thích nàng út à? Ấy mà cao quá với không tới được,nàng út đẹp nhất bản Chiềng vớ... con của ông lang Thịnh,ông lang ấy lại tốt à..thương người nữa,có chín người con cơ,nàng út là con út à

Trần Tuấn mắt như sáng ra

-Anh..anh biết cô ấy ở đâu à?

-Tất nhiên là biết rồi…
tv-mb-2.png?v=1
-Thế tôi giúp anh,chỉ chỉ đường cho tôi sang bản của cô ấy? a thấy thế nào?

Trần Tuấn gấp gáp

-Không được đâu à! sang đấy là anh chết đấy

Trần Tuấn nhăn mặt

-Sao mà chết?

-Mấy anh cả của nàng út không thích mấy người dưới xuôi đâu à! đánh chết anh đấy

Trần Tuấn cười khổ thở dài "Thôi tính sau vậy" nghĩ bụng một chút liền nhớ ra một việc bèn hỏi cậu thanh niên

-Từ đây xuống chợ huyện còn bao xa vậy?

Cậu thanh niên ăn cố miếng thịt uống một hớp nước nói

-Một ngày đường đi ngựa vớ..phải đi từ tim tỉm sáng tinh mơ cơ! Nhưng mà bây giờ phải đợi trời sáng rõ mới dám đi à...mà anh tên là gì? tôi tên A San à

-Gọi tôi là Trần Tuấn

-Mà anh bao nhiêu tuổi rồi?

Trần Tuấn thuận miệng hỏi luôn

-A san 24 rồi vớ

-24 anh mới hơn tôi 4 tuổi mà đã lấy vợ với có 2 đứa con rồi?

Trần Tuấn trố mắt ngạc nhiên, A San bình thản nói

-Ố chà..người xuôi các anh lấy vợ muộn chứ 15 tuổi A San đã có thằng cu đầu tiên rồi vớ

Trần Tuấn nói là ở trên núi thì vẫn còn hiện đại hơn rất nhiều lần những người dân tộc vùng cao,dù sao núi Tản Viên cũng cách thủ đô Đông Kinh có 2 giờ chạy xe,với lại từ nhỏ Trần Tuấn cũng theo đám bạn đi học bình thường,nói là Trần Tuấn lạc hậu là so với đám thanh niên thành phố chứ về phương diện thanh niên bản vùng cao này hắn còn hiện đại hơn gấp 10 lần. Hiện tượng tảo hôn lấy chồng lấy vợ sớm khi chưa đủ tuổi vị thành niên rất nhiều,bất quá nhiều dân tộc vùng cao,vùng xa nhà nước vẫn chưa tuyên truyền triệt để được