Chương 64: Tung Tích Của Vô Cực Thiên Quang Ấn

Đại Việt Anh Linh

Chương 64: Tung Tích Của Vô Cực Thiên Quang Ấn

Bấm số gọi cho Hữu Trí,đầu dây bên kia một giọng nói quen thuộc gấp rút Trần Tuấn cảm giác như Hữu Trí đang hét vào tai hắn

-Trần Tuấn? là cậu phải không?cậu thế nào rồi? cậu đang ở đâu?bọn tôi đến ngay với cậu

Hữu Trí liên tục hỏi gấp Trần Tuấn cũng không kịp trả lời,nửa ngày giải thích cuối cùng cũng đã xong. Trần Tuấn thở phào nhẹ nhõm ngây người một lát,vẻ mặt bất định như đang suy nghĩ bỗng sực nhớ ra liền chuyển điện thoại cho lão chủ quán đang đứng hình nhìn Trần Tuấn như là muốn ăn tươi nuốt sống mình

-À ông chủ điện thoại của ông đây...làm phiền ông quá..hết bao tiền tôi gửi

Trần Tuấn khách sáo.,lão chủ quán lúc này vẻ mặt mới có phần dịu xuống cầm điện thoại từ tay Trần Tuấn lên ngắm nghía một hồi rồi lại nhìn Trần Tuấn giống như là Trần Tuấn đem điện thoại hắn ta đi phá vậy,lão lạnh giọng

-2 lít..

Trần Tuấn trố mắt

-Ông chủ có nhầm hay là không? tôi nói chuyện chắc gì đã đến 30p nếu tính 3 nghìn một phút cũng chỉ hết có 90 ngàn đồng,ông xem cái điện thoại của ông tôi mua mới cũng có 150 nghìn một chiếc,ông xem có nhầm hay không lấy tôi nhiều tiền vậy?

Lão chủ quán vẻ mặt cũng hơi ngạc nhiên không ngờ Trần Tuấn lại biết rõ vậy,lão liền sửng cồ lên

-Cậu người ở đâu đến vậy? cậu không tính tiền tôi phải đứng chờ rồi tiền hao mòn máy à? 2 lít là 2 lít cậu có định trả không hay tính ăn quỵt để tôi gọi ngay công an đến giải quyết...làm ơn lại thành mắc oán à!

Thấy hai người đang cãi cự A San ở bên ngoài không chịu được liền tiến vào hỏi ra thì mới biết,Trần Tuấn cũng không muốn mọi chuyện quá căng thẳng nên đành hạ giọng vậy là đồng ý trả cho lão chủ quán 2 trăm ngàn tiền điện thoại. A San cầm tiền đưa cho lão ta xong thì không khỏi làu bàu

-Mẹ cái thằng gian thương vớ..có ngày A San ném cứt vào bể nước nhà nó à

Trần Tuấn tý nữa té ngửa

-Thôi được rồi..lần sau mình rút kinh nghiệm mặc cả trước vậy,số tiền này coi như tôi nợ anh về sau sẽ trả

A San vẫn chưa hết bực nhưng nghe Trần Tuấn nói vậy cũng giật mình

-À không thầy mo hiểu nhầm ý tôi rồi..tôi là tôi bực cái thằng gian thương vớ..còn tiền thầy mo đừng khách sáo..tôi cho thầy mo còn không hết vớ

-Anh cũng đừng khách sáo là tôi không muốn mang nợ ai,nếu không sang kiếp sau lại phải trả tiếp

Hai người cũng không có nói về chuyện đấy nữa,ban đêm trên thị trấn này gió núi se lạnh,mang theo hơi sương phả vào người Trần Tuấn và A San lặng lẽ đi về khu chợ,trong đầu của Trần Tuấn bây giờ như đang có một mớ bòng bong,qua cuộc điện thoại nói chuyện với Hữu Trí vừa rồi cũng biết được không ít thông tin và kế hoạch mọi người cũng đã thay đổi. Vào thời điểm cả bốn người cùng theo dòng thác đổ thoát khỏi Tử Lâm,Trần Tuấn do hụt hơi dòng nước lại chảy mạnh cuốn đi xa trôi dạt đến bên bờ suối may mắn được Hoa Lộc cứu sống về phần Hữu Trí Văn Dân và Minh Không hòa thượng cả ba may mắn bám được vào một khúc gỗ mục lớn,sau nửa ngày trôi dạt đến bên một bìa rừng thì trời đã chạng vạng tối,mọi người đều đã kiệt sức nhưng vẫn cố gắng đi tìm tung tích của Trần Tuấn,bất quá con suối từ dòng thác đổ xuống phân chia làm nhiều nhánh nhỏ nên đi tìm đến nửa đêm cũng không thấy. Sang ngày hôm sau mọi người vẫn tiếp tục tìm kiếm nhưng Văn Dân bị sốt cao ốm nặng,bằng kinh nghiệm của Hữu Trí cuối cùng cũng xuống được dưới chợ huyện cũng may mắn là đưa Văn Dân đi cấp cứu kịp thời. Các ngày còn lại Minh Không hòa thượng đều chăm sóc cho Văn Dân ở bệnh viện huyện còn Hữu Trí quay về thị xã Kỷ Quan San tìm phương tiện di động xem có tung tích của Trần Tuấn hay không nhưng lại cũng không có tin tức của Trần Tuấn. Hữu Trí một mình dò la lên Bình Quy Sơn trà trộn vào đám đông tham gia Qủy Tiết Khấu điều tra được tung tích của Vô Cực Thiên Quang Ấn đã bị 7 vị tiên hiền của Bình Quy Sơn nắm giữ cơ hồ không biết được vị nào liền thay đổi kế hoạch tìm cách tiếp cận sư phụ của Minh Không hòa thượng báo tin. Xong việc liền quay về nhà nghỉ thu dọn đồ đạc,bệnh tình của Văn Dân tiến triển ngày một nặng liền phải lập tức đưa về tuyến tỉnh để điều trị cho đến hôm nay thì nhận được tin tức của Trần Tuấn. Hít một hơi lãnh khí Trần Tuấn thở hắt ra một hơi dài,sương đêm tràn vào mũi ẩm và ươn ướt hơi thở mang theo làn hơi khói trắng tan ra xa thành những luồn mỏng,trong lòng Trần Tuấn không khỏi lo lắng cho Văn Dân. Trần Tuấn cũng đơn giản nói qua sự tình của mình một lượt cho Hữu Trí nghe nói là nếu cần giúp đỡ thì sẽ liên lạc ngay Hữu Trí cũng phần nào yên tâm,việc quan trọng bây giờ là sức khỏe của Văn Dân nên Trần Tuấn cũng không để bọn họ phải lo lắng nhiều nói sẽ nhanh xong việc để về Đông Kinh
Sáng hôm sau,trên con Trấn nhỏ vùng miền núi đã bắt đầu nhộn nhịp từ tinh mơ những giọt sương sớm đọng trên mái tôn khu chợ dồn đọng thành những giọt nước nhỏ xuống bị gió thổi vạt sang thành một vệt dài rơi lên mặt Trần Tuấn,một cảm giác lạnh buốt da thịt khiến Trần Tuấn bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài. A San cùng với hai đôi vợ chồng già cũng đã bắt đầu thức dậy,dọn dẹp đám lá lót nền những dân bản chung quanh cũng đã chuẩn bị bày bán những vật phẩm mà họ phải mang xuống đây từ ngày hôm qua. Khu chợ mỗi lúc một đông tiếng chợ búa huyên náo khiến Trần Tuấn có cảm giác đây là khu chợ của một con phố nào đó dưới Đông Kinh mới đúng. A San lúc này đã chuẩn bị xong hướng Trần Tuấn nói

-À thầy mo dưới xuôi dậy rồi à? chúng mình phải chuẩn bị đi mua đồ thôi,thầy mo ở lại đây trông ngựa cho bọn mình đi gùi đồ về vớ..một tý là xong ố..nếu mà không kịp chợ, thì nửa tháng nữa mới lại có chợ à

Trần Tuấn cũng đơn giản gật đầu,bất quá cũng không có việc gì làm ngay từ đầu mục đích đi theo bọn họ xuống đây cũng chỉ là để liên lạc với bọn Hữu Trí, nay mọi việc đã ổn thỏa thôi thì ngồi trông ngựa cũng gọi là có ích vậy. Sương mù là là từng đợt thổi xà xuống bồng bềnh trên đỉnh đầu,ở góc chợ một cậu thanh niên ngồi lù lù cùng với 4 con ngựa không là Trần Tuấn thì là ai,vẻ mặt hơi thiếu chút tự nhiên nãy giờ ngồi đây không biết là bao nhiêu người đi qua đi lại gạ hỏi hắn mua ngựa. Khi ánh mặt trời đủ sức xuyên qua làn sương mù chiếu xuống sưởi ấm mặt đất thì trời cũng đã gần trưa, A San cùng với hai đôi vợ chồng trung niên nọ cũng đã đi chợ về, chưa bao giờ chờ đợi với Trần Tuấn cảm giác lại lâu như vậy