Chương 66: Qủy mua mạng

Đại Việt Anh Linh

Chương 66: Qủy mua mạng

Vào mùa mưa ngâu,dân bản ở vùng núi chủ yếu tập trung thu hoạch củ sắn (củ mì) cũng bởi đặc thù trồng trên vùng đất đồi núi cứng. Mùa mưa đến khiến cho mặt đất mềm ra việc nhổ những gốc sắn dưới đất cũng dễ dàng hơn rất nhiều,đất bám vào củ sắn cũng dễ bị dỡ ra hơn. Sau khi nhổ đầy một gùi củ sắn họ bắt đầu gánh những gùi sắn đầy đó đến bên bờ suối rửa sạch rồi lấy mảnh những cây nứa cạo cho sạch vỏ trên củ sắn, sau đó mới vận chuyển về nhà để lên gác bếp cho ráo, lại tiếp tục thái ra thành những lát mỏng dùng để độn vào gạo nấu cơm. Đối với dân bản mà nói việc ăn cơm độn sắn cũng đã coi là rất có điều kiện,ở trên bản miền núi vùng cao gạo là thứ gì đó rất xa xỉ,nhiều gia đình họ cũng vẫn thường ăn củ sắn thay cơm vào mỗi bữa ăn vậy. Nhân sinh tùy ý sinh voi ắt sinh cỏ,núi rừng cũng mang lại không ít thành phẩm cho họ,ngoài trồng trọt và canh tác ruộng bậc thang, đàn ông thì săn bắt bẫy thú rừng,những thứ đó đem xuống chợ huyện cũng đổi được không ít gạo. Ngày hôm nay,tiết trời dần trở về trạng thái quen thuộc của nó,gió lạnh hun hút thổi,hạt mưa rả rích rơi, ánh mắt Trần Tuấn theo cửa sổ căn nhà sàn buông thõng ra xa bất giác thở dài một hơi. Buổi trưa hôm đó mọi người đều đã đi làm nương về,Trần Tuấn gói ghém những đồ đạc cần thiết bỏ vào một cái bị vải mà ông lão chuẩn bị cho,sờ tay lên cái túi thêu thổ cẩm nho nhỏ một cỗ cảm giác khó tả dâng lên,cái túi thổ cẩm treo trên cửa chiếc lều bên bờ suối mà Hoa Lộc mang cơm cho hắn,nghĩ có liên quan đến Hoa Lộc nên vẫn luôn mang theo. Chiếc túi có một mùi thơm cỏ nếp thoang thoảng tản mác ra một ít linh lực thuần thanh,Độc Thần Kiếm cùng cây mộc kiếm được Trần Tuấn cẩn thận quấn kín lại bằng một tấm vải thô đen. Theo lời của ông lão trưởng bản, A San chuẩn bị cho Trần Tuấn 2 bộ quần áo thổ cẩm của người dân tộc,trên người Trần Tuấn cũng đang mặc một bộ quần áo thổ cẩm là 3 bộ,bộ âu phục liền để lại cho A San,cảm giác chia xa lúc nào cũng khó mà miêu tả thành lời A San giọng hơi ngập ngừng

-Thầy mo nhớ cẩn thận à,khi nào mà có việc cần giúp đỡ thì cứ về bản gọi thằng A San này một câu…

Trần Tuấn cười cười đặt tay lên vai A San nói

-Anh yên tâm,chắc chắn sẽ còn có việc cần anh giúp

Trần Tuấn cũng không muốn gây sự chú ý cho dân bản nên tranh thủ lúc mọi người nghỉ trưa liền cùng ông lão hướng cổng sau của bản mà rời đi,không quên dặn dò A San phải giữ bí mật cho mình. Hai người một trước một sau Trần Tuấn theo bóng lưng ông lão khuất dần sau con đường mòn bên hẻm núi. Đội chiếc nón lá,khoác chiếc áo tơi nhưng do mang theo một ít đồ nên Trần Tuấn không tránh khỏi có chút bị ướt,hơi lạnh thấm vào da thịt khiến hắn hắt hơi một cái. Ông lão đi đằng trước dừng lại một chút nói

-À cậu không sao chứ?hay là ngồi dưới hốc đá nghỉ một chút a.. đi bộ cũng khoảng tiếng nữa mới đến bản bên,cưỡi ngựa đến sẽ lắm kẻ dèm pha nên là chúng ta bí mật đi bộ thôi

Trần Tuấn gật đầu nói

-Tôi không sao,vất vả cho lão rồi

Ông lão cười cười

-Ài. ta ở trên này quen rồi..bất quá mấy nữa cậu cũng quen thôi à

Gần một tiếng đi bộ,cuối cùng hai người đã đến bên rìa một thôn sơn,ông lão nói Trần Tuấn đợi ở một gốc cây gần đó còn lão vào thôn trước rồi sẽ quay lại sau, khi đi không quên dặn dò Trần Tuấn phải làm sao cho thật giống một kẻ câm điếc,Trần Tuấn ra dấu không thành vấn đề lúc này ông lão mới yên tâm rời đi. Mưa thối đất thối cát,hạt mưa lã chã rơi trên lá cây chảy dài cuốn theo mọng đất ngấm vào chiếc mũ lá đội trên đầu Trần Tuấn,giọt mưa theo những lọn tóc trượt trên trán rồi len vào khóe mắt khiến Trần Tuấn cảm thấy cay cay liền đưa tay lên dụi mắt,ở đằng xa Bóng người ông lão thoát ẩn thoát hiện sau mấy bụi lau rừng,đi theo sau hình như còn có ai đó Trần Tuấn hơi nheo mắt lại nhìn cho kỹ lúc này biết rõ là ông lão trưởng bản liền vẫy tay ra hiệu,được một lúc thì ông lão và người kia cũng đến nơi. Người theo ông lão vừa đến nhìn qua tuổi cũng đã cao nhưng dáng người có phần mập mạp thân hình hơi lùn nhưng ông đi lại không hề có cảm giác chậm chạp ngược lại còn có vài phần nhanh nhẹn. Ông ta vừa đến đã nhìn Trần Tuấn đánh giá một hồi từ trên xuống dưới rồi quay sang nói với ông lão trưởng bản bằng tiếng dân tộc mà Trần Tuấn nghe không có hiểu,ông lão trưởng bản mặt tuy quay lưng lại với Trần Tuấn để nói chuyện với ông kia nhưng tay đằng sau liên tục ra hiệu,Trần Tuấn hiểu ra vấn đề liền khom người tiến lên hướng ông kia ú a ú ớ mấy câu rồi lại làm điệu bộ của người điếc nhìn qua thì là chín phần giống không sai biệt so với người khiếm thính là bao. Lúc này ông kia khuôn mặt giãn ra nhìn Trần Tuấn có vẻ hài lòng, nhìn ông lão trưởng bản hơi nheo mắt rồi kéo ông lão trưởng bản ra nói mấy câu gì đó,chỉ thấy ông lão trưởng bản lông mày hơi nhăn lại gật gật đầu rồi tiến về phía Trần Tuấn ra dấu hiệu giống như là ra hiệu cho người điếc vậy,Trần Tuấn hiểu ra vấn đề liền làm điệu bộ đã hiểu rồi giơ giơ tay tạm biệt ông lão,ông lão trưởng bản cũng rất nhanh làm lại hành động như vậy,nói thêm vài câu với ông kia rồi quay lưng trở về. Ông ta liền vội vàng dắt theo Trần Tuấn trở về thôn,hai người di chuyển bí mật về thôn nguyên do là trời mưa cũng chẳng có ai ra ngoài nên hành động của hai người tuyệt nhiên không ai biết,đến một căn nhà sàn lá nhỏ bên cạnh có một gốc cây cọ cực to ông lão kia ra hiệu cho Trần Tuấn gì đó bất quá không hiểu được nhưng vẫn làm điệu bộ ú a ú ớ gật đầu. Thôn bản ở đây có vẻ như là nhỏ hơn bản của A San,nhà của dân bản cũng cách xa nhau,Trần Tuấn đứng ở dưới mái danh nhà sàn vừa chờ ông lão kia đi lên trước vừa tranh thủ để ý qua một lượt,hình như có gì đó rất khác lạ,ở trên nhà sàn tiếng trẻ con khóc không thôi. Một lúc sau ông lão kia đi ra kéo cái nừng nứa ra dấu Trần Tuấn lên nhà,Trần Tuấn lúc này đã cởi bỏ nón và áo tơi treo ở dưới gầm sàn nhà thấy ông lão kia gọi mình liền xách đồ đạc đi lên. Ở đây không có điện,trời chiều mưa tầm tã thiếu ánh sáng nên căn nhà có phần u ám,một cụ bà ngồi bên bếp lửa trên nhà lấy thanh cời lò (que củi khi đun nấu dùng để bới than) lật qua lật lại mấy củ khoai đang nướng thấy người đi vào cũng hướng mắt ra nhìn,một người đàn bà chừng 30 tuổi ngồi trên giường trong lòng đang ôm một bé gái khoảng mười,mười hai tuổi,một người con gái độ 16 tuổi đang bưng chiếc thau đồng giúp người đàn bà ôm con kia lấy khăn lau rửa chân tay cho đứa bé. Thấy Trần Tuấn bước vào mọi người đều bất giác quay lại nhìn sau đó rất nhanh rời ánh mắt đi,Trần Tuấn giả làm người câm điếc ú u ú ớ gì đó, ông lão kia liền nói một lượt chỉ thấy vẻ mặt mọi người thần tình bớt căng thẳng cũng không có để ý đến Trần Tuấn nữa. Trần Tuấn được ông lão kia thu xếp cho một chỗ ở trong góc nhà sàn gần cửa ra vào,lấy một tấm chăn lót và một tấm chăn để đắp. Ánh đèn dầu leo lét,trong ngôi nhà sàn tranh sáng tranh tối bầu không khí ảm đạm cũng không có ai nói chuyện với ai