Chương 65: Kế Hoạch Của Trần Tuấn

Đại Việt Anh Linh

Chương 65: Kế Hoạch Của Trần Tuấn

Kiểm tra xong xuôi đều đã đầy đủ,hương liệu cùng một số thực phẩm đều được A San cùng hai đôi vợ chồng già cẩn thận xếp gọn trong 4 chiếc gùi tre đoạn cẩn thận cột vào đai lưng hai con ngựa. Đường về bản còn xa khi về lại chở thêm đồ nặng nên mọi người cũng khẩn trương không nấn ná thêm liền lập tức lên đường luôn. Bầu trời trong xanh,ánh quang dương chiếu rọi Trần Tuấn ngồi trên lưng ngựa nhắm mắt cảm thụ một chút linh khí cảm giác thỏa mãn cũng phần nào giúp hắn bớt một chút phiền muộn trong lòng,lần này trở lại Trần Tuấn muốn một phen điều tra về những kẻ nuôi Hấp Huyết Qủy, khẳng định không phải việc dễ dàng bất quá bản thân là một pháp sư nếu đã không thấy thì thôi một khi đã thấy liền phải ra tay diệt trừ. Trời xanh,mây trắng,gió vi vu thổi,sơn đạo hoang lương trên con đường núi heo hút 6 người 4 ngựa không nhanh không chậm cứ như vậy mà đi, A San tâm trạng cực tốt dọc đường đi không ngừng hát được một lúc quay đầu nói với Trần Tuấn

-Thầy mo lần này về bản chúng ta cứ thoải mái uống một trận rượu sắn..lâu rồi A San không vui như này vớ..ở bản bây giờ chắc mấy thằng Mục,thằng Xiên nó đang mổ lợn rồi à

Trần Tuấn đơn giản gật đầu cũng không có nói gì thêm,bước vào tháng quỷ tiết,tiết trời nắng đẹp như này cũng là ít khi xảy ra. Tháng quỷ tiết tức tháng 7 âm lịch hay còn gọi là tháng xóa tội vong nhân,khi đó Âm Ty khai mở quỷ môn quan để những vong hồn về thăm lại nhà,hoặc những cô hồn dã quỷ bị mắc kẹt bên bờ sông Vong Xuyên không có tiền đi đò cũng đều là nhờ dịp này tiến vào địa phủ báo tin chuẩn bị cho một kiếp luân hồi. Vào những tháng này tiết trời những khu vực miền Bắc vùng núi phía Tây Bắc hay vùng trung du và miền núi Bắc Bộ thường ẩm ướt mưa dầm. Câu truyện bắt đầu từ thuyết Ngưu Lang và Chức Nữ tiên tử,Ngưu Lang vốn là một vị thần chăn trâu của Ngọc Hoàng vì say mê vẻ đẹp một tiên nữ dệt vải tên là Chức Nữ nên bỏ bê việc chăn trâu để trâu đi nghênh ngang vào Ngọc Hư điện,Chức Nữ vì mê tiếng tiêu của Ngưu Lang nên trễ nải việc dệt vải. Ngọc Hoàng giận dữ bắt cả hai phải cách xa nhau,người đầu sông Ngân Hà người cuối sông,mỗi năm một lần cho bắc cầu Ô Thước vào ngày mồng 7 tháng 7 âm lịch để cho hai người có thể gặp nhau,khi chia xa hai người khóc sướt mướt,nước mắt của họ rơi xuống trần hóa thành những hạt mưa và được người dưới trần đặt tên là mưa ngâu. Ngày hôm đó về đến bản đã khoảng bốn rưỡi năm giờ chiều,vừa về đến cổng bản,một mùi thịt nướng thơm nức mũi tràn ra kích thích vị giác quá thể, A San hít một hơi hưởng thụ khuôn mặt cảm giác phê khôn tả. Mọi người ở xa từ trên chòi canh thấy họ về cũng ùa ra mỗi người một tay giúp mang vác đồ rồi theo chỉ đạo của trưởng bản thu xếp cho ổn thỏa đâu vào đấy,tuy nói là Hấp Huyết Qủy đã bị tiêu diệt bất quá cẩn tắc vô áy náy nên hôm nay vẫn có người làm nhiệm vụ canh gác,trưởng bản tiến lại phía Trần Tuấn mừng rỡ nói

-Cậu đi đường thấy thế nào? có mệt lắm không?hôm nay tưởng mưa không ngờ lại đẹp trời

Trưởng bản nói rồi cười hai tiếng sảng khoái,Trần Tuấn liền vội nói

-Cũng là đi tham quan một chút thôi lão đừng lo

-Vậy cậu lên nhà nghỉ ngơi đi tôi cùng mọi người thu xếp một chút nữa,tối nay mọi người cùng ngồi lại quây quần bên ché rượu

Trần Tuấn cũng không có ngại nữa liền bước lên nhà chuẩn bị một chút quần áo rồi bảo A San đưa mình ra suối tắm. Ở dưới khoảng sân đất trước căn nhà sàn lớn giữa làng một đám thanh niên đang hì hục quay lợn,con lợn nướng được quay chín vàng óng trên than hồng,Trần Tuấn nhìn qua tứa nước miếng,đám thanh niên bản bây giờ nhìn Trần Tuấn hoàn toàn với ánh mắt khác mang đầy vẻ thành kính khi nhìn thấy Trần Tuấn đều cúi chào. Buổi tối hôm đó,tất cả già trẻ lớn nhỏ trong bản đều tập trung lại bên căn nhà sàn và dưới khoảng sân trước nhà,dưới khoảng sân trước nhà đều được trải chiếu cói,cỗ thịt đều được dọn lên những chiếc mâm lá nhìn rất lạ mắt,cả bản gần trăm nhân khẩu chia ra ngồi làm mười mâm,mỗi mâm hơn 10 người đều chia theo vai vế,lớn tuổi ngồi trên nhà,trẻ con thanh niên và phụ nữ đều ngồi dưới sân riêng Trần Tuấn dân bản coi như là thầy mo địa vị cao nhất liền được ngồi ở trên nhà cạnh trưởng bản. Trần Tuấn lần đầu tiên được trải qua bầu không khí như vậy lúc đầu còn hơi e dè,sau một vài chén rượu đồng khởi đã hoàn toàn hòa mình vào cảm giác vui vẻ của dân bản cười cười nói nói vô cùng sảng khoái. Gió núi lành lạnh thổi,lá khô xào xạc bay,sâu trong thâm sơn cùng cốc một tiếng hừ lạnh kèm theo một giọng nói khàn đặc

-Chúng mày cứ vui đi,rồi sẽ biết tay tao

Hai bóng người một béo lùn,một cao gầy đội chiếc nón lá che kín cả khuôn mặt,thân khoác áo tơi lầm lũi biến mất sau bìa rừng. Sáng hôm sau,Trần Tuấn tỉnh dậy cảm thấy đầu óc hơi choáng váng quay cuồng khẳng định là hôm qua đã uống không ít rượu,mở mắt ra thấy mình nằm gọn trong buồng Trần Tuấn mơ hồ như không thể nhớ ra đã xảy ra chuyện gì vén rèm che buồng kéo chăn đứng dậy đi ra ngoài. Vừa ra đã thấy ông lão trưởng bản ngồi sẵn bên ngoài trên chiếc chiếu cói,bên cạnh là ấm nước lá nóng,thấy Trần Tuấn đã tỉnh ông lão chậm rãi nói

-Cậu tỉnh rồi đấy à? ài hôm qua cậu uống say quá tôi với A San phải khiêng cậu vào ngủ,nào qua đây uống với tôi cốc nước lá cho tỉnh rượu..

Trần Tuấn hơi ngượng tiến lại chỗ ông lão ngồi xuống cảm giác bụng sôi lên mấy hồi ngập ngừng nói

- Ây..ông còn gì ăn không? là tôi cảm thấy hơi đói bụng

Trần Tuấn gãi gãi đầu ông lão mỉm cười nói

-Có nồi cháo xương hầm trên bếp,cậu ăn lót dạ đi à! Hôm qua cậu uống say,xuống dưới sân nhảy múa với đám trai bản..ài..chúng nó uống rượu nhiều rồi không sao..còn cậu được một lúc thì nôn thốc nôn tháo nằm vật ra chiếu vớ..tôi phải bảo A San cũng mấy đứa nó khiêng cậu đi ngủ à

Trần Tuấn há hốc mồm bất quá cố nhớ lại cũng hơi mang máng nhớ ra gãi gãi đầu cười trừ rồi tiến lại bếp mở vung múc một bát cháo ăn lót dạ. Ông lão làm một bi thuốc lào nói thêm

-Sáng nay mọi người ăn cháo rồi đi làm nương hết rồi..còn cậu sắp chuẩn bị về dưới kia hả?

Trần Tuấn lúc này đã ăn xong một bát cháo thấy khá hơn cũng đã đỡ cồn cào trong bụng,múc thêm bát nữa rồi quay sang ông lão nói

-Tôi muốn làm một việc bất quá muốn nhờ ông giúp một chút không biết có được không?

-Cậu là muốn làm việc gì?tôi có thể giúp được gì cậu cứ nói

Trần Tuấn không vòng vo liền nói thẳng

-Tôi muốn tiếp cận những người đi vào núi đào vàng cho bọn thầy mo kia..cùng bọn họ đi làm để điều tra một phen

Ông lão hơi bàng hoàng một chút không giấu được vẻ khẩn trương

-Như vậy rất nguy hiểm với lại cậu không biết tiếng dân tộc..sẽ bị lộ mất..nếu để bọn chúng biết được cậu chết chắc thôi..ài

Trần Tuấn ăn xong bát cháo tiến lại chỗ ông lão uống thêm một hớp nước giọng bình thường

-Ông không cần lo lắng việc này tôi đã có an bài,ông chỉ cần giới thiệu giúp tôi nói tôi là một người bà con xa của ai đó, nói là tôi bị điếc bẩm sinh vì vậy nên cũng bị câm luôn,còn lại tôi tự biết lo liệu. Ông yên tâm

Trần Tuấn nhìn ông lão nói với vẻ mặt kiên nghị,ông lão có vẻ hơi suy tư giây lát nâng điếu hút bi thuốc lào rồi thở dài một hơi nói

-Vậy thì cũng không khó,chiều nay tôi với cậu sang bản bên cạnh,tôi có một vài mối quan hệ bên đó khẳng định có thể giúp được

Trần Tuấn gật đầu nhẹ giọng

-Ông có thể chuẩn bị cho tôi thêm một vài đồ dùng của người trên này rồi chúng ta đi

-À..Việc đó không khó sẽ có ngay,đợi A San đi làm nương về tôi bảo nó chuẩn bị cho cậu là nhanh nhất