Chương 67: Qủy mua mạng (Phần 2)
-Như thế nào mà lại?
Trần Tuấn hơi động miệng, vẻ mặt thoáng một tia kinh ngạc kèm theo khó hiểu bất quá chỉ biểu hiện một chút ít sau đó Trần Tuấn liền lấy lại vẻ mặt ngây ngô không cho người khác kịp phát hiện. Bằng pháp lực của Trần Tuấn chỉ một ánh mắt vừa rồi đã cảm giác được hình như có điều gì đó phi thường khó hiểu hiển lộ trên khuôn mặt của đứa bé chừng 12 13 tuổi kia,trên mặt phủ một tầng hắc khí hồn phách tựa hồ muốn ly thể
-"Chẳng lẽ là lại sắp chết?"
Trần Tuấn tự nhủ trong lòng bất quá cũng không có suy nghĩ nhiều,hoàn cảnh trước mắt của mình chính là thứ cần suy nghĩ nhất,việc của Trần Tuấn giao phó cho ông lão trưởng bản là giúp hắn làm sao tham gia vào đội ngũ những thanh niên trẻ đi khai thác vàng khẳng định đã được ông lão trưởng bản bằng mối quan hệ nào đó nhờ ông lão này lo liệu Trần Tuấn cũng dám chắc có 9 phần ổn thỏa. Việc của Trần Tuấn bây giờ cũng chỉ có thể chờ đợi lấy bất biến ứng vạn biến mà thôi,thế lực những tên sau những mỏ khai thác vàng kia khẳng định không đơn giản còn có liên quan đến đám thầy mo tà tu nuôi dưỡng Hấp Huyết Qủy kia không thì cơ hồ chưa có manh mối nhưng tám phần là có liên quan. Lúc còn ở bên bản của A San theo như Trần Tuấn được biết là những thanh niên đi khai thác vàng tuyệt đối đều là không tình nguyện đi mà là bị ép buộc,nếu nhất nhất mà không theo thì sẽ giống như bản của A San vậy,ngày ngày bị Hấp Huyết Qủy rình rập tính mạng bọn họ phi thường như chỉ đỏ treo chuông. Kể từ sau lần hiển lộ thân thủ chém chết một con Bạch Mao Hấp Huyết Qủy đã đưa đến tình huống kẻ địch ở trong tối mà Trần Tuấn thì ở ngoài sáng vì vậy tiếp tục ở lại bản của A San là điều không thể nên Trần Tuấn cũng liền lập tức nghĩ kế rời đi một lần nữa che giấu hành tung để tiếp cận nội tình bên trong. Phải biết rằng bọn thầy mo tà tu kia có thể một lần nữa cho Hấp Huyết Qủy đến giết hại dân bản nhưng về mặt này Trần Tuấn có thể khẳng định là không thể xảy ra,để mà nói việc đó cũng không có lợi gì cho bọn chúng mà lại thu hút đến một tên thầy mo ở đâu chém chết mất một con Bạch Mao Hấp Huyết Qủy đơn giản mà nói cũng đã dọa cho bọn thầy mo tà tu kia một phen sợ mất mật,nếu còn tiếp tục thì khác nào tự tìm đường chết,cho đến khi chưa biết rõ được sự tình thì chín phần chúng sẽ ám binh bất động,mà Trần Tuấn bây giờ dĩ dật đãi lao lấy nhàn rỗi mà đối gian khổ chờ đợi thời cơ một mẻ hốt gọn. Lúc này Trần Tuấn vẫn ngồi yên một chỗ trong nhà,ở gần giữa gian nhà sàn có một tấm rèm kéo che lại nên Trần Tuấn cũng không có biết sự tình bên kia tấm rèm ra sao,chỉ có cụ bà kia từ lúc Trần Tuấn đến, vẫn cặm cụi nướng cái gì đó bên bếp lửa thỉnh thoảng có quay sang nhìn Trần Tuấn đôi chút nhưng Trần Tuấn cũng giả bộ như là không biết liền nhìn đi chỗ khác. Trời cũng đã gần tối,bấy giờ ông lão tóc hoa râm dáng người hơi mập kia mới lục tục đi đốt đèn dầu,người phụ nữ có vẻ như là con gái ông ta kia cũng ra khỏi căn buồng sau tấm rèm chuẩn bị nấu ăn tối. Trần Tuấn ngồi không cũng hơi ngại liền tiến lại ra dấu hiệu là có cần hắn giúp gì không,người phụ nữ kia hơi ngớ người ra một chút liếc nhìn vẻ mặt của ông lão tóc hoa râm kia một cái rồi nhìn Trần Tuấn một lát mới lắc lắc đầu. Đến bữa cơm cả gia đình này cũng chỉ có từng đấy người cũng không có thêm ai,bữa ăn cũng rất bình thường, một ít cá nướng còn lại chủ yếu là các món rau cùng với măng,Trần Tuấn cũng rất có ý tứ chỉ ăn cơm với rau ông lão tóc hoa râm nhìn vẻ mặt cũng có vẻ hơi ngại liền gắp cho Trần Tuấn một con cá nướng nhưng hắn cũng rất nhanh từ chối liền gắp lại cho cụ bà tóc bạc kia. Bữa cơm rất nhanh trôi qua Trần Tuấn lại về góc của mình ngồi trên khuôn mặt vẫn hiện lên vẻ ngây ngô,chắc là mọi người trong nhà biết hắn bị câm điếc nên cũng không có ai chủ động hỏi han gì hắn,Trần Tuấn chỉ thấy bên ngoài gian nhà,ông lão tóc hoa râm với cụ bà tóc bạc ngồi bên bếp lửa,nhìn mặt ông ta cực kỳ căng thẳng thư thoảng lại vén tấm rèm che nhìn vào trong buồng nói một câu gì đó rồi lại quay ra,nhìn điệu bộ Trần Tuấn liền đoán ra được chắc hẳn phải có điều không bình thường cho nên nhìn ông ta mới khẩn trương đến vậy. Trần Tuấn cảm giác cũng mơ hồ đoán ra,rất có thể đứa bé nằm trong buồng kia bị ốm, tính mạng có vẻ lâm nguy nên mới khiến ông lão tóc hoa râm có thái độ như vậy bất quá chồng của người phụ nữ kia lại không thấy đâu,còn vợ của ông lão tóc hoa râm lúc trước Trần Tuấn cũng có để ý,bên trên ban thờ gần chỗ Trần Tuấn còn có một di ảnh. Đêm tối tịch mịch,tiếng những con cú mèo không rõ là ở đâu văng vẳng vọng đến,mưa cũng đã tạnh hẳn đêm đen khẳng định là heo hút lắm,tiếng côn trùng mỗi lúc một nhiều lên ngay cả tiếng thở của mấy con trâu cột dưới sàn nhà Trần Tuấn cũng hoàn toàn có thể nghe rõ. Nằm đắp chăn cẩn thận,Trần Tuấn chưa có ngủ cái cảm giác tư vị như vậy thật sự là lần đầu tiên trải qua,suy nghĩ chính mình từ nhỏ cũng đã theo sư phụ hành tẩu nhiều như vậy nhưng những chuyện như này đúng là thân bất do kỷ ngàn vạn lần phải cẩn thận mới được. Không muốn phải suy nghĩ nhiều Trần Tuấn một lượt nhẩm đọc khẩu quyết tĩnh tâm chú liền giữ cho tinh thần tỉnh táo