Chương 72: Kế Hoạch Bắt Đầu

Đại Việt Anh Linh

Chương 72: Kế Hoạch Bắt Đầu

Thấy mọi thứ đã ổn Trần Tuấn cũng liền gấp rút về nhà,thời gian đi không có bao lâu khẳng định cũng chả ai để ý đến hắn mà có để ý đến thì cũng chỉ cho rằng hắn đi giải quyết vấn đề bình thường thôi,không quá đến mức phải suy nghĩ. Vấn đề là bây giờ làm sao giải quyết mọi việc trên này càng nhanh càng tốt,mặc dù công việc làm thêm ở dưới Đông Kinh hắn cũng đã nghỉ ngót nghét cũng gần nửa tháng rồi,bất quá khi đi cũng không có nói gì cho chú Phú Béo biết,kể từ khi Trần Tuấn cùng Hữu Trí với Văn Dân tính toán kế hoạch đi Bình Quy Sơn và bắt đầu khởi hành đến bây giờ đã là 11 ngày,mọi chuyện đều không nghĩ lại diễn biến như vậy,Trần Tuấn lắc đầu bất giác thở dài. Trên đường đi về Trần Tuấn tranh thủ đánh giá địa phương xung quanh một lượt,thôn bản này có thể nói là nằm ở lưng sườn đồi phân bố rải rác từ trên cao xuống chứ không có nằm trên nền đất bằng phẳng như bản của A San.Những ngôi nhà sàn này ăn sâu vào sườn đồi ẩn hiện những mái nhà tranh vàng ố sau những tán cây, con đường mòn dưới mưa trơn và trượt chỉ đủ một người đi đan chằng chịt bên sườn đồi. Không gian yên lặng đến mức những con chim cũng không buồn hót,những đám mây mưa sau khi trút hết nước như mệt mỏi xà xuống lửng lơ bên mái tranh nhà,Trần Tuấn hít sâu một hơi cảm giác thời gian của một đời người hình như đã lặng lẽ trôi qua trong sự tĩnh mịch này. Về đến nơi,Trần Tuấn với tay múc một gáo nước rửa chân,rồi mới bước lên cầu thang lên nhà,vừa lên đến nơi liền bắt gặp bà lão tóc bạc, bây giờ Trần Tuấn mới để ý nhìn rõ,trên khuôn mặt của bà lão là làn da nâu nhiều vết đồi mồi nhăn nheo và khô, hàm răng đen nhánh chiếc còn chiếc mất. Bà lão nhìn Trần Tuấn nở nụ cười cất giọng nói,giọng nói không nặng mà có cảm giác nhẹ nhàng âm vang như núi vọng. Trần Tuấn vội vàng cười đáp lại

-Vừa rồi bà lão nói gì với ta vậy?

Trần Tuấn dùng thần thức nói chuyện với nữ quỷ đang trốn trong lá bùa dưới túi áo

-Bẩm đại pháp sư cũng không có gì,mế nói (mế ở đây chỉ cách người mường gọi một bà cụ nhiều tuổi) mế rất vui có anh đến nhà thật may mắn,vừa đến thì cháu của bà nó đã khỏi bệnh

Nữ quỷ rất nhanh hồi đáp, tập tục của người đồng bào miền núi đối với người mường mà nói việc một người lạ lên nhà đều rất có quan niệm,họ quan niệm một người lạ đến nhà đều có thể mang theo điềm gở hoặc mang theo may mắn vì vậy khi làm nhà sàn người mường thường làm cầu thang hay còn gọi là cái màn lên nhà đều là số lẻ,trong tín ngưỡng của họ thì ông công,ông vải người bảo vệ nhà cho họ mới lên được được nhà còn ma rừng ma cây thì không lên được. Người mường có câu nói " bước chân lên nhà tra chân xuống khướng" ý nói người lạ mà đến nhà phải bước lên bước xuống cầu thang 3 lần sau đó mới được lên nhà. Nói gì thì nói quan niệm cũng là rất lâu về trước bất quá xã hội bây giờ là xã hội pháp chỉ môi trường hội nhập,việc tiếp xúc giao dịch mua bán với người miền xuôi nhiều cũng đã phần nào thay đổi suy nghĩ của người dân miền núi. Lúc đầu Trần Tuấn còn lấy làm lạ nhưng nghe nữ quỷ giải thích một hồi cũng không còn thấy ngạc nhiên nữa bất quá bây giờ người trong nhà đều nhìn Trần Tuấn với ánh mắt mang đầy hảo cảm. Buổi sáng hôm đó khỏi phải nói cũng có thể nhận ra mọi người trong nhà đều rất vui sướng lục đục chuẩn bị đồ ăn từ sáng,ông lão tóc hoa râm bắt thịt hai con gà,một con gà nấu măng chua một con thì luộc để cúng nói là ăn trưa xong sẽ dẫn Trần Tuấn đến khu khai khoáng nhờ con trai ông ta xin cho một chỗ làm. Cơm nước xong xuôi cũng đã gần trưa,ông lão tóc hoa râm nói mình phải chuẩn bị một số thứ ra hiệu cho Trần Tuấn xem xét đồ đạc rồi đợi hắn,vì là đồ dùng cũng không có mang theo nhiều nên Trần Tuấn rất nhanh đã thu xếp xong,trong khi ngồi đợi ông lão tóc hoa râm Trần Tuấn một mạch tiêu hóa những nội dung mà nữ quỷ đã tiết lộ cho mình không ít. Thôn bản tĩnh mịch này ngày xưa cũng vốn là một thôn bản yên bình không có gì đáng nói,ông lão tóc hoa râm cũng gọi là một thầy mo có tiếng trong bản,bản tính ông tốt bụng thường hay giúp đỡ mọi người trong thôn. Lão có hai đứa con trai vợ ông từ khi sinh hạ đứa thứ hai thì qua đời, từ nhỏ hai đứa con trai của ổng đã được lão truyền cho theo nghề thầy mo bất quá cuộc đời thật là hay trêu ngươi con người,ông lão vốn là người tốt bụng là thế ấy vậy mà có hai thằng con trai tính nết lại hoàn toàn trái ngược với lão,cậy mình biết chút bùa phép liền hống hách ngang ngược,có lần trong thôn có người đi săn bắt thú mà đắc tội với hai anh em nhà đấy sau khi trở về nhà liền bị điên điên dại dại,người nhà của cái người điên kia liền kéo đến nhà chửi rủa,chỉ thấy hai anh em nhà đấy không nói không rằng cũng không giận mà nhếch môi lên cười. Đến ngày hôm sau trong nhà người điên kia một người cũng không còn sống,tất cả sau một đêm ai nấy đều biến thành thây khô,giống như là bị hút máu mà chết. Từ đó trở đi người trong bản ai nấy cũng đều rất sợ anh em nhà hắn,hễ thấy bóng dáng là đều tránh xa,ông lão không nói được con cũng đành bất lực chỉ biết ngấm ngầm giúp được ai thì giúp. Trần Tuấn cũng mang một số vấn đề gần đây về việc những thầy mo đưa trai tráng trong bản đi đào vàng hỏi nữ quỷ bất quá sự việc này nữ quỷ hoàn toàn không biết. Đem xâu chuỗi lại một lượt từ đầu đến cuối,chi phối vùng trên này gồm có 7 bản làng lớn đứng đầu là các ông Lang,làm việc cho các ông Lang chính là những thầy mo, vì việc khai thác vàng mà thường nảy sinh tranh đấu nhưng những sự việc này theo lời của A San và ông lão trưởng bản nói thì mới xảy ra thời gian gần đây,bất quá Trần Tuấn vẫn có điều không sao hiểu nổi,nếu chỉ là việc khai thác vàng bình thường thì đâu cần những thầy mo trên này phải ra tay giết người như vậy,thật là còn nhiều thứ phải làm cho rõ ràng,không vào hang cọp làm sao bắt được cọp cũng đành một phen dấn thân vào nguy hiểm vậy. Đang mông lung suy nghĩ thì lúc này ông lão tóc hoa râm đã tiến đến trước mặt hướng Trần Tuấn dặn dò gì đó rất lâu rồi mới ra hiệu cho Trần Tuấn đi theo mình,hai người đi xuống dưới sân mặc áo tơi đội nón lá gấp rút đi luôn. Trần Tuấn tính tình tò mò không chịu được hỏi nữ quỷ

-Vừa nãy là ông ấy nói gì với ta vậy?

Nghe thấy Trần Tuấn hỏi nữ quỷ liền đáp

-Dân nữ cũng không biết nói thế nào cho pháp sư hiểu nhưng mà ông ta nói,ông ta rất lo lắng cho pháp sư,con trai ông ta không giống người khác ông ta sẽ cố hết sức giúp đỡ bất quá nếu không phải một người bạn gửi gắm nói anh bị câm điếc không chỗ nào nhận làm,gia cảnh anh lại khó khăn thì ông ta tuyệt đối không để anh đi làm

Trần Tuấn nghe xong cũng cảm khái không thôi nhìn ông lão tóc hoa râm thêm vài phần hảo cảm. Hai người một trước một sau cứ lầm lũi mà đi,ông lão tóc hoa râm cũng không có nói thêm câu nào thỉnh thoảng có quay lại ra hiệu cho Trần Tuấn,ở bên bản vùng núi này,không đi ngựa thì cũng đi bộ bất quá không phải con đường nào cũng có thể cưỡi ngựa đi được