Chương 63: Liên Lạc Với Mọi Người

Đại Việt Anh Linh

Chương 63: Liên Lạc Với Mọi Người

Tiết trời đã bước sang tháng 7 âm lịch,bầu không khí ở núi rừng thập phần âm u những đám mây đen bắt đầu vẫn vũ tựa hồ mưa có thể trút xuống bất cứ lúc nào, bất quá không vì vậy mà làm cho dân bản ở đây hết vui mừng. Buổi trưa hôm đó,khác hẳn với những ngày thường chỉ có A San mang thức ăn cho Trần Tuấn,hôm nay đặc biệt được bồi đãi rất nhiệt tình Trần Tuấn khó khăn từ chối mãi vậy là phải nhờ trưởng bản mọi người mới chịu để cho Trần Tuấn thời gian thở. Cuối cùng mọi người cũng chuẩn bị đi, Trần Tuấn,A San cùng hai nữ hai nam trung tuổi nhìn qua khẳng định họ là vợ chồng khuôn mặt hiện lên vẻ phúc hậu chất phác, bốn người này đối với Trần Tuấn thập phần kính nể lại luôn làm ra cái điệu bộ khúm núm khiến Trần Tuấn cảm giác không được thoải mái,không chịu được Trần Tuấn nói

-Tôi nói này,hai bác cứ tự nhiên thôi mà,tôi cũng là người chứ không phải thần thánh phương nào,hai bác cứ như vậy làm tôi rất có chút không tự nhiên

Một người đàn ông trung tuổi lại nói giọng lễ phép

- y à.. thầy mo đừng hiểu lầm a..thầy mo dặn thế nào cho phải chúng tôi đây xin nghe theo à

-Vậy hai người không cần phải khách sáo với tôi cứ như A San đây coi tôi bình thường là được

Trần Tuấn khó chịu nói,bọn họ bốn người nhìn nhau rồi liền gật đầu đồng ý. Bốn con ngựa đã được buộc sẵn ở cổng mỗi con trên lưng đều có đeo hai cái gùi hai bên,bốn người trung tuổi nọ rất chu đáo cả chiếc áo tơi (áo mưa) làm bằng rơm cũng chuẩn bị đầy đủ mỗi người một chiếc.

-Thầy mo dưới xuôi anh mặc cái này vào,tiết trời rừng núi lạnh vớ,với lại nếu có mưa cũng là tránh ướt à

Đưa cho Trần Tuấn một chiếc áo tơi làm bằng rơm khoác choàng đến đầu gối A San cẩn thận dặn dò Trần Tuấn. Kiểm tra lại một lượt thấy không còn thiếu gì liền gấp rút lên đường,trưởng bản cùng dân bản tiễn bọn họ ra đến cổng làng mới chịu quay lại. Trần Tuấn yên tâm cùng bọn họ rời đi,trong lòng lại có chút tính toán,tình huống hôm qua bất quá cũng là đánh rắn động cỏ nhưng khẳng định một thời gian tới sẽ không có tên thầy mo tà tu nào lại muốn một lần động thủ lần nữa. Giết người không có lợi cho bọn chúng đoán chừng kịch dài còn ở đằng sau, Trần Tuấn cũng hiểu ra kể từ bây giờ hành tung của hắn là tuyệt đối không nên được dễ dàng để lộ,địch ở trong tối cũng chỉ còn cách khéo léo ẩn nấp từ từ điều tra,trước mắt vẫn là để mai về bản sẽ có tính toán. Sáu người thong dong ngồi trên ngựa A San cùng Trần Tuấn cưỡi trên một con ngựa hai cặp vợ chồng mỗi cặp cưỡi một con,đi giữa thì dắt thêm một con nữa trên sơn đạo heo hút từ từ bước đi. Chạng vạng tối,vừa đi vừa nghỉ vài chặng đường cuối cùng họ cũng xuống đến một trấn nhỏ,Trần Tuấn hỏi ra mới biết nơi này gọi là thị trấn Bo,bước vào trong Trấn mọi người trực tiếp tìm đến một khu chợ, A San nói là ở trung tâm thị trấn. Khu chợ khá rộng,gồm nhiều dãy chợ được lát nền bằng gạch và lợp mái tôn, Trần Tuấn cảm giác như là nhà để xe ở trường thời gian mình còn đi học cấp 3 vậy. Thời gian này khu chợ đã vắng bóng người chỉ còn một vài cửa tiệm nhỏ bán hàng tạp hóa đầu cổng chợ,mọi người không đi tìm nhà nghỉ mà trực tiếp tìm một dãy chợ nào đó vắng vẻ buộc ngựa ở gần đó,lấy cỏ trong gùi ra cho ngựa và trực tiếp lót những cành lá xuống nền gạch mà ngủ. Buổi tối ở đây thời tiết hơi se lạnh,khu chợ không hoàn toàn tối mà được thắp sáng bằng vài bóng đèn điện,Trần Tuấn nhìn quanh phát hiện ra cũng là có rất nhiều người như bọn họ,ngủ lại ở chợ,thấy Trần Tuấn tò mò A San giải thích

-Bọn họ cũng là đi chợ huyện giống chúng mình mà...nhiều người thì mang lợn gà hoặc thú rừng săn được đi bán phải đi từ rất sớm à,để mai còn kịp phiên chợ sáng

Trần Tuấn hiểu ra vấn đề cũng không có hỏi,trong những chiếc gùi có mang theo mấy tấm chăn thổ cẩm khi đi Trần Tuấn có để ý qua không biết là mang đi để làm gì thì bây giờ mới hiểu. Mọi người lấy cơm nắm ra chuẩn bị ăn tối,Trần Tuấn nói là muốn đi đánh giá địa phương xung quanh một chút,đi được một lát lại quay về nói là có việc cần dùng một ít tiền nên là bảo A San đi cùng luôn. Mới khoảng độ 6 7 giờ tối Thị Trấn ở đây đã khá vắng vẻ,cả thị Trấn dài khoảng 2 3 trăm mét nằm dọc hai bên một con đường nhựa,con đường về đêm cũng không có mấy xe qua lại xe qua lại,để mà nói so với một trấn nhỏ dưới chân núi Tản Viên nơi mà Trần Tuấn ở có phần lại không được nhộn nhịp. Muốn nhanh chóng thực hiện việc chính nên Trần Tuấn rảo bước rất nhanh,cuối cùng tìm đến một quán tạp hóa cũng khá to ven đường bước vào. Gặp một ông chủ quán khá mập đang ngồi xem ti vi Trần Tuấn mạnh dạn hỏi

-Ông chủ quán ơi! có thể cho tôi nhờ một chút được không?

Người đàn ông trung niên dáng người to mập miệng đang ngậm cái tăm liền ngoái cổ lại,thấy Trần Tuấn đứng ngoài cửa thì đánh giá một hồi nói

-Sao? cậu muốn nhờ cái gì?

-À..phiền ông quá,ông có thể có hay là không cho tôi gọi nhờ một cuộc điện thoại có được không?

Trần Tuấn cảm giác hơi ngại cuối cùng thêm vào một câu

-..À..Tôi sẽ gửi tiền mà

Thấy cũng không có vấn đề gì người đàn ông trung niên cảm giác cũng miễn cưỡng đồng ý,lấy ra một chiếc điện thoại Nokia 110i từ đời tống đưa cho Trần Tuấn nói

-Đây..cậu dùng đi,nhưng mà gọi lâu thì mất nhiều tiền đấy

Trần Tuấn cười cười nhận lấy,cầm điện thoại trên tay bỗng sực nhớ ra

" bỏ mẹ,méo nhớ được số ai thì gọi bằng răng à"

Ngập ngừng giây lát trong đầu như có một tia sáng xuỵet qua Trần Tuấn bấm một dãy số rồi đặt điện thoại lên tai. Đầu dây bên kia một giọng nam tử cất lên

-Alo..ai đấy?..alo..Mất tiền cứ nói đi… alo?

-Xin lỗi nhầm số..

Trần Tuấn cười khổ cúp máy,nhíu mày nhớ lại một chút Trần Tuấn lại tiếp tục bấm,lần này đầu dây bên kia lại là một giọng nữ cất lên

-Alo..alo ai đấy? Tú Linh nghe..

Nghe một giọng quen thuộc Trần Tuấn nhảy cẫng lên

-Tú Linh à..tôi là tôi Trần Tuấn đây…

Hơi ngừng dây lát đầu dây bên kia cũng ngạc nhiên không thôi,Tú Linh nói như hét vào tai hắn

-Trần Tuấn đúng là cậu rồi...bất quá cậu làm gì mà hơn một tuần này không thấy nhắn tin cho tôi..cậu về Đông Kinh chưa? tôi cũng là đang có việc cần cậu giúp đây

-Cô chỉ nhớ đến tôi khi có việc cần giúp thôi à? thật làm cho tôi thất vọng mà..

Trần Tuấn nói một câu trêu đùa

-Thôi được rồi..cậu không có việc gì là tốt rồi. Thế sao nào? gọi cho tôi có việc gì?

Nhớ ra việc cần làm Trần Tuấn cũng không muốn kéo dài thời gian đơn giản nói

-Từ từ sau khi về Đông Kinh gặp nhau tôi sẽ nói, bất quá là bây giờ tôi đang bị lạc cô giúp tôi liên lạc với Hữu Trí,tôi không nhớ số điện thoại hắn

-Cậu bị lạc ở đâu? để tôi đến đón cậu

Tú Linh giọng gấp rút vẻ lo lắng

-Không cần đâu,bất quá ở đây tôi đã có một vài người họ hàng giúp rồi,cô giúp tôi Liên Lạc với Hữu Trí rồi lấy số điện thoại gọi lại cho tôi vào số này,tôi có việc muốn nói với cậu ấy một chút,khi về Đông Kinh tôi sẽ mời cô đi ăn cháo lươn..được chưa

Trần Tuấn không muốn làm Tú Linh phải lo lắng nên tùy thời bịa ra là có họ hàng,tắt máy được một lúc sau Tú Linh đã gọi lại nói

-Đây số của cậu ấy đây,cậu ghi lại..tôi vừa gọi cho cậu ta..biết được cậu gọi cho tôi thì cậu ta mừng lắm...bất quá mọi người đã xảy ra chuyện gì?

-Không sao đâu bà nội của tôi ơi..đọc số cho tôi đi...khi về tôi sẽ kể mà,là tôi đang gọi nhờ điện thoại của người ta đấy,cô không nhanh là câu tiền của tôi à

Xong việc dặn dò Trần Tuấn một chút rồi mãi cũng chịu cúp máy Trần Tuấn cười khổ trên đầu cảm giác có một vệt hắc tuyến,nghĩ đến lúc phải trả tiền điện thoại không biết là ông chủ quán kia lấy bao nhiêu nữa