Chương 68: Qủy mua mạng (Phần 3)

Đại Việt Anh Linh

Chương 68: Qủy mua mạng (Phần 3)

Qúa nửa đêm,một làn gió mang theo một cỗ hơi lạnh thổi đến như là là một cỗ âm phong từ cõi âm u làm cho Trần Tuấn không khỏi kinh hãi bất giác tỉnh dậy. Mọi người trong nhà đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ chỉ có trên bếp lửa vẫn còn ủ một ít than hồng,một chút ánh sáng đó đủ để cho Trần Tuấn đảo ánh mắt qua một lượt,ánh mắt đầu tiên liền rơi vào cái di ảnh trên bàn thờ gần ngay chỗ hắn ngủ,Trần Tuấn bất giác nở một nụ cười cảm giác như là tự giễu rồi không một chút quan tâm lại đặt mình xuống nằm ngủ. Chỉ biết sau khi Trần Tuấn quay lưng nhắm mắt ngủ như có một đôi mắt hình như là đang chòng chọc nhìn mình khiến Trần Tuấn khó chịu không thôi,đột nhiên một trận gió to ở đâu thổi đến làm bật tung cánh cửa sổ của nhà sàn,nơi đối diện với cái bếp lửa cách chỗ Trần Tuấn ngủ không bao xa,tiếng cánh cửa sổ bị gió thổi đập vào vách nhà sàn vang lên những tiếng bồm bộp,kèm theo đó gió lạnh luồn qua khe cửa thốc vào trong nhà làm cho tấm rèm ngăn cách giữa gian nhà ngoài và buồng ngủ bên trong bị gió cuốn bay phần phật rất quỷ dị,Trần Tuấn vẻ mặt khẽ động liền lật người lại định ngồi dậy đi đóng cửa, nhưng tựa hồ vừa mới quay lại đã thấy ông lão tóc hoa râm dáng người hơi mập kia đã xuất hiện từ lúc nào trên tay xách theo cây đèn dầu rất nhanh liền đóng cửa lại. Một vài hành động tiếp theo khiến cho Trần Tuấn kinh ngạc không thôi,trên tay ông ta là một xấp những tờ giấy vàng họa lằng nhằng những ký tự gì đó mà Trần Tuấn đã mơ hồ đoán ra,ông ta không nhanh không chậm ở từng cửa sổ mà dán lên trên đó một tờ giấy vàng vẻ mặt lúc này đã trắng bệch ra dường như là đã biết trước có chuyện gì đó. Trần Tuấn lúc này vẫn nằm yên một chỗ,mắt hơi he hé mở ra quan sát,trong góc nhà tối khẳng định là ông lão kia cũng không có phát hiện ra. Bất giác một tiếng trẻ con khóc the thé trong buồng vọng ra,Trần Tuấn hơi cau mày,đứa trẻ mỗi lúc một khóc to rồi sau đó gào thét rất dữ dội nhưng hình như mọi việc đã được đoán trước,đứa trẻ mặc dù gào khóc dữ dội cư nhiên thân hình đã bị quấn lại bởi một chiếc chăn bông dày sau đó cột chặt lại khiến nó mặc dù giãy dụa rất mãnh liệt cũng dễ bị kìm lại. Tất nhiên lúc này ở trong nhà ngoài Trần Tuấn là đang giả vờ ngủ ra thì tất cả các thành viên trong nhà đều đã thức giấc,nhìn Trần Tuấn cũng không có ai nghi ngờ hắn những tiếng ồn vừa rồi mặc dù phát ra rất lớn nhưng không làm hắn tỉnh ngủ chỉ có thể lý giải là bởi vì hắn bị điếc mà thôi. Sau khi được ông lão tóc hoa râm bôi một thứ nước gì đó lên mặt, đứa bé liền ổn định lại không còn khóc cũng không còn giãy dụa nữa,rồi tất cả mọi người như quên mất sự có mặt của Trần Tuấn liền tụ lại một chỗ,ánh mắt có vẻ sợ hãi nhất là cô con gái của người đàn bà kia,hai môi mím chặt đôi mắt không dám chớp động mà nấp sau bà ta. Lúc này Trần Tuấn trong lòng hơi động mới bắt đầu cảm giác có một cỗ quỷ khí không biết từ đâu dần dần tiến lại gần căn nhà sàn

-"Hừm.. Là quỷ hồn ở đâu lại tự nhiên như vậy"?

Trần Tuấn âm thầm chửi rủa một câu bất quá vẫn nằm yên muốn nhìn xem tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Tất cả những người trên nhà vẻ mặt sợ hãi nấp sau ông lão tóc hoa râm,ông ta một tay cầm đèn dầu một tay cầm một xấp bùa chú ánh mắt trắng bệch hướng ra cửa sổ,trên vầng trán những giọt mồ hôi lạnh lã chã rơi xuống. Ông ta không biết vì sợ hay vì làm sao đứng bất động như pho tượng cũng không có lấy tay mà lau mồ hôi,đêm tối tịch mịch lại u áp một cảm giác thê lương không lâu sau cơ hồ ở bên ngoài căn nhà,tiếng bước chân cùng tiếng khóc hôn thảm của một người con gái càng lúc càng rõ dần

-"Là lệ quỷ tu vi hơn 10 năm"

Trần Tuấn khẽ lẩm bẩm một câu người vẫn nằm yên bất động,cảm giác như là tiếng bước chân bên ngoài đã đến sát sườn căn nhà,bầu không khí trong căn nhà bỗng trở nên lạnh lẽo một cách khó hiểu,tiếng bước chân cũng tiếng khóc của người đàn bà ngoài kia đến gần bên cửa sổ một lúc thì hốt nhiên im bặt. Trần Tuấn chăm chú lắng nghe,gió vẫn không ngừng thổi phát ra những tiếng vu vu cuốn đám lá khô xào xạc tiếp tục đập vào vách nhà sàn tạo ra những tiếng sột soạt. Rồi hốt nhiên trong một khoảnh khắc tất cả mọi thứ đều im bặt tựa hồ Trần Tuấn lúc này có thể nghe được cả tiếng thở gấp của ông lão và đám người mặt đang tái mép vì sợ hãi bên kia

-. Cộc Cộc Cộc

Ba tiếng gõ vào âm trầm phát ra từ bên ngoài cửa sổ rồi sau đó im bặt

-. Cộc Cồng Cộc,Cộc Cồng Cộc..

Tiếng gõ cửa lại một lần nữa vang lên dồn dập hơn rồi sau đó lại liền im bặt,không cần phải nói phía bên kia ông lão tóc hoa râm đứng che cho gia đình mình mồ hôi tựa hồ đã ướt súng hết áo,một tay nắm chặt dấp bùa một tay vẫn giơ cao cây đèn dầu miệng mím chặt tiếng răng va vào nhau khiến Trần Tuấn có thể nghe được

Bất chợt một tiếng động lớn khiến Trần Tuấn không khỏi giật mình,hốt nhiên bên ngoài vang lên một tràng cười quỷ dị,âm phong kèm theo đó một lần nữa vũ động đập vào cánh cửa sổ,tiếng một người đàn bà lanh lảnh cười những tràng dài cơ hồ mang theo một cỗ oán khí lành lạnh,tiếng đập cửa càng lúc càng mạnh hơn,càng lúc càng dồn dập hơn,tiếng móng tay cào vào gỗ ken két,một màn tiếng động này không khỏi dọa người khẳng định đối với người bình thường mà nói đã không thể giấu được bình tĩnh mà cất lên tiếng la hét kinh hoàng rồi,nhưng khi Trần Tuấn nhìn lại bên kia phía ông già tóc hoa râm,ngoài vẻ mặt tái xanh ra cũng gọi là đã chịu đứng rất ghê gớm rồi,người đàn bà khoảng 30 tuổi thì ôm chặt lấy đứa con gái nhắm nghiền mắt một tia cử động cũng không có.

-Phập

Cánh cửa sổ bất giác bị thứ gì đó đập văng ra luồng âm phong thốc vào nhà khiến đám người bên kia cơ hồ bị đẩy lui lại một bước,chiếc đèn dầu trên tay ông lão tóc hoa râm lập lòe như muốn tắt. Lúc này đập vào trong mắt mọi người là một khung cảnh vô cùng kinh hãi, bên ngoài cửa sổ một đôi chân thòng lòng lủng lẳng treo như có ai đó treo cổ ở bên ngoài rồi thả cặp chân thòng lòng xuống trước cửa vậy. Đôi chân trắng bợt,móng chân toàn bùn đất đen xì xì phát ra một mùi tanh hôi kinh khủng,tiếng cười quỷ dị vẫn chưa dứt cùng đôi chân từ từ trườn xuống hiển lộ toàn thân của con nữ quỷ