Chương 54: Sơn Thôn Qủy Ám

Đại Việt Anh Linh

Chương 54: Sơn Thôn Qủy Ám

Gã thanh niên nằm co ro trên mặt đất tay ôm đầu vẫn không ngừng la hét,Trần Tuấn một tay ôm chế trụ con Hấp Huyết Qủy một tay vỗ vào đầu của gã thanh niên kia

-Chưa chết...chưa chết..ok?

Trần Tuấn vừa cố nói vừa cố ra hiệu sợ gã thanh niên kia không hiểu tiếng phổ thông. Gã thanh niên kia ngừng thần giây lát nhìn một màn này thì ngây dại,Trần Tuấn lúc này mới để ý gần mặt con hấp huyết quỷ thấy tóc của nó bùi nhùi như là râu ngô,da dẻ nhợt nhạt như là thiếu máu,cái miệng thì há ra cùng cái lưỡi thè lè như một con rắn,Trần Tuấn rùng mình một cái

-Mẹ mày...ra đằng sau đứng đi..ghê vãi

Trần Tuấn chế trụ con hấp huyết quỷ vòng nó ra đằng sau không cho nó đối mặt với mình rồi lại tiếp tục nhìn gã thanh niên kia ra hiệu,gã thanh niên lúc này chắc do sợ hãi miệng há hốc ra quên cả vết thương ở đùi vẫn đang chảy máu,nửa ngày mới ú ớ vài câu

-Anh...anh là..thầy mo dưới xuôi à? (dưới xuôi tiếng của người dân tộc ý nói những người kinh dưới đồng bằng lên vùng núi làm ăn hay đại loại đi lên vùng núi)

-Không phải thầy mo..ok? Thầy Pháp...thầy pháp bắt tà

Trần Tuấn cố gắng nói rõ từng câu một kèm ra dấu bằng tay

-Tôi hiểu tiếng người xuôi mà..

Gã thanh niên mạch lạc nói,Trần Tuấn cảm giác vừa rồi điệu bộ của mình hơi ngố e hèm một cái nói

-Muốn sống thì đi theo tôi...có nhiều việc tôi sẽ từ từ hỏi anh sau

Cảm giác đám người kia đã đi xa Trần Tuấn liền một tay truyền linh lực vào Độc Thần Kiếm trực tiếp gõ toác đầu con hấp huyết quỷ,một loạt tinh phách từ trong hốc sọ não bay ra

-Cũng may là con hấp huyết quỷ này chưa tiến hóa

Trần Tuấn thở ra một câu,Hấp Huyết Qủy phân thành từng cấp bậc, loại có tóc màu đen bùi nhùi như râu ngô có tu vi thấp nhất chỉ khoảng 10 đến 20 năm,loại thứ hai gọi là bạch mao hấp huyết quỷ có tóc màu trắng tu vi trên 100 năm khó đối phó hơn,loại thứ 3 gọi là hồng mao hấp huyết quỷ có tóc màu đỏ tu vi trên 200 năm cực khó đối phó,loại thứ 4 là hấp huyết quỷ vương có tu vi trên 300 rất hiếm gặp Trần Tuấn cũng chưa gặp qua bao giờ chỉ nghe sư phụ nói loại này chủ yếu là được các pháp sư tu tà nuôi dưỡng từ lâu tóc nó màu xanh như là con rắn lục. Trước ánh mắt kinh ngạc của gã thanh niên Trần Tuấn ngồi xuống tiện tay xem qua vết thương cho hắn,đang không biết làm thế nào thì thấy gã thanh niên với tay bứt một nắm lá ven đường cho vào miệng nhai nhai rồi nhổ ra đắp lên vết thương ngay lập tức thì vết thương ngừng chảy máu,thấy Trần Tuấn ngạc nhiên gã thanh niên cười cười thều thào nói

-Cây bông hôi đấy...cầm máu rất nhanh à

Gã thanh niên kia xé một mảnh áo băng vết thương lại rất nhanh đã có thể đứng dậy đi tập tễnh được,vừa đi theo Trần Tuấn hắn vừa hỏi
tv-mb-1.png?v=1
-Thầy mo dưới xuôi các anh đều giỏi như vậy à?

Trần Tuấn hơi gãi gãi mũi nghĩ bụng " may gặp con hấp huyết quỷ bình thường,chứ gặp hồng mao hấp huyết quỷ có khi chết cả tôi với ông" nghĩ bụng là vậy nhưng Trần Tuấn vẫn cố tỏ vẻ khiêm tốn nói

-Đúng vậy.. tôi mà xếp thứ hai thì chả ai dám xếp thứ nhất

Nghe có vẻ khiêm tốn vãi..

Gã thanh niên cũng gật gật đầu. Đi nửa ngày đã quay lại đến căn chòi mà Trần Tuấn ở, Trần Tuấn thắp xong cây đèn dầu nói gã thanh niên kia ngồi xuống,bấy giờ dưới ánh đèn sáng Trần Tuấn mới đánh giá một hồi khuôn mặt của gã thanh niên kia,cậu ta chừng 24 25 tuổi cũng còn khá trẻ khuôn mặt khá chất phác,cậu thanh niên giọng nói hơi e ngại

-Liệu chúng có quay lại tìm chúng ta không? nếu thế thì nguy lắm

Trần Tuấn ngồi xuống sàn bình thường nói

-Không lo đâu,bọn chúng không biết là anh đã được cứu đi đâu,lúc nãy tôi đã đánh tan cả hồn phách của con hấp huyết quỷ. Bây giờ tôi chỉ hỏi cậu 2 vấn đề thứ nhất,bọn chúng là ai?ở đâu? và thứ 2 tại sao bọn chúng lại muốn giết cậu

Ánh mắt của gã thanh niên hiện lên một tia căm phẫn thở dài nói

-Bản của tôi là một bản nhỏ cách đây mấy quả đồi, bị bọn thầy mo làm bùa,ban đêm không ai dám ra ngoài hai đứa con trai của tôi chẳng may bị con quỷ hút máu bắt đi một đứa,cả mẹ tôi cũng thế,chết rất thê thảm khi tôi tìm thấy hai thi thể bọn họ thì đều đã thành cái xác khô..Tôi là tìm bọn thầy mo để trả thù

Nghe đến đây Trần Tuấn cũng đã hiểu ra vấn đề ngưng trọng nói

-Sao bọn chúng lại làm vậy với làng của anh?

-Có mấy thằng dưới xuôi lên...à à không phải mấy thằng như anh

Trần Tuấn hơi nhăn mặt,cậu thanh niên kia lại nói tiếp

-Bọn chúng câu kết với thằng Lang Khởi bản lớn tìm thanh niên trong làng đi vào núi tìm vàng...chúng mang rượu, mang thuốc cho mấy thằng thanh niên hút,nhưng mà tôi biết là thuốc phiện vớ..Bảo thằng trưởng bản ngăn lại không cho đứa nào đi,thằng Lang Khởi bản lớn tức lắm nó thuê thầy mo bỏ bùa bản tôi vớ. Thầy mo bản tôi chết gần hết rồi,lâu dần không làm ăn gì được phải đi đào vàng cho nó à...Những thằng thanh niên bản khác đi tìm vàng giờ nghiện hết rồi..sống như con chó con gà ấy,rồi lại thành mồi cho bọn thầy mo nuôi ma thôi
tv-mb-2.png?v=1
Trần Tuấn đã triệt để thông xuốt,đánh giá thương thế cậu thanh niên kia một hồi rồi nói

-Tối nay anh có thể ở đây,ngày mai đưa tôi về bản của anh tôi sẽ giúp được

-Như thế thì nguy hiểm lắm..bọn thầy mo của thằng Lang Khởi nó mạnh lắm,bọn nó cũng có cả thầy mo dưới xuôi đấy. Thầy mo bản tôi là bị bọn nó giết hết rồi vớ..

Cậu thanh niên kia cảm giác lo lắng nói,Trần Tuấn có vẻ hơi suy nghĩ

-Anh yên tâm,tôi nói giúp được tất nhiên là tôi có cách

Nói rồi liền đưa cho cậu thanh niên kia cái chăn để cậu ta ngủ, còn mình thì ngồi điều tức chân khí. Qúa nửa đêm cảm giác đã khôi phục được tám phần huyệt đạo bắt đầu đau nhức mới đi nghỉ
Sáng hôm sau,Trần Tuấn dậy rất sớm xuống xem qua cái bẫy cá của mình,khá bất ngờ là chiếc bẫy đơn giản của Trần Tuấn làm dưới suối lại bẫy được hai con cá to bằng cổ tay. Bẻ tạm một nhánh cây mềm mọc ven bờ suối Trần Tuấn xâu lại định bụng chút nữa mình sẽ làm cá nướng,một lát sau có tiếng nói trong chòi vọng xuống

-Thầy mo dưới xuôi các anh cũng biết bẫy cá nữa à?

Trần Tuấn ngước mặt lên thì nhìn thấy cậu thanh niên kia từ lúc nào đã đứng ở trên khạp (giống như cái ban công " từ trong chòi lá bước ra khạp rồi mới leo thanh gỗ xuống đất) nhìn xuống sắc mặt đã tỉnh táo, Trần Tuấn đơn giản gật đầu từ từ leo lên tìm một chỗ treo số cá mà mình vừa bẫy được vào vách nứa. Cậu thanh niên kia lại nói

-Khi nào thì anh cùng tôi về bản à?

Trần Tuấn như vừa nhớ ra chuyện gì

-À cái này là anh phải đợi tôi một chút,trưa nay có một cô gái mang cơm đến cho tôi,để tôi nói qua với cô ấy mấy câu rồi đi

-Bạn gái ở trên này ố?

Cậu thanh niên tỏ vẻ ngạc nhiên vẻ mặt tà tà
Trần Tuấn lườm hắn một cái

-Không có việc gì làm chúng ta tốt hơn vẫn nên chỉ ở trong chòi thôi,không nên ra ngoài miễn cho có việc gì bất trắc