Đại Thiếu Gia (Vn)

Chương 88:

Tôi với thằng Duy chịu trận đứng dạy đi theo 2 tên công an, cô Hiệu Trưởng thấy chán thì lắc đầu nguầy nguậy. Hai mẹ con thằng Khánh cũng đứng dạy luôn đi theo.

Xuống tới cổng trường thì có một con 4 chỗ đỗ ngay ở đó. Chơi sang thật, được đi cả 4 chỗ. Theo yêu cầu tôi cả thằng Duy ngồi lên xe theo hai tên công an kia. Còn mẹ con thằng Duy hình như đi một chiếc xe đằng sau thì phải. Loanh quanh một lúc thì cũng đến đồn công an Quận.

Cảm giác đầu tiên tới đây là hôi đéo chịu được, muốn nôn mửa ngay tức thì. Có lẽ trong này pha tạp mùi của mấy bọn dở hơi ngoài xã hội. Tiếng đập bàn đập ghế liên tục trong các căn phòng kín, tôi từng nghe nói Công an Việt Nam hay đánh người vô tội vạ khi trong đồn. Nhưng chưa chứng kiến chưa biết thực hư thế nào..

_Hai cậu theo tôi vào phòng này. Tên công an nói hai bọn tôi khi còn đang ngơ ngác nhìn xung quanh.

Đi thêm một đoạn, tôi nhìn qua một cái cửa phòng. Một tên công an đang cầm cái mảnh gỗ như thước của cô giáo bằng gỗ ý. Khảo liên tục về phía một thằng thanh niên, thằng này đang trong tình trạng trần chuồng. Cứ nằm ôm đầu vật vạ khóc lóc, hỏi thằng Duy thì nó nói.

_Mấy thằng phê ma tuý đá đấy mà..

Sợ thật, đó lần trải nghiệm đầu tiên trong cuộc đời về cái gọi là đồn công an. Thằng kia một lúc lại kêu gào thảm thiết, khóc lóc như một thằng điên dại. Hoá ra người ta gọi đó là ngáo đá!!

_Hai cậu ngồi xuống đây lấy lời khai. Tên công an nói tôi với thằng Duy ngồi xuống một cái ghế dài để lấy cung. Mẹ con thằng Khánh thì ngồi bên cạnh phía đó.

_Hai cậu có thừa nhận hôm qua đã có hành vi gây thương tích cho cậu Khánh đây không? Tên công an đã chống tay xuống bàn, dùng đôi mắt lạnh ngắt nhìn hai đứa tôi.

_Tại nó gây chuyện và hành hung bọn em trước. Tôi đáp với đôi mắt không chút sợ sệt.

" Bốp "

Tôi ăn nguyên một cái tát vào má bên trái. Mồm bắt đầu cảm thấy có vị mặn đâu đây, lâu lắm rồi tôi mới dính một cái tát mạnh như vậy.

" Đừng cãi bướng " Thằng Duy huých huých chân tôi nói nhỏ.

_Chúng tôi sẽ không nói bất cứ điều gì trước khi có người nhà chúng tôi đến bảo lãnh. Thằng Duy cứng, có lẽ trong trường hợp này nó va chạm tiếp xúc nhiều hơn tôi.

Nghe thấy vậy, tên công an vừa đánh tôi cười cười rồi nói.

_Chúng mày biết bà đây là ai không? Phó chủ tịch quận này đấy, thế mà 2 đứa mày đánh con nhà người ta ra nông nỗi này.

Thằng Công an nói xong thì mẹ thằng Khánh tiếp lời ngay.

_Mẹ chúng mày. Thứ du côn mất lết ở đâu, chúng mày đánh con tao. Tao cho chúng mày vào trại cải tạo hết.

Mẹ thằng Khánh vung văng bậy bạ, tôi không tin được người có chức vụ cao như bà ta lại có thể ăn nói những câu như vậy! Thảo nào chính quyền Việt Nam thối nát như hiện giờ.

_Thì ra con trai bà ra như vầy là vì có một người mẹ như bà. Đúng là mẹ nào con đấy.

Tôi nói xong khoanh tay ngoảnh mặt đi chỗ khác. Nói chuyện với mấy người này chỉ bõ làm tôi ấm ức thêm.

_Mày dám nói với tao như vậy hả thằng mất dạy kia? Mẹ mày không dạy được mày thì để tao dạy mày.

Nói xong bà ta định lao vào tôi ăn thua đủ, nhưng may tên ông công an gạt lại.
" Cô cứ để cháu làm việc " Công an nói với bà ta rồi lại quay sang hai bọn tôi.

_Hai đứa mày là học sinh. Lên chắc không phải đi trại đâu, cùng lắm đình chỉ học một năm thôi. Ký tên vào đây rồi về đi, tao không muốn đánh mấy thằng nhóc. Tên công an đưa trước 2 tờ giấy đã photo bắt chúng tôi ký vào.

_Đừng cạy có tí quyền thì muốn làm gì thì làm. Tôi có bằng chứng.

Nói rồi tôi rút con điện thoại của thằng Duy ra, mở mục ghi âm. Hôm qua tôi đã tính trước lên mượn điện thoại nó ghi âm lại đoạn nói chuyện của tôi và thằng Khánh. Tất cả đều tròn mắt ngạc nhiên khi nghe thấy thằng Khánh nhận hết trách nhiệm các việc nó đã làm.

_Đó, thế thì không thể nói chúng tôi hành hung người khác vô căn cứ. Thằng Duy cũng hào hứng adua vào theo tôi chống lại mấy người kia.

CHOANG.

Tôi và thằng Duy há hốc mồm nhìn chiếc điện thoại vỡ vụn ra từng mảnh nằm lăn lóc dưới đất.

_Bằng chứng ở đâu cho tao xem lại nào? Tên công an nhếch mép cười.

Tôi cúi gầm mặt xuống bàn, hai tay tôi nắm lại để nguyên trên bàn run lẩy bẩy. Tức giận lên đến tột đỉnh. Dùng quyền hạn ép chết con người ta, tôi không ngờ thế giới này lại khắc nhiệt như vậy. Khác hẳn những bộ phim chiếu trên truyền hình và vài câu truyện trên Voz.

_Thế nào? Bằng chứng đâu rồi. Không thì kí vào đây? Tên công an tiến lại gần gừ mắt lên nhìn tôi.

_Chúng tôi không ký. Tôi lừ mắt nhìn lại.

_Lì lợm. Lì nài..

Mỗi câu lì tên công an đó tặng cho tôi một cú đấm vào bụng. Tôi không thở nổi ôm bụng ngã lăn ra khỏi ghế.

_Dừng tay lại. Quá quắt quá rồi.

Thằng Duy bật dạy định tung quyền thì bị tên công an túm được tay bẻ ngoặt lại khống chế úp mặt xuống bàn.

_Bật tao á? Mấy thằng nhãi này.

Tên công an vẫn ghì cả người thằng Duy vào bàn. Đến lúc này thằng Khánh đứng dạy tiến tới.

_Tao đã nói rồi. Không có cửa để thắng tao đâu. Chuẩn bị chuyển trường hoặc vào trại đi là vừa.

Tên công an còn lại đến túm cổ xách tôi lên, bụng đau không xong sức để bật lại.

_Có ký không? Hắn tiếp tục thúc ép tôi.

_Hãy chờ đi. Các người sắp tiêu đời hết rồi.
Tôi đáp.

Hắn tiếp tục tát tôi. Miệng tôi chảy càng ngày càng nhiều máu, đến lúc tôi lả người hắn thả phịch tôi xuống ghế. Tôi mất hết cảm giác chỉ biết tự lưng vào ghế ngồi thở.

Thằng Duy từ nãy cũng ăn khá nhiều đấm từ hai thằng công an này.

_Giỡn đủ rồi.

Tên công an tát tôi để tờ giấy biên bản lên trên mặt bàn, hắn cầm bút vào tay tôi. Định áp chế bắt tôi ký, nhưng tôi vẫn còn ít sức lực hắt tay văng cây bút ra sàn nhà.

_Đm, thích uống rượu phạt này.

Nói xong lại một cú đạp giữa ngực tặng tôi. Tôi cùng cái ghế bắn ngửa ra đằng sau, cả thân người tôi đè cái ghế nát vỡ vụn từng mảnh. Đau đớn khắp cả cơ thể. Thằng Duy vùng ra chạy lại đỡ tôi.

_Minh, mày có sao không? Nó hỏi tôi rồi quay ra nhìn lũ công an và mẹ con thằng Khánh.

Tất cả bọn họ đang nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ. Đỉnh điểm của sự nhục nhã là bất lực với cuộc sống...