Đại Thiếu Gia (Vn)

Chương 94:

Ngày hôm sau tôi thức dạy với trạng thái sảng khoái. Ngủ hơn 11h đồng hồ sao mà không xuống, như thường lệ tôi nhảy uỵch cái xuống khỏi giường. Một cảm giác thốn được truyền từ chân lên não, kịp nhớ ra tôi đang què thì đã quá muộn. Khụy gối lăn uỳnh cái xuống sàn, tôi ngồi ôm cái chân khốn khổ khốn nạn này.


Ngồi một lúc mới hồi lại cảm giác. Tôi rút điện thoại nhờ thằng Tân hôm nay đón Hạnh hộ, hai đứa là hàng xóm từ nhỏ. Còn về phần tôi lại phải nhờ thằng Duy, với cái chân này tôi không thể tự đi nổi đến trường.


Xoay sở khổ cực mất 20 phút đồng hồ tôi mới tự vệ sinh cá nhân rồi mặc đồng phục để chuẩn bị đến trường. Một lúc sau ông mãnh Duy cũng có mặt trên con SH ngạo nghễ.


_Ôi liệt sỹ, vì hy sinh cho tổ quốc đã không ngần ngại từ bỏ đôi chân. Nó nhìn tôi cười


_Không chạy lại đỡ tao lên xe còn ngồi đó mà cười. Tôi cau mày cái khiến nó quắn đít chạy lại dìu tôi ra xe


Hai thằng phóng một mạch tới trường. Tới nơi nó cất xe rồi đỡ tôi đi lên lớp, cà nhắc mãi cũng về được với tổ quốc.


_Mọi người cho một tràng vỗ tay chào đón Minh thương binh. Vừa thấy tôi An vẩu bô bô cái mồm rồi. Hội anh em của tôi cũng hùa theo nó vỗ tay đập bàn ghế như đúng rồi.


Đi tới chỗ tụi nó, tất cả lại bắt đầu thiết lập chém gió hội. Bọn này nó chém quá nhiều chuyện, từ gái đến game rồi lại chính trị thế giới. Mãi khi thầy địa vào lớp tất cả mới chịu trật tự về chỗ ngồi. Lăn lê bò toài mới hết được tiết địa cực hình, sáng đi học thấy thằng nào cũng rực rỡ mà mới hết tiết 1 trong như mấy thằng thiếu thuốc.


_Xuống căng tin ăn sáng nào anh em. Thằng Duy gập bộp quyển sách địa lại rồi nhảy ra khỏi chỗ như một vị thần.


_Ờ đi. Tôi cũng khập khiễng đi ra ngoài, bụng đang sôi vì đói.


Thằng An vẩu với thằng Tân cũng nhập hội theo hai đứa tôi, thằng Nam với Ninh ở lại lớp vì đang mải chép bù vở Địa. Bốn thằng dàn hàng ngang đi, lúc đầu trông cũng oai lắm nhưng càng lúc tôi càng thụt lại vì cái chân đau. Đến cửa căng tin thì tôi cũng vã cả mồ hôi vì mấy cái bước chân.


_Ê, Hạnh kìa!! Thằng Duy chỉ tôi về cuối góc căng tin. Nơi đó Hạnh đang ngồi nói chuyện vui vẻ với một đứa con trai khác. Vâng, nó chính là người làm chân tôi ra nông nỗi này.


Tôi không nói gì chỉ đi theo bọn bạn ra chỗ bàn chúng nó vừa ngồi. Tôi vẫn ra vẻ bình thường nhưng ánh mắt tôi thỉnh thoảng vẫn lướt qua chỗ của Hạnh. Dù là bạn nhưng trong lòng tôi lại có chút gì đó ấm ức, khó chịu khi nhìn thấy Hạnh ngồi với người con trai khác.


_Làm gì ngồi đần người ra thế? Ăn gì không tao gọi luôn cho. Thằng Duy huých cái tay tôi đang chống ở bàn. - Kệ, bạn bè chúng nó để ý làm gì? Thằng Duy nói tiếp


_Thằng đó học chung cấp 2 với Hạnh, nó theo đuổi Hạnh từ lớp 9 đến nay đó. Thằng Tân vừa nói vừa nhìn vào cốc nước.


_Thế tao nghĩ vụ va chạm của nó và mày hôm qua không phải trùng hợp đâu. Thằng Duy lúc này đăm chiêu suy nghĩ. Nó dùng một ánh mắt sắc lẹm nhìn thằng cao to bên cạnh Hạnh.


Tôi cũng đang bắt đầu lo nghĩ về điều này. Tôi bên cạnh Hạnh lâu như vậy chưa từng nghe Hạnh nhắc tên nó, thêm nữa sao nó không hành động từ khi tôi mới quen Hạnh mà đến bây giờ mới thấy xuất hiện???


_Chắc chúng mày đa nghi quá rồi, nếu nó muốn đã gây chuyện với tao rồi. Thôi dẹp để tao ăn.


Tôi cố tránh những lời căm mần của chúng nó mà rúc đầu vào tô phở. Lúc này tôi trả có thời gian mà nghĩ mấy chuyện linh tinh, tôi còn bận suy nghĩ về cái sinh nhật sắp tới.


Chiều hôm đó, tôi ngồi chơi game đến tận tối mịt. Dạo hè cũng cắm quán game đến mờ mắt mới chịu về nhà ngủ. Cuộc sống với game nhàn hạ đỡ đau đầu hơn là cuộc sống bên ngoài.


Tôi nhớ có một đợt tôi nghiện TLBB, chắc ai những trò dạng đó thì biết nó hút máu như nào. Chưa kể hồi đó tôi rất gà, cầm một con MG 6x. Đập bao nhiêu tiền vào chỉ đổi màu tóc, mua lạc đà trắng cưỡi @@ đập Full 5 vào rồi chỉ có ăn rồi đi chém nhau nổi tiếng cả sever.


Ngồi chán chán không biết lên về hay không thì có điện thoại của Hạnh.


_Đang làm gì đấy? Câu nói quen thuộc của Hạnh để bắt đầu một cuộc nói chuyện với tôi.

_Đang ngồi chơi game. Mà gọi Minh có việc gì thế? Tôi vừa nhìn vào màn hình vừa nói.

_Hạnh đói. Híc. Con bé bắt đầu nhõng nhẽo. Thỉnh thoảng được đằng chân là lân đằng đầu.

_Biết rồi đợi Minh tí.

Nói xong tôi cúp máy rồi đứng dạy thanh toán luôn. Dù gì cũng chơi chán rồi, không đi mua cho Hạnh cái gì ăn thì chắc đêm nay con bé hành tôi khỏi phải ngủ.

Lấy con cub phi ra đầu ngõ mua một xuất hủ tiếu rồi đi tới nhớ Hạnh. Thấy cửa sổ vẫn sáng tôi gọi điện cho Hạnh để xuống lấy đồ.


_Xuống cầm đồ lên không nguội hết giờ.


_Minh đến rồi á? Nhanh thế, đợi Hạnh chút. Hạnh trả lời xong cúp máy luôn.


Hôm nay tự dưng gió rõ to, đi từ quán net ra lại không mang mũ áo gì cả. Báo hại tôi ngồi trên xe mà cứ run lẩy bẩy, dự 10 phút nữa Hạnh chưa xuống chắc tôi cũng sưng phổi mà chết sớm thôi. May quá, Con bé cũng lóc cóc đi xuống với bộ độ ngủ trong đáng yêu vãi chưởng.


_Nài cầm vào mà ăn đi. Tôi nói rồi chìa bọc hủ tiếu ra trước mắt Hạnh. Con bé mắt long lanh nhìn cái túi không chớp mắt.


_Hihi. Cảm ơn Minh, về đi không muộn rồi.


Nói xong Hạnh nhón chân lên thơm má tôi chụt một cái rồi chạy lạch bạch vào nhà. Tôi đứng đơ mất mấy giây sờ sờ tay lên má, hình như không phải là mơ. Nãy tôi thấy lạnh mà sao giờ ấm lòng thế. Lâu lắm rồi tôi không cảm thấy bồi hồi như vậy, mặt ngơ ngơ ra quay đầu xe đi về nhà. Cảm xúc lúc này là gì?


Hôm sau tôi tự đi xe tới đón Hạnh, chân tôi cũng đã đỡ. Nó có thể hoạt động nhẹ nhàng được rồi.

Đứng chờ một lúc sau khi bíp còi Hạnh cũng xuất hiện. Hạnh cười toe toét cứ đứng trước cổng nhìn tôi, tôi ngơ ngác không biết mặt mình dính cái gì nữa.


_Nhìn tôi chằm chằm kinh vậy. Nhanh lên xe không cho đi bộ giờ. Tôi dở giọng chêu Hạnh.


Hạnh sầm mặt xuống phụng phịu đi ngay ra xe, trông đến mà buồn cười.


_Cảm ơn Minh nhé, bịch hủ tiếu ngon lắm. Hihi. Hạnh cầm hai tai của tôi lắc lắc.

_Nuôi một con lợn nó khổ thế đấy. Haha


Nói dứt lời Hạnh đánh tôi bùm bụp. Tôi la oai oái trên đường làm ai cũng nghoảnh mặt ra nhìn.


Hai đứa lại đi song song trong trường khiến bao con mắt phải ngưỡng mộ. Chẳng qua tôi quá đẹp trai lên mới khổ thế này))


* BRừm BRỪM •


Chợt có tiếng động cơ oto lớn khiến tôi cùng nhiều người khác xung quanh nghoảnh mặt lại nhìn. Một chiếc Ranger Rover đi thẳng cổng trường hương về khu nhà hiệu bộ. Tất cả mọi người đều quay qua chỉ trỏ bàn tán bởi chiếc xe quá ư là hoành tráng. Mắt Hạnh cũng nhìn chằm chằm vào chiếc xe nhưng mặt mũi lại không tỏ ra bất cứ một thái độ nào cả.


Tự dưng tôi cảm thấy một chút gì đó quen thuộc ở chiếc xe. Tôi tò mò tiến lại gần để quan sát, Hạnh thì vẫn đứng đó nhìn theo bước chân tôi. Cửa xe mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp bước ra khỏi xe.


Tôi há hốc mồm, chạy lại ôm trầm lấy người đó..