Đại Thiếu Gia (Vn)

Chương 100:

Âm điệu du dương của tiếng piano cất lên hoà vào tiếng dương cầm. Đèn thác nước chiếu sáng một khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt vô hồn đang ứa ra những giọt lệ lăn dài. Hạnh quay bước đi đánh rơi hộp quà đang cầm trên tay. Món quà sinh nhật.


_HẠNHHHH..


Tôi hét gọi tên Hạnh, tiềm thứ trong tôi thúc dục ý trí đứng dạy đuổi theo.


_Đừng bỏ em. My níu tay tôi lại.


Nhìn khuôn mặt My, rồi lại nhìn bóng hình Hạnh đang lằng lặng bước đi. Nhưng rồi tôi quyết định ở lại, vì My mới là người yêu tôi. Tôi cầm tay My đứng dạy, tiến về phía trước nhặt món quà. Cầm trên tay hộp quà mà lòng tôi thắt lại, tôi đã làm thêm một cô gái tốt nữa bị tổn thương.


Tôi dẫn My ra chỗ đám bạn. Tất cả đều mở to mắt nhìn My, vì đây là lần đầu tiên gặp My. Cô gái của tôi.


_Giới thiệu với mọi người đây là My, người yêu của Tao mới từ Mỹ trở về.


_Chào mọi người. My cười duyên dáng.


Tất cả chúng nó tắt hết nụ cười trên môi, đoán rằng chưa quen với My. Riêng mỗi thằng Duy vẫn đang nở một nụ cười vì gặp người quen cũ.


_Mày gặp Hạnh chưa Minh? Thằng Tân hỏi tôi, Hân thì mím môi căng thẳng nhìn tôi.


_Rồi. Tôi lạnh lùng đáp.


- Bốp. Thằng Tân nhanh tay tặng tôi một cú đấm. Tôi ngã ngồi bệt xuống đất, may mắn đây là góc khuất khiến không ai để ý, cú đấm khá mạnh khiến tôi cảm thấy có vị tanh trong miệng.


_Tao đã nói với mày rồi. Nếu không yêu, thì đừng gần Hạnh. Hạnh bị tổn thương nghiêm trọng rồi đó mày biết không? Thằng Tân xách cổ áo tôi đứng dạy.


_Mày biết cl gì chứ? Tại cô ấy tự làm tổn thương chính mình mà thôi. Tôi gắt lên.


- Bốp. Nó đấm tôi thêm một cú nữa.


_Đồ con chó. Màu nói thế mày nghe được à? Hôm nay tao phải giết mày kể cả mày có là ai!


Thằng Tân điên lên đấm tôi thêm vài cái nữa, thấy tình hình không ổn thằng Nam và thằng Duy gỡ nó ra khỏi tôi. My cũng chạy ra đỡ tôi dạy.


_Nể tình mày là bạn tao, tao sẽ không truy cứu lần này. Tôi phủi áo, lau mồm.


_Đm. Từ nay có tao thì không có mày, tao không cần làm bạn với loại công tử như mày.


Thằng Tân nói rồi quay lưng đi về, bọn Nam và Hân, An vẩu nhìn tôi thở dài rồi đi theo nó. Tôi điên tiết đi vào trong lau miệng rồi nằm vật ra giường ở tầng 3. My ngồi xuống bên cạnh.


_Anh đừng buồn, rồi mọi người sẽ hiểu cho anh thôi. My kéo tay tôi dạy.


_Anh không cần bạn bè như thế, cần có em thôi là đủ rồi.


Tôi nóng mặt nói thẳng ra luôn, bây giờ tôi đã trở lại đúng địa vị. Trả còn nhiều thời gian để bạn bè.


Tôi cáo bố mẹ mệt, nói mọi người cứ tiếp khách. Tôi sẽ nghỉ bên trên, thật sự tôi đang có nhiều suy nghĩ về Hạnh. Hình bóng quay lưng bước đi của Hạnh ám ảnh trong đầu tôi. Nếu như Hạnh không thích tôi, có lẽ chúng tôi đã không phải khổ thế này. Tôi biết tình cảm em dành cho tôi, nhưng hoàn cảnh không cho phép chúng tôi đến với nhau.


Bữa tiệc gần kết thúc, nhân vật chính trốn từ đầu tới cuối. Tôi lặng lẽ thay quần áo, trở lại làm thằng Minh giản dị hàng ngày. Nhắn một tin cho bố mẹ và My, tôi đi đằng cửa sau dắt R3 vòng ra ngoài. Tiếng nổ máy lẹt bô thương hiệu của một thằng trẩu. Tôi phóng gần như một thằng điên đến trước cửa nhà Hạnh, tôi không biết hành động hiện tại là gì nữa, nhưng trong lòng tôi tự thúc đẩy mình phải làm việc đó.


Cửa nhà Hạnh đã khoá, ánh đèn lất phất trong phòng con bé đủ cho tôi biết Hạnh đã về nhà. An tâm tôi dựng xe xuống, rút một điếu thuốc ra và châm rồi nhìn lên nơi có ánh đèn đó. Tôi chỉ cần biết Hạnh ổn và an toàn là quá đủ cho tôi rồi. Ngồi mãi đến 12h đêm ánh điện cũng vụt tắt, tôi quay xe trở về nhà, trên tay vẫn cầm món quà sinh nhật của một ai đó.


Sáng hôm sau tôi dạy sớm, làm vài động tác dưỡng khí. Võ đánh hổ của tôi dạo này xuống cấp chắc chỉ dùng bắt mèo được thôi, tôi chọn một bộ cánh toàn màu đen như lúc trước. Thiếu mỗi cái kính đen và tóc đen nữa là đủ bộ. Dắt con R3 ra ngoài, tôi phóng thẳng đến trường như một big boss. Trên đường vài cô em gái phải suýt xoa vì độ hoà nhoáng của Nhật Minh phiên bản mới. Đến trường tôi rồ ga đâm thẳng vào trong trước những ánh nhìn ghen ghét của nhiều thằng, hay những cái chỉ chỏ của bọn lớp dưới. Giờ anh đếch thèm care ai nói gì cả đâu.


Dựng chân chống tôi chỉnh lại quần áo. Chuẩn bị tiến thẳng lên lớp.


_Đm, thằng này mới trúng đề hả?


_Hay đi làm trai bao lấy tiền mua xe. Haha


Tiếng hai thằng danh con lớp nào đó bên cạnh. Tôi quay hướng bước tiến tới chỗ chúng nó, mặt vẫn câng câng lên thái độ.


_Mày vừa nói gì đấy? Tôi hỏi 2 thằng.


_Mày có bị điếc không? Thằng đó cười lớn.


* Bốp, Uỵch.


Một combo đấm đá tốc độ 1s dành cho thằng cất lên tiếng cười. Nó chưa kịp kêu đau vì cú đấm thì đã dính một cước vào bụng của tôi ngã lăn ra đất. Thằng còn lại thấy thế tung một cú đấm vào mặt tôi, thằng ngã cũng gượng dạy lao vào tôi. Tôi khẽ bước sang một bên vừa tránh vừa gạt đi cú đấm của thằng kia.


Chát.


Tay trái gạt đòn của đối thủ, tay phải tôi vung một cú bạt tai trời giáng. Thằng kia say sẩm mặt mày lảo đảo lùi lại. Chưa kịp rút tay về thằng còn lại lao vào tung cho tôi một cú đạp, tôi tung cước chiệt thằng vào chân trụ của nó. Mất đà nó đau đớn khụyu xuống đất, ngay lúc đó tôi nhảy lên làm một đá xoáy 360 vào mặt nó. Nó văng mặt ngã xuống đất bất tỉnh, thằng còn lại thấy thế chạy mất luôn.


Học sinh lúc này túa ra xung quanh đông kinh khủng, tôi chỉnh lại đồ một lần nữa rồi rẽ đám đông lên lớp. Không biết rằng, một ánh mắt thất vọng đang nhìn tôi.


Đến lớp với một tâm trạng không tốt. Nghe vài tiếng xì xào bàn luận về tôi, đoán trước được nhiều người sẽ biết vụ việc vừa xong. Đám thằng Tân thì ngồi với nhau ở cuối lớp, thấy tôi vào chúng nó bình thản như bình thường. Được cái còn thằng Duy chưa bỏ tôi.


_Thằng chó nào vừa gây sự với mày vậy? Nó hổ báo hỏi tôi.


_Không có gì đâu! Tao xử đẹp rồi. Tôi trả lời rồi rút vở trong cập ra.


Tiết đầu là tiết chủ nhiệm, tâm trạng không tốt lắm. Tôi úp mặt vào trang sách định làm một giấc. Thì nghe thấy tiếng chân cô bước vào.


_Hôm nay lớp ta có thành viên mới, mong tất cả mọi người giúp đỡ bạn ấy. Tiếng cô chủ nhiệm.


Tôi tò mò ngửng đầu lên, chẳng ai xa lạ ngoài My. Có một điều tôi không ngờ tới đó là My không theo học bên Mỹ nữa mà về đây học chung với tôi. My thấy tôi thì cười tít mắt.


_Bạn ấy tên là My, bạn nữ duy nhất của lớp ta. My này, em muốn ngồi chỗ nào? Cô chủ nhiệm hỏi My.


Nói đến đây, thằng Nam tự xách cặp đi ra khỏi chỗ tôi. Bàn hai người trống một, My cười với cô không cần nói gì cầm cặp về ngồi chỗ cạnh tôi.


Lại thêm tiếng xì xào. Cuộc đời tôi rất nhạy cảm với những lời bàn tán, hay những lời nói sau lưng. Tôi đã phải nhận nhiều chỉ trích từ hồi nhỏ, nhưng tôi chưa thể quen được.


_Ngạc nhiên chưa? My cười


_Trả có gì, mà sao em đi học không báo cho anh trước.


_Em muốn tạo cho anh bất ngờ mà. Hì


Đúng là tôi vô tâm thật, cả đêm qua cứ chạy theo hình bóng của Hạnh mà quên mất đi người yêu tôi là My. Có lẽ từ giờ tôi phải loại bỏ đi những suy nghĩ không tốt để toàn tâm toàn ý với My.


_Hì, cảm ơn em nhiều. Tôi bẹo má My.


_Đau em, thôi học đi không cô mắng.


Tôi và My chỉnh lại phong thái ngồi học cho đàng hoàng. Nói vậy thôi chứ năm phút sau tôi lại gục mặt xuống bàn, có lẽ đêm qua quá mệt vì thức đêm, sáng nay lại gây gổ đánh nhau khiến mí mắt của tôi cứ nhắm tịt lại. Cứ thế, tôi ngủ lúc nào không hay.


_Ưmmmm.


Dụi mắt thấy xung quanh không còn ai, nhớ ra tiết này là tiết thể dục.


_Mày dạy rồi à?


_Ui, Đm giật cả mình. Không để ý thằng Duy đang ngồi cạnh tôi từ bao giờ.


_Ngủ nằm ngủ lốn. Chúng nó xuống sân học thể dục hết rồi kìa.


_Ơ, mà My xuống rồi à? Tôi hỏi nó, chắc em cùng cả lớp xuống trước rồi.


_Chắc thế. Nhưng mà lúc ra chơi tao có thấy Hạnh gọi My đi đâu đó. Thấy mày ngủ tao cũng không gọi.


_Đmm, chết rồi. Thằng ngu này.


Tôi chửi đổng lên rồi bỏ ra ngoài, thằng Duy thấy vậy cũng chạy theo sau tôi. Tôi vội vã tìm xung quanh sân trường cũng không thấy bóng dáng My, khu thể dục lớp tôi đang học My cũng chưa vào lớp. Tôi chạy tìm khắp nơi không hay biết tung tích của cả hai cô gái. Đột nhiên thằng Duy ở đâu chạy tới.


_Minh, tao thấy hai đứa đang nói chuyện ở sau khu B kìa. Nó hớt hải.


Không hỏi nhiều tôi và thằng Duy chạy ra sau khu B, ở đây cây cối rậm rạp. Tôi cả thằng Duy tiến gần đến thấy có tiếng nói chuyện, tôi định tiến lại gần nhưng bị thằng Duy kéo áo lại núp ở sát tường.


_Cô muốn chia rẽ tôi và Minh sao? Hãy nhớ tôi mới chính là người yêu của Minh. Tôi nhận ra ngay đó là tiếng của My.


_Tôi tin Minh sẽ thuộc về tôi. Tôi sẽ làm mọi cách để Minh rời xa cô. Hạnh đáp trả.


_Haha. Cô nghĩ Minh sẽ tin ai. My cười khoái trí.


Chát. Tôi nghe thấy tiếng như một cái tát liền chạy ra, thằng Duy cũng không thể cản lại nữa rồi. Trước mắt tôi là My đang ôm bên má, còn người ra tay không ai khác chính là Hạnh.


_Minh.


_Minh.


Cả hai người cùng nhận ra sự xuất hiện của tôi.


_Hạnh làm gì vậy? Tôi kéo sát My vào người hỏi Hạnh.


_Không phải như những gì Minh thấy đâu, Hạnh xin lỗi. Hạnh bắt đầu long lanh nước mắt. Tôi chưa từng nghĩ Hạnh có thể xử sự như một đứa thiếu suy nghĩ như vậy.


_Đến giờ Hạnh vẫn còn cãi nữa sao. Minh đã thấy tận mắt rồi. Từ giờ Hạnh tránh xa My ra không đừng trách Minh.


Tôi kéo tay My đi để lại sau lưng một cô gái đang ôm mặt khóc. Có lẽ tôi lên dứt khoát từ khi xưa với Hạnh thì tốt hơn.


_Híc. My sụt sịt.


_Thôi không sao, lần sau đừng có đi cùng cô ta nữa. Tôi an ủi em.


_Lúc đầu cô ấy muốn nói chuyện với em, xong cô ta ép em phải rời xa anh. My kể nể.


_Tin anh đi. Dù có truyện gì xảy ra anh cũng không rời xa em nữa đâu.


Tôi vòng tay ôm My giữa sân trường, đang giờ học lên không ai có thể phá đám giây phút tình cảm này của hai đứa.