Đại Thiếu Gia (Vn)

Chương 101:

Ngoại truyện


Ngồi ngắm những hạt mưa ngày cuối đông trong quán cafe nhỏ tại California. Tên chủ quán thấy vắng khách lên tới bàn tôi ngồi xuống.


_Sao mày hôm nay buồn thế Min? (Đã vietsub, bọn Tây nói ngọng gọi tôi là Min)


_Tao đang nhớ Việt Nam. Tôi khẽ nhả làn khói trắng vào khoảng không vô định.


_Min, tao nhớ mày đang kiếm một cô gái? Hắn hỏi tôi. Vì là khách quen lên tôi và hắn hay nói chuyện phiếm với nhau. Thỉnh thoảng tôi có kể cho hắn nghe về quá khứ.


_Tao thấy cô ấy rồi. Nhưng mày biết cô ấy nói gì không? Tôi hỏi John. Thằng chủ quán.


_Fuck, mày không nói tao không thể nào biết!!


_Cô ta nói, Một bãi nước bọt nhổ đi không bao giờ liếm lại được.


_Oh Shit! Thế mày thấy thế nào? John hỏi tôi.


Tôi chỉ lắc đầu mà không trả lời câu hỏi của hắn. Lại rút thêm một điếu thuốc nữa lên châm. Dạo gần đây tốn tiền mua thuốc hơn cả tiền mua thức ăn.


Tôi rời quán cafe lái xe về nhà, trời đã thôi mưa. Những cái nắng yếu ớt xuất hiện trở lại, quấn lại cái khăn quanh cổ tôi mở cửa định bước vào nhà thì có tiếng gọi.


_Min, tối đi party với tao. Con hàng xóm bước vào sân nhà tôi.


_Mày đi với bạn đi. Tối tao phải đi gặp người quen cũ. Tôi đáp.


_Thằng chó cái, con bạn tao muốn mày phải đi. Nó chửi tôi.


_Xin lỗi, để hôm khác. Rầm


Tối đóng cửa nhà lại, mặc con điên ở ngoài đập cửa uỳnh uỳnh. Hôm đi picnic ngoài trời, một con bạn nó cứ gạ tôi. Nhưng nó to như con tịnh làm tôi nhìn cũng phát ngán. Mở PS3 lên làm mấy trận game, chơi đến 5h chiều thì tôi lại ra ngoài đi gặp một người con gái. Người yêu cũ..


Phóng xe hơn 40km về phía Tây Bắc thành phố, nói đúng hơn là khu Hollywood, thành phố Los Angeles. Đánh xe vào một quán cafe có hướng nhìn thẳng tới ngọn đồi Hollywood.


_Quý khách đi một người hay với bạn. Một bà phục vụ để trước mặt tôi.


_Tôi đi với bạn. Cho tôi một ly kiwi. Tôi gập menu lại và đưa trả cô phục vụ.


Lại châm một điếu thuốc, nơi tôi ngôi là bên ngoài quán, có thể chiêm ngưỡng tất cả những ngọn đèn lung linh được thắp lên vào bàn đêm. Những đôi tình nhân ôm nhau trao những nụ hôn ngọt ngào dưới ánh đèn đường.


_Nhật Minh. Giọng nói khiến tôi trở lại hiện thực.


_Em tới rồi à? Trong em bây giờ khác quá.


Ngồi đối diện với tôi là một cô gái trẻ tuổi, nhưng ngoại hình toát lên vẻ già dặn của dân công sở. Chiếc rip đen ngang đùi để lộ khoảng chân dài và đôi giày cao gót. Tóc buông xoã quấn xoăn bồng bềnh.


_Em vừa cưới cuối năm ngoái. Chắc chồng em anh cũng biết rồi. Cô ấy nói với vẻ thoáng buồn.


_Anh xin lỗi, anh không thể về dự được hôn lễ của em.


_Em mới là người phải xin lỗi. Nếu ngày ấy em không phá vỡ tình yêu của hai người. Chắc bây giờ có thể anh đã là chồng em. Cô gái nhìn tôi cười tít mắt.


Đúng như những gì cô ấy nói, quá khứ năm xưa thay đổi tất cả cuộc sống của tôi hiện tại.