Đại Thiếu Gia (Vn)

Chương 111:

Tôi lấy xe phóng ra cánh đồng, từ hồi cấp 2 mỗi khi tôi buồn tôi lại tới đây. Ngồi yên tĩnh cảm nhận sự bình yên của cuộc sống giúp tâm hồn thanh thản hơn. Bây giờ là tháng 9, những bông lúa đã kết bông chuẩn bị thu hoạch, tôi đưa tay bứt một cây lúa rồi bóc thân nó ra. Một sợi đòng đòng (quê tôi gọi lúa non là đòng đòng) được đưa lên miệng, vị ngọt mát như sữa. Ngày trước bị đuổi toé khói bao nhiêu vụ vì bứt lúa ăn.


Ngồi đến gần 9h mặt trời đã lên tận đỉnh đầu. Tôi rời cánh đồng vì nắng đá rát, thêm một lúc nữa người chắc thành châu Phi luôn. Về quán karaoke làm một tách cafe chắc có lẽ thú vị, nhân viên giờ này mới lục đục dạy chuẩn bị cho công việc. Hoa thì chưa thấy đâu chắc em vẫn ngủ.
Sao mày đi học về sớm vậy. - Lão Thắng bước ra từ phòng quản lí hỏi tôi.


_Bỏ học về đây ngồi cho vui, sáng ra gặp toàn chuyện đen. Lấy cho em cốc cafe đen đá! - Tôi gọi với vào chỗ anh pha chế.


_Bé tí tuổi đầu đã bày đặt uống đen đá.


_Nhưng trải nghiệm đời của em còn có khi nhiều hơn anh. - Tôi cầm que khuấy đều ly cafe.


_Anh nghĩ bây giờ mày hãy tận hưởng tự do đi. Vài năm nữa không có cơ hội nữa đâu.


_Chắc chắn rồi! Lấy em bao Captain black!


Tôi rút một điếu ra mời anh Thắng, thuốc lá tôi hút rất ít, trừ những lúc ai đó mời xã giao hoặc có một ly cafe ngon. Rít một hơi ngọt lịm ở môi, làn khói mang theo mùi hương cafe phang phảng khắp sân. Tôi thích nó vì khói không khiến người khác khó chịu.


Vừa hay đúng lúc Hoa dạy, em mặc quần đùi áo cộc vừa đi vừa che miệng ngáp. Thấy tôi đang ngồi cả anh Thắng thì cười chạy lại ôm cổ tôi. Anh Thắng phì cười hỏi:


_Mày bỏ bùa gì con Hoa mà nó say mày mấy năm nay vậy?


Tôi nghe xong thì cười, em ngại quá đỏ mặt rúc đầu vào cổ tôi.


_Không sướng đâu anh ạ! AYYYYY...


Vừa nói xong tôi ăn luôn một phát cắn vào cổ không kịp phản ứng.


_Cho nhớ đời! - Hoa bỏ tay ra lườm tôi.


_Haha. Mày quả này ăn hành rồi! - Ông Thắng lăn lộn cười.


Tôi quay mặt sang nhìn chằm chằm vào em, em câng mặt lên lườm lại tôi. Tức mình tôi hôn chụt phát vào môi em, em giật mình đơ người nhìn tôi.


_Đi thay quần áo đi rồi anh dẫn về nhà, nhanh lên.


Nói mãi em chưa đi tôi vươn tay vỗ mông em bép một cái. Em chu mỏ quẫy đít vùng bằng đi sang nhà hàng, ông Thắng cứ thế cười như trúng đề. Một lúc sau em quay ra với một bộ cánh khiến ông Thắng mồm chảy đầy rãi. Tóc buộc cao, áo trắng quần jean, áo sơ mi được bỏ trong quần tôn đôi chân dài. Khác hoàn toàn bộ dạng ngái ngủ vừa xong.


_Thế nào? - Hoa chống tay vào eo nháy mắt cười tinh nghịch.
Quá bình thường. Cho em mượn con SH anh Thắng. - Tôi chìa tay mượn chìa khoá.


_Tiền thì đầy toàn đi mượn xe, về xước một vết mua giả tao cái xe mới. - Ông nói đùa.


_Tí ra vay bác X tiền mua con Ducati.


Tôi cầm cái thìa khoá quay quay khiến ông Thắng tức phòi máu. Bác X là bố ông Thắng, Giám đốc công an tỉnh này. Bác rất là nể bố mẹ tôi và hơn hết rất quý tôi, mấy lần đến nhà chơi ông Thắng toàn bị ăn hành vì tôi xoáy đểu hai bác.


Ngồi trên con SH vừa đẹp, Hoa ngồi thẳng người ôm eo tôi. Mặc áo trắng học sinh, cưỡi SH và sau xe là một mỹ nhân dáng đẹp mặt xinh. Mấy thằng đi đường cứ phải gọi là nước dãi chảy ầm ầm.


_Anh này, em sợ lắm! Liệu bố mẹ có thể bỏ công ti để đổi hạnh phúc cho em không? - Hoa tựa vào vai tôi hỏi.


_Em chỉ cần ở bên anh, còn thế giới này để anh cân hết. Haha.


Hoa nghe xong thì đánh vào vai tôi. Vẻ mặt em giãn ra cũng đỡ lo lắng, sau hơn 20 phút chỉ đường cũng tới được nhà em. Căn nhà, à không phải gọi là biệt thự nhà Hoa rất to, chắc chỉ thua nhà tôi ở Hà Nội. Tới cổng em chần chừ mãi mới dám xuống xe bấm chuông cửa. Tôi đứng quan sát khoảng sân trống đã thấy sự khác lạ. Nhanh chóng có một người phụ nữ vội vã chạy ra mở cổng. Bà ấy vội vàng kéo tay Hoa bước vào trong, qua cổng rồi Hoa mới giật tay người phụ nữ lại.


_Đợi bạn con đã, vào đi Minh. - Hoa quay qua gọi tôi.


Tôi gật đầu rồi phi thẳng xe vào nhà. Người phụ nữ nhìn trước nhìn sau rồi đóng cổng lại như người ăn cắp ăn trộm. Tôi dựng xe xuống rồi nhìn sân nhà, nếu không sai thì nhà Hoa đã bị siết nợ. Tất cả phần sân đều có vết chậu cây cảnh dọc hai bên, tôi nghĩ rất nhiều cây cảnh đã bị chuyển đi.


_Vào nhà nhanh đi, bố mẹ mong con lắm đó. - Tôi đoán chắc là mẹ Hoa.


Tôi rút chìa khoá xe rồi đi vào trong nhà, càng nhìn càng thấy tình hình không ổn chút nào.


_Con gái, con đi đâu để bố mẹ lo lắm có biết không? - Bố Hoa mừng rỡ khi thấy Hoa.


_Thôi cho nó nghỉ đã, nó về lạc tốt rồi. - Mẹ Hoa phẩy tay với ông bố.


_Còn cậu này là... - Bố Hoa thắc mắc nhìn tôi.


_Cháu là người yêu của Hoa. Cháu chào hai bác! - Tôi lễ phép.


_Chuyện này là sao hả Hoa? Con muốn giết bố mẹ để theo nó phải không?


Rầm.


Ông bố đấm mạnh xuống bàn làm tất cả đều giật mình. Ông có vẻ phản ứng mạnh thái quá.


_Thế còn thằng Vũ, con muốn gia đình này tan nát mới được hả Hoa! Huhu.

Mẹ Hoa ôm Hoa khóc, Hoa không chịu được nức nở khóc theo. Đến khi mọi thứ dịu xuống một chút tôi mới lên tiếng.


_Cháu xin hai bác hãy nghe cháu nói. Cháu có thể giải quyết được tất cả mọi chuyện của gia đình mình. Hãy tin cháu!


_Oắt con như cậu thì giải quyết được gì chứ!!! 20 tỷ đồng đấy!! Cậu biết không? - Bố Hoa nóng giận.


_Bố, Minh làm được mà. Bố bĩnh tĩnh lại đi. - Hoa chạy ra ôm chầm lấy ông bố.


_Cháu quen Hoa được 3 năm rồi, hồi mới quen cũng biết gia đình mình khá giả. Bây giờ bác bình tĩnh kể mọi chuyện cho cháu, cháu hứa sẽ giải quyết hộ bác!


_Bố kể đi. Tin Minh đi bố. - Hoa lay lay tay bố.


_Được rồi, Haizz. Tôi mở một công ty đầu tư bất động sản vào những năm 2000. 2005 tôi liên kết với tập đoàn Phạm Nhật, được rót vốn làm ăn liên tục lên phất nhanh như cậu thấy. Đến năm 2014 thị trường bất động sản tụt dốc, tôi xin vốn từ trên mà không được. Haizzz


Nói đến đây bố Hoa thở dài đưa tay nên bóp chán. Được một lúc ông kể tiếp:


_Bố của thằng Vũ đến gặp tôi và đề nghị hợp tác giữa hai công ty bằng một bản hợp đồng ngầm không pháp lý, vì nhà họ thuộc tập đoàn Phan Thị.


Đến đây tôi giật mình, Phan Thị là của nhà Mai. Thời gian này hai nhà vẫn gây nhau mà họ hợp tác với nhà Hoa chắc có mục đích cả.


_Tôi liên tục vay vốn từ công ty mẹ là tập đoàn Phạm Nhật. Bây giờ đã lên tới con số 20 tỷ, và bố thằng Vũ hứa trả bớt một nửa và đầu tư một số vốn cho tôi làm ăn nếu con Hoa chịu lấy thằng Vũ. - Nói đến đây bố Hoa ôm mặt đau khổ.


_Lại là Phạm Nhật và Phan Thị, Haizzz. - Tôi thở dài.


_Minh!! - Hoa nhìn tôi bằng ánh mắt cầu cứu.


_Cậu có thể giúp được gia đình tôi thật chứ? - Bố Hoa đẩy ánh mắt nghi hoặc về phía tôi.


Tôi ngồi suy nghĩ một chút, vấn đề này có liên quan đến Phan Thị nên tôi phải cẩn trọng hơn bao giờ hết. Tôi mỉm cười nhìn Hoa rồi nắm chặt tay em.
Cháu sẽ trả hết nợ cho gia đình mình và không cho phép cô chú gả Hoa cho một người mà em ấy không yêu!


Nghe xong lời tôi thì cả nhà mừng rỡ hết sức. Tuy nửa tin nửa vời nhưng trong tình cảnh này trước hết họ không có lựa chọn nào hết.


" Cạch Cạch ".


_Chào cô chú, chào vợ chưa cưới. Haha!


Cả nhà đang vui vẻ thì bỗng hụt lại vì sự xuất hiện của tên Vũ. Theo sau nó chắc không ai khác chính là bố mẹ nó. Hai trạng thái diễn ra từ hai bên lúc này, những con người thâm độc với vẻ mặt đạo đức giả.