Đại Thiếu Gia (Vn)

Chương 113:

Tôi nói với giọng tự tin nhất mà tôi có thể dùng:


_Cháu là người thừa kế của tập đoàn Nhật Phạm, Phạm Nhật Minh!


Bố Hoa nghe thấy thì choáng váng ngã người ra ghế nhìn tôi. Hoa che mồm lại vì sự ngạc nhiên, chỉ vì vẻ bề ngoài thì chẳng ai có thể đoán ra tôi là Đại Thiếu Gia mà nhiều người ngưỡng mộ.


_Bây giờ chú có thể yên tâm mà đi theo cháu được rồi chứ? Cả em nữa, đi với anh.


Tôi xoè tay ra nắm lấy tay của Hoa đi ra cổng. Bố Hoa bây giờ mới làm quen được với sự thật mà tôi tạo ra.


_Tập đoàn nhà anh lớn lắm hả? - Hoa ngây thơ quay sang hỏi tôi.


_Lớn. Tí lên xe anh sẽ kể cho.


Chiếc taxi tôi gọi đã đỗ trước cổng từ bao giờ. Tôi và Hoa bước lên ghế sau, bố Hoa thì lên đằng trước. Vẻ mặt ông đã tươi tỉnh hẳn lên, vứt bỏ đi được gánh nặng thì niềm vui sẽ lại nở trong lòng.


_Tập đoàn có tất cả 5 trụ sở chính. Toà nhà Phương Bắc tại Hà Nội, Toà nhà Phương Nam tại Thành phố Hồ Chí Minh, toà nhà Trung Đông tại Đà Nẵng, bây giờ tập đoàn đang mở rộng thị trường Mỹ nên có hai trụ sở tại đó. Một là tại California do mẹ anh điều hành, một cái tại New York đang xây dựng. Ngoài ra tại Việt Nam có gần 200 công ti lớn và nhỏ thuộc biên chế của tập đoàn trên khắp cả nước. Hiện giờ anh đang nắm giữ hơn 40% cổ phiếu của tập đoàn, chính thức mà nói anh bây giờ là người giàu nhất thế giới dưới 20 tuổi.


Nghe tôi kể một loạt thì mọi người trên xe đều ngạc nhiên đến sợ sệt. Ông taxi đang đi còn mất lái tí thì bốc đầu xe. Bố Hoa mới quay sang tôi hỏi:


_Vậy sao cháu lại sống ở đây, trông cháu có vẻ bình dị.


_Đã xảy ra nhiều chuyện. Cháu muốn về đây sống vì đây là nơi 16 năm đầu đời đã nuôi dưỡng cháu.


Tôi chống tay nhìn ra ô cửa kính, chiếc taxi đang đi về phía nhà thằng Vũ. Con đường này ngược về phía cuối huyện, những hàng cây bạch đàn che dịu đi cái nắng Hà Nội.


_Mà sao chú thua lỗ nhiều đến tận 20 tỷ? - Tôi thắc mắc.


_Kể ra thì xấu hổ. Khi chú làm ăn với nhà thằng thì có chút khởi sắc ban đầu, rồi vào năm ngoái bố nó đến gặp chú nói có một lô đất đẹp có thể đầu tư. Chú và ông ấy xem xét rồi quyết định đầu tư, chú vay vốn từ ngân hàng Nhật Phạm được 20 tỷ rồi mua hết lô đó. Nhưng cứ tưởng sẽ được ăn một vố to thì ai ngờ..


_Chú kể tiếp đi. - Tôi hóng.


_Một tháng trước, nhà nước thông báo chỗ đất của chú để làm dự án khu đô thị. Chú không ngờ được, Haizz. Tiền đền bù chỉ đủ tiền đóng lãi ngân hàng, đất toàn bộ đứng tên chú.


_Chú yên tâm, cháu sẽ làm rõ chuyện này!


Ngồi trên taxi tâm sự chi tiết thêm với chú được mười phút thì đến nơi. Xe dừng trước một biệt thự ở mặt đường, cái cổng to và cao được đặt hai con sư tử đá hai bên. Với một doanh nhân hạng trung như lão ta thì có một biệt thự to như vậy là hơi bị đáng ngạc nhiên. Bố Hoa đứng trước cửa bấm chuông, khoảng gần một phút thì có một người phụ nữ đứng tuổi ra mở cửa:


_Chào Chú, mọi người đến gặp ông chủ hả? - Bác ấy có lẽ đã quen với sự có mặt của bố Hoa.
Bác vừa hỏi vừa mở cổng, nhìn thấy Hoa bác cười gật đầu chào lia lịa, chắc vẫn nghĩ sắp tới Hoa sẽ trở thành người nhà này.


Tôi và bố con Hoa đi vào trong nhà, càng đi càng thấy mọi thứ trong nhà này toàn đồ giá trị cao. So với cái biệt thự nhà tôi thì có vẻ nó hơn hẳn, cũng đúng thôi tại có ai ở đâu lên bố mẹ tôi không câu lệ.


_Ôi, 3 khách quý tới nhà chơi mà không ra đón, thất lễ quá! - Bố thằng Vũ thấy chúng tôi thì đứng dạy chỉnh lại bộ comle rồi cười khinh bỉ.


Tôi lạnh lùng cười mỉm đi tiến tới, ông ta tắt nụ cười nhìn tôi. Thằng Vũ đi từ trên lầu xuống tới đứng cạnh bố nó nhìn tôi. Tôi vẫn đi từ từ tới mà không nói gì.


_Mày muốn gì? - Thằng đàn bà đến chắn trước mặt bố nó đối diện với tôi.


" Hự ".


Tôi dành tặng luôn một gối vào bụng khiến nó rú lên một tiếng rồi gục dưới sàn. Cả nhà kinh hãi không nói lên lời.


_Mày dám dở trò du côn ở nhà tao à? Thằng mất dạy! - Bố nó gầm gừ.


" Bốp ".


Tôi đá thêm một cước nữa vào mặt thằng Vũ, nó toé tiết mồm lên trông kinh tởm. Bố nó run bắn người rút điện thoại ra gọi cứu viện.


_Cho người đến nhà tao, NHANH LÊN! - Bố nó gầm hét vào chiếc điện thoại.


_Ba đứa chúng mày muốn tự sát hả? - Lão ta chỉ tay về hướng tôi.


_Minh ơi, bình tĩnh lại đi cháu.


Bố Hoa tới vỗ vai tôi, còn Hoa ôm chặt lấy cánh tay tôi không nói một lời.


Tôi gồng hết sức vào chân sút thêm liên tiếp vào người thằng Vũ. Bố nó sợ quá đứng không nổi phải tựa vào tường.


_Tôi xin cậu, dừng tay lại. Cậu đánh chết con trai tôi mất.


_Tại sao ông gài bố của Hoa đến nước này hả? Nói mau.


_Tôi không có, là tại ông ấy quyết định. - Lão ta xua tay không nhận.


Tôi nghiến răng cúi xuống xách thằng Vũ đứng dạy. Khi nó đã đứng loạng choạng trên sàn, tôi vung tay đấm thẳng vào mặt nó khiến nó ngã nhào về sau.


_Là tôi, tôi thấy thằng Vũ theo đuổi con Hoa bao nhiêu năm không thành nên nghĩ ra kế này. Xin cậu đừng đánh nó nữa.


Tôi đang định vung tay tặng cho lão ta một đấm thì có tiếng xe máy ở ngoài sân. Biết có biến tôi chạy ra xem, bố con Hoa và bố thằng Vũ cũng chạy ra theo.


_MẸ KIẾP! - Tôi bực mình chửi thề.


_Haha, để tao xem mày chạy đi đâu thằng mất dạy.


Lão ta chạy thoát ra vùng kiểm soát của tôi. Trước mắt tôi bây giờ là một đội du côn khoảng chục thằng, tay thằng nào cũng cầm vũ khí bóng nhoáng đủ loại. Bố thằng Vũ đứng khoanh tay phía trước ra lệnh:


_GIẾT NÓ!!!