Đại Thiếu Gia (Vn)

Chương 110:

Vừa về nhà, tôi xin phép bố mẹ sang chú Tư thăm nhà chú. Đầu năm vừa rồi chú dọn nhà vào Nam sinh sống với mấy người bà con mà tôi chưa kịp từ biệt chú. Căn nhà nhỏ nay không được ai chăm sóc, cổng không có nên tôi có thể vào dễ dàng. Nhìn xung quanh căn nhà nay chỉ còn bộ khung sơ xác, nhớ lại những kỷ niệm hồi bé luyện võ với chú, ngồi nghe chú kể về thời chiến đấu ở biên giới campuchia, những lần bị bố mẹ đánh chạy sang ngủ với chú. Tất cả như mới ngày hôm qua, đều in sâu vào tận tâm trí tôi đến suốt đời.


Rời khỏi nơi đầy kỷ niệm. Tôi về thấy bố mẹ đang ngồi ngoài hè hóng mát, tôi cũng ngồi xuống cạnh bên.


_Mẹ con vừa gọi nhắc mẹ nói con chuẩn bị cho chuyến đi về Hà Nội.


_Vâng, con nhớ rồi!


_Cố gắng lên con, hãy luôn nhớ con là người sắp đứng đầu tập đoàn Phạm Nhật.


Mẹ nhắc làm tôi nghĩ đến cái cảnh mặc quần áo chỉnh tề, dáng đi hay cách ăn nói phải thật hoàn chỉnh. Cái khuôn khổ chán ngắt được đặt ra từ bao đời. Nở một cái nụ cười giả tạo dù cho bản thân đang khinh bỉ người đối diện. Tất cả đều được đồng tiền chi phối, nhiều người có thể không cần tiền nhưng nó vẫn là kẻ mạnh nhất.


Sáng hôm sau đi học, vẫn cái phong cách tông bác Hồ giản dị. Cũng trả ai để ý đến tôi hay quan tâm một thằng ất ơ như tôi. Thấy Lan đi đằng sau tôi vẫn giữ nguyên tốc độ, Lan chạy thẳng lên đi song song với tôi làm bao nhiêu đứa dưới sân trường soi mói. Tôi vẫn lạnh lùng bước đi, Lan bị bơ lên lấy tay đánh vào vai tôi. Tôi bực mình quay sang quát:


_Cô bị làm sao vậy?


Lan giật mình đứng hững lại, cả sân trường nhìn sang vì tò mò về tiếng quát. Tôi bực mình đi tiếp, Lan lại bước theo tôi. Nếu không phải trông Lan xinh xắn thì tôi đã dùng một cước đá văng ra mười mét rồi.


_Minh, Minh..


_GÌ NỮA? - Tôi bực dọc.


_Cái cô gái hôm qua ở bệnh viện là người yêu của Minh hả? - Lan tò mò.


_Đúng vậy.


Tôi không ậm ờ mà thừa nhận luôn, chẳng có gì phải giấu giếm Lan cả. Nghe thấy câu trả lời thì mặt Lan có hơi buồn, tôi không để tâm mà đi thẳng lên lớp luôn. Lên đến lớp thì càng bực mình vì cái lớp như cái chợ, tôi quăng cái cặp vào chỗ rồi đi xuống sân trường ngồi. Đang ngồi nhắm mắt về chuyện trưa nay về nhà cùng chị Hoa thì có tiếng nói:


_Sao Minh lạnh lùng với Lan vậy? - Tôi mở mắt ra thì thấy Lan đã ngồi cùng tôi từ lúc nào.


_Tôi và cô chỉ là bạn cùng lớp, sao cô cứ bám tôi hoài vậy? Nhà giàu như cô thì thiếu gì bạn! - Tôi làm luôn một tràng mà không suy nghĩ.


_Giàu nghèo thì làm sao. Sao Minh lại so sánh như vậy? Lan muốn làm bạn với Minh cũng không được à? Híc, híc. - Nói xong thì Lan bật khóc một cách ngon lành giữa sân trường, một số người đi qua thì tò mò muốn xem có chuyện gì.


_Cô bị điên à? Sao lại khóc, họ lại tưởng tôi bắt nạt cô.

_Híc, Minh biết không? Tất cả mọi người muốn quen biết và làm bạn với Lan chỉ vì Lan là con nhà giàu, xinh xắn. Trả ai thực lòng với Lan cả. Huhuhu. - Lúc này thì Lan càng khóc to hơn.


Tôi nghe thì cũng mủi lòng nhưng chẳng liên quan đến bản thân nên đứng dạy bỏ đi. Nào ngờ tránh vỏ dưa thì gặp vỏ chuối. Thằng Tuấn hôm qua bị tôi đánh đứng chắn trước mặt tôi, mặt nó hầm hầm như mất sổ gạo.


_Mày định đi đâu? - Nó dùng hai tay đẩy tôi lại.


_Tao đi đâu mày có quyền quản à? - Lúc này tôi cũng nóng máu vì từ nãy bị ức chế tinh thần.


_Mày để Lan khóc rồi bỏ đi được à? - Nó sừng cồ lên.


_Thứ nhất tao không có làm gì cô ấy, thứ hai mày không thể cản tao lại. - Tôi hùng hổ tuyên bố.


_Địt mẹ thằng nhà nghèo.


Nó tung luôn một cú đấm làm tôi bất ngờ ngã lùi về sau. Khán giả thấy có đánh nhau bâu kín vào, Lan đứng lẫn trong đám đông khóc. Bọn con gái lúc nào cũng chỉ biết khóc và khóc.


_Mày đứng dạy, nhanh lên.


Tôi cười bằng nửa miệng rồi đứng dạy. Cú đấm cũng khá đau chứ chẳng đùa. Bọn học sinh xung quanh đã kéo bu kín mít hai đứa. Tôi đứng im nhìn nó khiêu khích, quá mất bình tĩnh để chờ đợi thằng Tuấn lao vào tôi như một con trâu điên.


_Hai thằng kia dừng lại, chúng mày định làm loạn ở đây hả??


Nghe thấy tiếng nói, tôi cùng thằng Tuấn cùng quay sang nhìn. Thầy quản sinh cùng với bảo vệ đã len vào từ lúc nào.


_Hai thằng lên phòng giám thị!


Thầy nói xong thì đi trước, học sinh cũng bắt đầu tan về lớp vì hết phim hay rồi. Tôi cả thằng Tuấn lừ mắt nhau rồi cùng đi lên phòng giám thị. Lan thì ngớt khóc nhưng chỉ lẳng lặng dõi theo hai đứa chúng tôi.


(Phòng giám thị)


_Hai cậu biết đây là đâu không? - Thầy quản sinh cầm cái thước giận giữ gõ mạnh xuống bàn.


_Dạ, trường học! - Hai đứa tôi cùng đồng thanh.


Nghe xong câu trả lời ông cầm cái thước đi lại gần, tôi và thằng Thắng xoã lỏng hai tay thả lỏng cơ thể chuẩn bị nhận hình phạt.


" Bốp, Bốp ".


Tôi và nó nhăn mặt khi mỗi thằng phải nhận một thước ngang lưng từ thầy.


_Sao hai thằng đánh nhau? Từng đứa trả lời!


_Do có xích mích! - Thằng Thắng trả lời.


_Vì một đứa con gái! - Tôi thẳng thắn.


Ông nheo mày nhìn tôi rồi quay ra hỏi thằng Thắng.


_Có đúng không?


_Dạ, đúng. - Nó cũng đáng mặt nam nhi khi thừa nhận.


" Bốp, Bốp ".


Lại hai cái thước vào mông. Vừa rát lại vừa thốn, tôi phải cắn răng chịu không kêu ca một tiếng.


_Hai đứa lớp nào?


_Dạ 12/12.


_Thôi về lớp đi, hai đứa bị đình chỉ học một tuần!


Thằng Tuấn nghe xong sợ đến xanh mặt, tôi không nói gì xin phép thầy về lớp. Tôi thì không lo lắng nhiều, chỉ có thằng Tuấn vẫn ở trong phòng chắc là xin thầy giảm hình phạt.

Về đến lớp, hết tâm trạng học hành. Thầy cô chưa đến lớp lên tôi vơ cái cặp đi về. Lan thấy thế chạy ra cản đường tôi luôn.


_Cậu định bỏ học à? - Lan dùng tay giữ cặp tôi lại.


_Không phải chuyện của cô. - Tôi dùng tay hất cặp ra.


_Cậu đừng thế, mình xin lỗi vì chuyện của Thắng. - Lan lại dùng tay cố níu cặp của tôi, cả lớp thì chăm chú nhìn khiến tôi phát cáu.


_Cô tránh xa tôi ra, bọn con gái các cô chỉ toàn mang phiền phức thôi!


Tôi giật mạnh chiếc cặp rồi bỏ đi, sáng ra mà gặp biết bao nhiêu chuyện rắc rối. Tất cả đều liên quan đến Lan, người ta thường nói phụ nữ càng đẹp thì càng nhiều độc quả là không sai!