Đại Thiếu Gia (Vn)

Chương 103:

Tôi tựa người chiếc R3 chờ đợi hành động tiếp theo của bọn chúng.


_Lên đánh chết mẹ nó đi. Thằng sáng nay bị tôi đánh phát lệnh. Tôi mỉm cười nhìn lũ trẻ trâu sắp lao đầu vào chỗ chết.


Dứt lời 6 thằng lao thẳng về phía tôi với một tốc độ cao, tôi đứng hẳn dạy chuẩn bị thủ thế. Khi chúng nó chạy gần tới nơi thì những chiếc bóng đen nhanh như cắt từ đâu xuất hiện, ôm trọn một vòng quanh người tôi và chúng nó.


_Xin lỗi thiếu gia. Chúng tôi đến muộn. Một anh cao to bước tới cúi chào tôi.


Tôi thả lỏng người về trạng thái bình thường nhìn chúng nó mỉm cười. Những khuôn mặt sợ sệt đang túm tụm lại với nhau co rúm vào như bị dồn vào thế chết.


_Đừng nói tao chưa từng cho chúng mày lựa chọn. Tại chúng mày chọn con đường chết mà thôi. Tôi nhếch mép rồi lao thẳng vào đối thủ.


Tặng ngay một đạp giữa người thằng ban sáng, quân của tôi cũng lao hết cả vào. Thằng thì bị đập te tua, thằng bỏ chạy. Gặp thằng nào là tôi tặng cước, có một thằng tóc vàng đang nằm dưới đất. Tôi cao chân giáng mấy gót giày vào lồng ngực, nó co người bất tỉnh luôn.


_Em xin anh, tha cho bọn em. Bọn em sai rồi. Cả lũ bò lổm khổm dưới chân tôi xin lỗi.


_Cút. Bốp, tôi sút nốt phát lật người thằng đang bất tỉnh.


Cả lũ dìu nhau lên xe chạy mất hút, đám nhà tôi cũng xin phép rút về. Học sinh bắt đầu giải tán, bảo vệ trong trường khép lép không dám thò mặt ra.


Tôi quay lại lấy xe trở My về luôn. Em cũng không tha thở gì việc tôi đánh nhau, chỉ trách dạo gần đây tính cách tôi thay đổi rõ rệt lên hẳn. Trở về nhau sau nhiều chuyện mệt mỏi, bố mẹ tôi vừa gọi nói sẽ về Mỹ sau chuyến du hí ở Nha Trang, tôi cũng vâng dạ cho có.


Chiều đó đang ngồi chơi game ở quán net thì có điện thoại của Hạnh.


_Minh, gặp nhau một chút được không? Hạnh có điều muốn nói.


_Được, Hạnh muốn gặp ở đâu? Tôi đáp.


_Quán cafe cũ.



Cúp máy, tôi lôi con R3 phóng vội ra quán cafe, tôi cũng có nhiều truyện muốn nói với Hạnh. Thêm nữa tôi cũng nợ Hạnh một lời xin lỗi. Gửi xe xong đi vào quán, mọi người thấy tôi vẫn niềm nở chào mừng. Thật sự ở đây tôi coi như ngôi nhà thứ 2 vậy, mỗi khi đến đây tâm trạng tôi luôn vui vẻ hơn rất nhiều, đó là những gì tôi thiếu từ khi làm thiếu gia.


_Sao hôm nay lại ra đây. Cái Hạnh đâu? Ông lùn ngồi trong bàn thu ngân nói vọng ra hỏi tôi.


_Hạnh tới sau, mà dạo này nhiều khách không anh? Tôi hỏi ông lùn.


_Từ lúc mày nghỉ quán tao đông lên hẳn. Haha.


Tôi cũng cợt nhả với ông thêm vài câu rồi ngồi đợi Hạnh. 15 phút sau thì Hạnh tới, vẫn mái tóc đen xoã với đôi môi mọng đỏ cuốn hút tất cả ánh nhìn của cánh đàn ông trong quán.


_Minh chờ Hạnh lâu chưa? Hạnh ngồi xuống đối diện tôi.


Tôi đang định trả lời nhưng có một chút gì đó ngăn cản giữa cả hai. Đối với tôi, Hạnh bây giờ sao xa lạ quá.


_Ừ, Hạnh có gì nói thì nói đi. Minh không có nhiều thời gian. Tôi cố tình tránh Hạnh.


_Minh đừng như thế được không? Hạnh biết Hạnh sai khi tát My. Nhưng Minh hiểu được cảm giác của Hạnh không?


_Cảm giác gì chứ? Hạnh làm thế mà coi được à? My là người yêu của Minh đấy. Tôi bắt đầu mất bình tĩnh.


_Minh chưa hiểu rõ hết về My đâu. Minh tránh xa cô ấy được không? Hạnh xin Minh đấy. Đã có những giọt nước mắt bắt đầu lăn xuống, nhìn thấy cảnh đấy lòng tôi quặn đau.


_Xin lỗi Hạnh. Minh hiểu rõ về con người của My. Và Minh yêu My. Nói xong tôi đứng dạy đi về, tôi không dám đối mặt với Hạnh vào tình cảnh như bây giờ. Có lẽ tôi mủi lòng mất.


Đặt tiền xuống bàn, tôi lấy xe trở về nhà. Ngã lưng xuống giường, tôi muốn quên đi tình cảnh hiện tại của bản thân. Bản thân tôi còn chưa lo liệu được cho mình, sao tôi có thể chăm sóc được những người tôi yêu thương. Tôi là một thằng vô dụng.


Tôi ngủ thiếp đi vào trong giấc mơ, tôi quay lại về hồi nhỏ. Những ngày chơi đùa vui vẻ với chú Tư, những ngày được chú làm tặng cho con diều. Chạy dọc cánh đồng với món đồ chơi mới, rồi dây diều bị đứt. Diều bay mất, tôi hoảng hồn giật mình tỉnh dạy. Nhìn đồng hồ đã 10h đêm.


Reeng..Reeng.


Tiếng điện thoại kêu ở cuối giường, không biết đêm rồi ai còn gọi tôi. Số lạ hiện lên.


_Alo ai đó? Tôi bắt máy.


_Phải Nhật Minh không? Giọng nói lạ.


_Đúng rồi, ai đó.


_Chú là bố Hạnh, cháu đến bệnh viện chợ Rẫy đi. Cái Hạnh vừa mới uống thuốc ngủ tự tử, may chú cả cô phát hiện kịp. Giờ nó đang trong khoa cấp cứu.

.


Nghe đến đây tôi như điếng hồn, chân tay tôi run run không cầm nổi cái điện thoại.


_Vâng cháu đến ngay.


Tôi cuống cuồng chạy ra ngoài lấy xe phi thẳng đến bệnh viện chợ Rẫy. Tôi như một thằng điên trong đêm, quần đùi áo cộc bất chấp tính mạng đi xe với tốc độ cao. May sao không có vấn đề gì với tôi. Đến nơi tôi gửi xe gọi điện cho bố Hạnh hỏi số phòng, sao người con gái nào đến với tôi đều gặp số phận đen đủi như vậy. Chạy tới nơi thấy mẹ Hạnh đang ngồi ở trước cửa khóc lóc, bố Hạnh thì ngồi bên cạnh an ủi. Tôi bước đến từ từ.


_Cháu xin lỗi.. đó là điều duy nhất tôi có thể nói lúc này. Nguyên nhân là do tôi.


_Cháu ra đây nói chuyện riêng với chú. Bố Hạnh đứng dạy vỗ vai tôi rồi đi ra phía đầu hành lang.


Theo sau bố Hạnh, tôi sợ và áy náy trong lòng. Nếu lúc chiều tôi không nặng lời với Hạnh chắc chắn mọi chuyện đã không xảy ra đến mức này.


_Cháu có biết nguyên do gì mà Hạnh xảy ra nông nỗi này không? Bố Hạnh khoanh tay đứng nhìn tôi. Mặc dù đã gặp nhau nhiều nhưng lần này khiến tôi sợ sệt nhất.


_Là do cháu. Lỗi tại cháu, bác muốn đánh muốn chửi cháu cũng xin nhận. Tôi quỳ xuống.


_Hạnh không có nguy hiểm lên bác không truy cứu trách nhiệm. Nhưng bác muốn cháu tránh xa Hạnh, bác muốn một tuần nữa Hạnh sang Mỹ du học và cả gia đinh bác sẽ định cư ở đó. Chuyện này bác đã muốn thực hiện từ một năm trước. Nhưng Hạnh nhất quyết khước từ hết lần này đến lần khác vì cháu đấy, nhưng sau lần này. Bác sẽ ép nó đi. Cháu hiểu chứ..


Nghe những lời từ bố Hạnh, tim tôi thắt lại. Từng giọt nước mắt tôi lại rơi vì một người con gái, nếu tôi không quá đa tình. Phải chăng ngày ấy tôi nghe lời lũ bạn thì tôi và Hạnh đã không rơi vào tình cảnh như vậy.


_Bác cho cháu được nhìn Hạnh lần nữa được không? Tôi thỉnh cầu.


_Được.


Tôi cảm ơn bố Hạnh rồi quay lại phòng cấp cứu, bước vào trong. Hạnh vẫn hôn mê, trên người chi chít những dây dợ truyền nước, miệng được hỗ trợ máy thở oxy, đôi môi mọng đỏ bây giờ đã tái nhợt như thịt bò trần nước sôi. Mới nửa ngày tôi đã không nhận ra được cô gái xinh đẹp bên cạnh tôi mỗi ngày.


_Hạnh, chắc Hạnh không nghe thấy những gì Minh nói đâu. Minh xin lỗi, tình cảm của Hạnh dành cho Minh biết rõ chứ. Nhưng Minh là thằng vô dụng không thể đáp lại được tấm chân tình ấy. Mong Hạnh qua phương trời mới sẽ tìm được hạnh phúc cho bản thân.


Nói xong hết những lời nói tôi giấu kín trong lòng, nước mắt tôi cứ tuôn dài. Tôi sẽ biến mất trong cuộc đời Hạnh. Hạnh phúc nhé người bạn!


Một tuần sau cuộc sống của tôi trở lại bình yên, nhưng tâm trạng tôi thì không bình thường chút nào. Tôi im lặng không nói chuyện với ai, My có gặng hỏi tôi cũng ậm ừ cho có. Hạnh thì đã nghỉ học, nghe nói 3 ngày nữa cô nàng sẽ sang My với bố mẹ. Tôi chỉ bất lực nhìn Hạnh biến mất của cuộc đời tôi.


Mỗi tối tôi chỉ đến quán cafe ngồi im lặng một góc, nhìn về góc bàn nơi tôi với Hạnh thường ngồi. Những tiếng cười đùa văng vẳng trong đầu. Hạnh đi mất rồi.


Tôi chạy qua những con đường hai chúng tôi thường qua. Cảnh vật vẫn vậy, nhưng sao tôi không thấy bóng hình tôi ở trong đó.


Giữa đêm, tôi đứng trước cổng nhà Hạnh. Ánh đèn vẫn sáng, những làn khói mờ ảo như cuộc đời của tôi vậy. Hút đến khi nào cháy rát cổ họng tôi mới lủi thủi đi về.



Sài gòn ngày không nắng, tôi dảo chân bước đi trên sân trường. Nhìn chúng bạn nô đùa bên nhau, tôi chỉ ước có một cuộc sống bình thường như bao người khác. Nếu được chọn lại, tôi sẽ chọn sống với bố mẹ nuôi với một cuộc đời nghèo khó. Đúng là định mệnh chớ chêu biến tôi thành một thiếu gia cô độc.


_Mày mấy hôm nay sao thế Minh? Thằng Duy đi bên cạnh hỏi tôi.


_Tao vừa mất đi món đồ quan trọng. Tôi cười nhẹ mà lòng đau.


_Mày yêu Hạnh rồi phải không? Câu nói trúng tim làm tôi bỗng dừng lại. Hai thằng đứng nhìn nhau một hồi lâu, tôi không nói gì tiếp tục đi tiếp.


Câu hỏi từ bấy lâu nay tôi cũng muốn tự hỏi bản thân. Tôi yêu Hạnh hay yêu My, hay chỉ không muốn mất một món đồ lấp lánh luôn đeo ở cổ.


_Không. Tôi mỉm cười nhìn lên trời, tôi đang nói dối chính bản thân.


Renggg...Renggg


Tôi sờ vào túi, chiếc điện thoại 1280 đang rung với tần suất cao nhất có thể. Linh tính mách bảo có một chuyện chẳng lành. Bố Hạnh is calling......


_Alo cháu nghe đây ạ!


_Hạnh mất tích rồi Minh ơi!!!


Lại một vết dao cứa thẳng vào tim. Hạnh, sao em cứ mang đến cho tôi những cảm xúc đau buồn.


_Bác nói rõ cho cháu đi.. tôi gấp gáp trong giọng nói, thằng Duy bên cạnh đang đăm chiêu không biết chuyện gì xảy ra.


_Mai là Hạnh bay sang Mỹ rồi, mà từ sáng nó bỏ đi đâu mất. Bác tìm khắp nơi rồi mà không thấy..


Nghe đến đây ruột gan tôi cồn cào, Hạnh đi đâu được chứ? Đừng làm chuyện gì đại dột một lần nữa. Tôi cầu xin ông trời, hãy giáng tất cả vào đầu tôi đi.


Tôi chạy nhanh với hết sức có thể, thằng Duy đằng sau chạy theo không hiểu chuyện gì.


_Sao vậy Minh?


_Đi kiếm Hạnh cả tao. Hạnh mất tích rồi.


Nói xong tôi nhảy lên con R3, nổ máy vụt đi. Thằng Duy cũng chạy theo. Tôi đi tới tất cả những nơi tôi có thể nghĩ đến, những nơi chúng tôi từng qua. Tất cả vô vọng khi tôi nhận được những cái lắc đầu từ người dân khi hỏi thăm thông tin của Hạnh. Ông trời thật chớ chêu cho cuộc đời tôi.


_Alo, Minh ơi tao thấy Hạnh rồi!! Tiếng thằng Duy gọi tôi trong điện thoại.


_Ở đâu? Cho tao địa chỉ tao đến ngay. Tôi nóng ruột.


_Nhà nghỉ xxx trên quận 1. Tao vừa thấy Hạnh đi cùng mấy thằng nào đó vào trong.


Tức tối, tôi quay đầu xe phi về quận 1. Đừng có chuyện gì, nếu chúng giám động đến một cọng lông của Hạnh. Tôi sẽ giết tất cả.


Đến nơi, tôi thấy thằng Duy đứng ngoài cửa.


_Nhanh lên, vào trong đi. Thằng Duy giục tôi.


_Tao sẽ giết chúng nó.


Tôi chạy như bay vào trong nhà nghỉ, thằng Duy vẫn lặng bước theo sau.


_Đm, chúng mày có thấy một đám nào mang theo một cô gái vào đây không? Tôi đập bàn thằng tiếp tân.


_Khô...ng....Không thấy. Thằng tiếp viên lắp bắp.


_Cmm. Mày không nói tôi giết mày. Tôi vung hết sức đấm nó một đấm. Thằng tiếp tân ngã xuống mồm ứa máu.


_Phòng..505..lầu 3. Nó nói thở hắt ra.


Tôi chạy lên lầu 3 tìm phòng 505. Rất dễ tìm được cái phòng đã nhắc đến, tôi nắm chốt cửa xoay, cửa không khoá. Tim tôi nhiên ngừng đập, sợ cái giác khi mở cánh cửa này là sẽ bước qua một thế giới mới, ở đó chất chứa những nỗi đau, bất hạnh và tủi nhục. Tôi không dám tưởng tượng hình ảnh em như thế nào. Khuôn mặt thiên thần luôn mỉm cười với tôi, đôi mắt như muốn xoáy vào tâm can người khác. Tôi sợ đối mặt với hiện tại, quá tàn nhẫn và độc ác.


Đập vào mắt tôi là hình ảnh Hạnh được che hờ một chiếc khăn mỏng, bên cạnh là những vết máu đỏ tươi đã khô. Khuôn mặt em nhíu lại vì đau vì khó chịu, có lẽ Hạnh đã rất đau. Trên chán em lấm tấm mồ hôi, một vài sợi tóc đang lấm tấm trên khuôn mặt... Nhìn em ngủ sao lại đau đớn đến như vậy...


Đã thực sự xảy ra chuyện gì? Đã xảy ra chuyện đó thật sao? Tôi sẽ giết tất cả, tôi lắc đầu, muốn vứt bỏ đi tất cả những suy nghĩ, ôm đầu không dám nhìn mọi thứ đang xảy ra trước mặt. Không phải, đây không phải sự thật, làm ơn, làm ơn ai đó hãy nói với tôi đây chỉ là giấc mơ. Tim tôi đau đớn không thở nổi, nghẹn lại rồi như muốn nổ tung ra. Chỉ vì tôi, lỗi do tôi. Chính tôi đã làm Hạnh ra như vậy, là do tôi đã hại đời em. Tôi khóc, những giọt nước mắt hối hận muộn màng. Giống như một vết thương chưa lành, ai đó lại cầm dao khứa thêm một vết nữa vào trái tim tôi. Cứ cắn môi để nước mắt rơi trong vô thức, tôi bước lùi. Đột nhiên một tấm khăn bịt vào mồm tôi, mắt tôi nhịu lại, tâm thức tôi mất dần. Tôi muốn chìm vào giấc ngủ...


_Chát - Chát...


Tôi tỉnh dạy sau hai cú tát liên hoàn, mở mắt ra thấy Hạnh ngay trước mắt kinh hồn nhìn tôi. Hoàn hồn nhận thức điều đang xảy ra, hai bàn tay nắm chặt lại run lên. Tôi nín thở, toàn thân nóng bừng, cảm giác từng mạch máu đập nhanh dưới da thịt. Nước mắt em rơi xuống thoát ra khỏi đôi mắt vô hồn.


_Anh, anh đã làm gì tôi thế này?


_Anh.. Tôi câm nín, trong phòng lúc này chỉ còn tôi và Hạnh.


_Đồ khốn nạn, đồ súc sinh. Tôi đã làm gì anh chứ? Tại sao? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?


Nước mắt em rơi không ngừng, miệng em không thôi gào thét. Đôi tay em nắm chặt chiếc chăn quanh người...


_Hạnh à! Minh... Minh. Cổ họng tôi như ứ nghẹn lại..


_Anh đừng gọi tên tôi. Tôi kinh tởm anh..


Hạnh đứng lên mặc quần áo chạy ra khỏi phòng. Tôi ôm đầu kêu gào, ai đó hãy cho tôi thức tỉnh. Đây không phải là một giấc mơ, xin cho tôi tỉnh lại. Tôi không còn bất cứ một sức lực nào đuổi theo Hạnh.


_Bộp bộp.. Những tiếng vỗ tay hiện diện trong căn phòng.


_Mày...chúng mày... tôi ứ họng khi nhìn thấy những khuôn mặt trước mặt tôi.


_Cảm thấy thế nào hả Đại Thiếu Gia Nhật Minh??


Giọng thằng Duy văng vẳng trong căn phòng, tiếng cười điên dại của một người con gái đứng bên cạnh. My.


_Các người....các người đã làm tất cả chuyện này!!!


_Thì sao nào? Nhật Minh? Hạnh phúc không khi nhìn người con gái mình yêu bị người khác hạ nhục... Miệng thằng Duy cất lên những mũi dao chọc thẳng vào tim tôi.


_Tại sao? Chúng mày không đổ lên đầu tao đây này?? Tôi khóc. Khóc cho những gì người con gái tôi yêu phải đón nhận.



_Tại sao à? Một thiếu gia lớn nhất đất nước đang rơi nước mắt kìa? Ngày trước mày oai phong lắm mà? Sao khóc như một thằng đàn bà vậy? Hâhhahaa


Thằng Duy cười trong điên dại.


_Anh còn nhớ không? Ngày tôi nhìn thấy anh ôm người con gái khác? Tôi đau khổ biết bao? Anh cảm nhận được rồi chứ? Đại Thiếu Gia Nhật Minh? My cất tiếng nói.


Tất cả những ký ức ùa về. Người con gái đầy máu được tôi ôm vào lòng, người con gái vì tôi suýt mất mạng...


_Còn tao? Mày biết gia đình tao phải chật vật thế nào khi mày đánh sập quán bar mà bố mẹ tao đã đầu tư tất cả nguồn vốn trong nhà không? Chắc loại nhiều tiền như mày không cảm nhận được đâu? Tao và My cho mày biết thế nào là mất đi thứ quan trọng nhất!!


_Tao sẽ giết hết chúng mày.. tôi hét lên như một con thú..


_Giết bọn tao được gì nào? Hạnh có quay về bên mày không? Mày chỉ là con chó ăn bám bố mẹ mà thôi.


..Bốp.. tôi nhận cả một cú đấm dứt mạnh vào mặt.. tôi ngã ngửa ra nhà. Tiếp đến là những cú đá hết sức vào bụng và lồng ngực của tôi. Mồm tôi ứa rất nhiều máu ra sàn nhà.


_Thế nào? Vui không? Hành hạ mày sao tao cảm thấy thỏa mãn đến vậy.. hahaha.. thằng Duy cười trong điên dại..


_Đồ chó.. hụ hụ. Tôi tiếp tục ho ra rất nhiều máu..


_Đi chết đi thằng vô dụng. Thằng Duy gầm lên..


_Hự hự... tôi gầm lên đau đớn, mắt tôi lịm đi. Mắt tối sầm lại chỉ kịp nghe những tiếng cười man rợ bên tai....


Đôi mắt tôi khẽ hé hé. Ánh sáng chói loá khiến tôi chưa kịp thích ứng..


_Thiếu gia tỉnh rồi? Ngoảnh mặt sang là chú Dũng đang bên cạnh..


_Cháu đang ở đâu vậy?? Nói xong tôi ôm đầu, những cơn đau nhói khiến đầu tôi như vỡ tan...


_Cậu bị đánh hôn mê hai ngày rồi...


Tôi thất thần nhớ lại quá khứ. Những cái đá của thằng Duy, tiếng cười man dợ của My văng vẳng trong đầu..


_Vậy cái My và thằng Duy đâu rồi ạ? Tôi ngơ ngác như một thằng đơ hỏi chú Dũng..


_Cậu đừng lo, ngài chủ tịch đã biết chuyện. Ngài đã xử lý ổn thỏa, những con người đó sẽ chịu khổ cực suốt đời..


_Vậy, vậy Hạnh đâu rồi? Trong lòng tôi thắt lại. Không biết tình hình em thế nào, tôi nợ em quá nhiều.


_Cô Hạnh và gia đình đã đáp chuyến bay qua Mỹ vào hôm qua..


_Tôi muốn gọi cho bố.. tiếng nói trong những hơi thở khó nhọc của tôi.


_Tút...Tút....


_Bố... tôi oà khóc như đứa trẻ vắng mẹ..


_Con tỉnh rồi hả con trai. Xin lỗi con vì bố không nhận ra sớm hơn...


_Không cần thiết nữa đâu bố. Con muốn qua Mỹ...


Tất cả những gì trong đầu tôi.. Tôi muốn đi tìm lại một nửa cuộc sống của bản thân..


_Ừ, bố sẽ làm thủ tục..


Tút...Tút...


****


Đại sứ quán Hoa Kỳ tại Việt Nam..


_Tại sao bạn muốn sang Mỹ? Ngài đại sứ quán đặt vấn đề..


_Tôi đi tìm một nửa ý nghĩa của cuộc đời này!!


_Tôi tạm chấp nhận lý do vì nể bố mẹ cậu. Thủ tục xin visa của cậu hoàn tất.


****


Sân bay quốc tế Tân Sơn Nhất..


Chuyến bay từ TP.HCM tới Los Angeles sẽ cất cánh vào lúc 16h55. Xin quý khách đến làm thủ tục..