Đại Thiếu Gia (Vn)

Chương 106:

Hôm nay lớp ta có học sinh mới.


" Nhìn ăn mặc nhà quê chưa kìa ".


" Sao lại vào lớp mình chứ ".


Tiếng xì xào ở bên dưới khiến tôi khó chịu. Hôm nay mặc quần vải áo trắng, đôi tông vàng của bác Hồ. Nhưng chúng nó nào hay biết, đôi tông dưới chân tôi mất vài tỷ đấu giá về. Đây là đôi tông bác Hồ đi càn quét giặc Nguyên Mông. Haizz.


_Tôi tên Phạm Nhật Minh. Ở lại lớp một năm lên có lẽ tôi hơn tuổi các bạn. Mong mọi người giúp đỡ. - Tôi thật thà giới thiệu.


" Đã nghèo lại còn học dốt, chắc bố mẹ nó phải khổ sở lắm đây. "


_Minh, em xuống cuối lớp ngồi đi. -Cô giáo chỉ điểm.


_Dạ.


Tôi bình thản đi về cuối lớp, ai cũng dõi sát từ hành động của tôi. Bất chợt tôi nhìn về chỗ ngồi và giật mình.


_Các em trật tự học bài mới. - Tiếng cô giáo trên bảng.


Tôi đặt chiếc cặp vào ngăn bàn rồi bỏ sách vở ra. Cô gái bên cạnh bắt đầu quay sang tôi nói:


_Hi, chào học sinh mới. - Nở một nụ cười.


_Chào. - Tôi lạnh lùng nhìn về phía trước.


_Cậu ít nói nhỉ? - Cô nàng đăm chiêu nhìn tôi.


_Ừ.


_Mình tên Lan, là lớp trưởng. Có vấn đề gì thì hỏi mình nhé. Hihi


_Ừ.


_Nói chuyện với cậu đúng là chán chết. Hứ


Cô nàng nói xong liền quay lên bảng, thật sự tôi không dám nhìn sang. Vì cô ấy quá đẹp, mái tóc được buộc cao đuôi gà, da trắng môi đỏ.

Tôi cứ ngồi như thế cho đến hết tiết, mọi người đã ra chơi. Lan lúc này mới cất sách vở đi hỏi tôi:


_Minh không đi chơi hả? Hay đi xuống căng tin đi. - Lan đề nghị.


_Không, cảm ơn.


_Hứ, đồ hâm.


Lan nói xong thì bước thẳng ra ngoài. Tôi ngồi im, thằng bàn trên đột nhiên quay xuống nói:


_Ê, số mày đỏ đấy? - Nó cười.


_Đỏ là sao? - Tôi nheo mày hỏi.


_Lan là hot girl số 1 của trường đó, xinh gái, học giỏi, nhà giàu, hot girl. Bao nhiêu người bắt chuyện mà chưa được, thế mà mày mới đến..đã. - Nó hơi ngập ngừng.


_Rồi sao nữa.


_Nói chung Lan được đặt biệt danh là công chúa lạnh lùng. Mấy năm nay cả trường đều tôn cô ấy là số 1, đến bạn trong lớp ít khi Lan tiếp xúc nữa là! - Nó kể một loạt như cái máy cho tôi nghe.


_Rồi sao nữa không? - Tôi vẫn bình thản.


_Là mày có phúc chứ sao!


_Phúc! Tao là một kẻ bất hạnh thì có, một thằng bất tài.


Tôi đứng dạy cười mà khoé mắt gần như cay xè. Tôi sợ có một người đó phải giống Hạnh và My.