Đại Thiếu Gia (Vn)

Chương 107:

Hết ngày đầu tiên đi học kết thúc hết sức nhạt nhẽo. Tôi xuống sân dắt con xe đạp ra ngoài, bọn nó nhìn tôi cười kiểu như thương hại cho thằng con nhà nghèo. Sao vùng quê huyện nhỏ bé như này mà chúng nó đi học toàn bằng xe ga với hộp số. Nhìn xung quanh mới để ý hình như có mỗi tôi và một vài người là gắn kết với chiếc xe đạp.
_Minh, nhà mày ở đâu vậy? - Thằng bàn trên của tôi phóng con Air Blade đen song song với tôi.
_Nhà tao ở xã Bạch Đằng. Mà mày tên gì vậy? - Tôi hỏi nó.
_Cứ gọi tao là Cò là được. Mà nhìn con SH kia kìa.
Thằng Cò chỉ về phía trước, tôi để ý mới nhìn ra Lan. Cô nàng đang trở một cô bạn trên SH của mình, bên cạnh cũng có một chiếc SH của một người con trai khác.
_Ở đây toàn con nhà giàu nhỉ? - Tôi hỏi bâng quâ.
_Mày không biết à? Huyện mình nổi tiếng về buôn Cần bán Cỏ nên mới phát triển như vậy!- Nó vừa đi vừa giảng giải.
_Vậy hả? Thôi tao về trước đây! Mai gặp sau nhé.
Tôi ngoằn tay lái đi về phía đường ra quán Karaoke. Trả biết làm gì thôi lại nhận một chân làm thuê ăn lương vậy. Đến nơi cũng thấy vắng khách, có nhà hàng thì đang nhộn nhịp tấp lập. Vài người đang ngồi ngoài sân uống cafe. Tôi dắt xe vào thì anh bảo vệ nhanh nhảu chạy ra dắt hộ tôi:
_Cậu chủ hôm nay ra đây ạ! - Lão ngoan ngoãn.
_Vâng. Em ra làm, mà anh cứ gọi em là Minh được rồi. Ở đây không ai gọi em là cậu chủ đâu. - Tôi nói.
_Vâng.
Gửi xong cái xe, tôi liền đi vào trong phòng quản lí. Lão quản lí đang xem phim đồi trụy thấy tôi vào liền tắt phụt màn hình.
_Cậu vào sao không gõ cửa? - Ông toát mồ hôi nói.
_Bệnh hoạn thật. Mà từ nay em sẽ ra đây để làm đấy. - Tôi nói rồi cởi cặp treo lên giá.
_Được thôi. Quán của em mà! - Tôi thay đồng phục của quán vào rồi đứng bàn thu ngân.
Tầm này thì trả có mấy khách, mọi người thay nhau vào phòng nghỉ ngơi để tối tiếp khách. Một lúc sau có một đám thanh niên cả trai cả gái vào quán. Anh phục vụ liền chạy ra sắp phòng cho đám đó. Đến chiều tối, tôi bận bịu tối mặt tiếp khách. Đúng là kiếm đồng tiền khó thật. Hơn 10h vắng khách, tôi lui về trước vì mai còn đi học.
Ở quê hơn 10h mọi người ra đường rất ít, không khí tĩnh lặng bao trùm mọi con phố. Chiếc xe đạp màu đen vẫn bon bon trên phố. Tôi ngoằn vào ngõ nhỏ đi tắt về nhà. " Bốp ".
_Mẹ con đĩ, mày có đi về nhà không?
Trước mắt tôi là hai người, người con gái vừa bị ăn một phát tát và đang bị người đàn ông kia kéo đi. Máu anh hùng của tôi nổi lên, bình sinh tôi ghét nhất kẻ nào ra tay đánh phụ nữ. Vứt con xe xuống đất, tôi lấy đà chạy tới rồi nhảy lên tung một đạp đích lưng thằng kia. " Uỵch ".
Nó ngã nhào xuống đất đồng thời rời tay cô gái kia.
_Mẹ, mày là thằng chó nào? - Nó xoa lưng đứng dạy.
_Tao ghét nhất là thằng nào đánh phụ nữ. Dứt lời tôi nhanh như cắt áp sát nó, tung một cú đấm hết lực vào mặt. Nó ngã lăn ra đất không cử động nổi. Trong quá trình bên Mỹ, tao ra sức lao đầu vào quyền anh mỗi khi rảnh dỗi. Với một cú đấm trực diện của tôi thì con bò cũng đổ chưa nói gì đến con người. _Là đàn ông mà mày ra tay đánh phụ nữ hả? Tôi hỏi nó.
_Mày cứ nhớ mặt tao đấy. Còn con đĩ kia, tao xem mày trốn được bao lâu.
Thằng kia nói xong ôm mồm chạy mất dép. Đang định cho nó thêm một hit mà không kịp. Quay lại xem cô gái kia thế nào thì ngất từ bao giờ không hay.
_Hoa.. Hoa. Trước mặt tôi là Hoa. Đã lâu không gặp nhưng không xoá đi được nét đẹp vô địch của em. Tôi lay người em dạy mà không có phản ứng, tôi bế bổng em lên rồi ra đường gọi tãi đưa đi bệnh viện, còn tôi lấy xe đạp đi theo sau. May bệnh viện huyện nó gần đấy chứ nếu xa chắc tôi cũng được vào nằm cùng luôn rồi.
Tôi gọi điện về báo mẹ sẽ ngủ luôn ở quán cho mẹ đỡ lo. Bác sỹ nói em chỉ bị hoảng loạn mà ngất đi. Nhìn những vết bầm trên mặt em mà tôi thấy thương sót. Nếu gặp lại tôi sẽ cho thằng đàn bà kia phải sống dở chết dở.
Ngồi cạnh trông Hoa mà tôi ngủ quên lúc nào không biết.
Tỉnh mắt dạy cũng đã gần 7h sáng, tôi vội vàng chạy vào rửa vội cái mặt rồi phi đến trường và không quên dặn bác sỹ chăm lo cho Hoa thật cẩn thận.
Mấy tiết học ngồi trong lớp mà tôi như ngồi trên đống lửa. Thật sự tôi rất lo cho Hoa, không biết em đã gặp chuyện gì và người đàn ông hôm qua là ai.
Nghỉ hết tiết thứ hai, tôi đi rửa mặt cho tỉnh táo rồi bước xuống căng tin để mua chai nước. Cái trường này bây giờ tôi chẳng có lấy một mống bạn, hơi lạc lõng nhưng chẳng có lo âu suy nghĩ gì cả. " Tít tít ". " Cuối tuần này con thay mặt bố mẹ về Hà Nội ký hợp đồng với đối tác ".
Tôi nhận được tin nhắn của bố. Khi còn ở Mỹ, thỉnh thoảng bố mẹ cũng đưa tôi đi cùng mấy vụ như này lên cũng quen. Chẳng biết hôm đấy tôi phải làm gì hay chỉ đến cho có mặt. Ung dung đứng trả lời tin nhắn cho bố yên tâm rồi tôi quay ngược xuống căng tin làm chai sting uống cho mát ruột. Bọn nó nhìn tôi như thằng dân tộc, mấy thằng oắt con bày dặt túm thành từng nhóm soi mói. Lúc đang mua thì thằng ngồi bàn bên cạnh lên tiếng:
_Ê, đi tông bác Hồ mà cũng có tiền mua nước cơ à? - Nó nói xong thì cả đám cùng cười.
Nhìn ra thì hình như một thằng lớp tôi đang ngồi với mấy thằng lớp khác. Tôi làm ngơ, đứng trả tiền cho cô bán hàng rồi quay đi. Thằng kia thấy tôi không thèm đếm xỉa đến nó thì tức tối.
_Thằng chó kia mày không nghe thấy tao nói gì à? Nó giận quá đập bàn uỳnh một cái.
Tôi mặt không một chút cảm xúc ngoái cổ lại nhìn nó xong vặn chai nước lên tu một hơi rồi đi về lớp. Chỉ kịp nhìn thấy mặt nó đỏ bừng lên, hai tay vẫn nằm chặt nắm đấm run run. Nếu tôi của ngày trước thì chắc giờ này nó được một vé đi bệnh viện nằm cả tháng rồi.
Bước về đến cửa lớp, Lan ở đâu chạy mò ra đứng trước mặt chặn tôi. Đang tu dở chai nước tí thì nó sặc lên tận mũi. Lan mặc cái áo trắng, ngực đã to rồi cứ chống tay vào hông ưỡn trước mặt.
_Sao đi không tớ? - Lan hỏi. _Bạn là gì mà mình phải rủ? - Tôi cau mày lên nhìn.
_Ơ.
Lan vừa Ơ một tiếng thì tôi đi thằng vào lớp luôn. Đang bực chuyện thằng danh kia lại gặp con dở hơi này, ghét thật. Vừa vào chỗ ngồi chưa nóng đít thì thằng danh kia cũng vào lớp, nhưng lần này không ổn vì nó kéo theo cả đám bậu xậu đi theo.
Vừa nhìn thấy tôi nó rút ngay đôi xăng đan ném mạnh hết cỡ. Cái dép bay nhanh khiến tôi không tránh được nên ăn trọn vố đau điếng vào vai. Lan từ ngoài cửa chen vào thì thấy cảnh đó liền xông tới đẩy thằng kia.
_Cậu bị điên rồi hả? Sao tự dưng ném Minh. - Lan bênh tôi.
_Cậu bị điên thì có. Thằng nhà nghèo đó làm gì mà cậu bênh nó vậy. Tránh ra đi.
Nó liền đẩy người Lan ra đi xuống chỗ tôi. Tôi vẫn đang ngồi ôm vết đau, máu dồn hết lên não rồi nhưng vẫn bình thản chịu đựng.
_Mày đi ra đây, thằng nhà nghèo này. - Thằng đó đứng ngoài chửi. Tôi chỉ cười khinh khỉnh bằng nửa miệng, lấy trứng chọi đá. Nó không biết là một ho của tôi cũng đủ đá bay cả nhà nó ra ngoài đường sống. _Thôi đi, sao cậu quá quắt thế? - Lan chạy xuống ngăn tên kia. _Một thằng nhà nghèo có cái gì mà cậu bênh nó suốt thế? Cậu không thấy nãy nó bơ cậu à?
_Đó là chuyện của tớ, không phải của cậu. Tớ là lớp trưởng, cậu mà đánh nhau tớ gọi cô nên ngay đấy. Nghe Lan nói như vậy thì thằng kia cũng chùn. Tôi cũng hơi nóng vì ăn cả cái dép nhưng mà vẫn nhịn. Nào ngờ thằng kia vẫn chưa chịu dừng lại, nó vẫn chỉ tay vào mặt tôi chửi một câu cuối.
_Thằng nhà nghèo kia mày cẩn thận tao đấy, bố mẹ mày không dạy được mày thì đừng để tao phải dạy.
Nó nói xong bỏ đi. Tôi cúi gầm mặt xuống rồi đứng dạy. Nó nhìn thấy tôi đứng lên thì có phần hơi bất ngờ. Tôi lách người đi ra khỏi bàn học.
_Mày hay cả họ nhà mày cũng không có đủ tư cách để nhận xét về cách dạy tao!