Đại Thiếu Gia (Vn)

Chương 105:

Tôi đạp xe thong dong đến quán karaoke của tôi. Lâu rồi không về thăm mọi người cũng ngại, quán của mình mà một năm chưa chắc đã đến một lần. Đến nơi tôi dắt chiếc xe đạp vào trong, bảo vệ cổng nhìn thấy liền đưa tay ra chắn.


_Chỗ này để thằng trẻ con như mày gửi xe đạp hả? Lượn đi chỗ khác chơi. - Thằng bảo vệ chừng mắt nhìn tôi.


_Từ mai anh không phải đến đây làm việc nữa. - Tôi đáp.


_Haha. Mày là cái chó gì mà đuổi việc tao? Nực cười quá đi. - Thằng bảo vệ cười to.


_Có chuyện gì mà ầm ĩ vậy! - Anh quản lý thấy ầm ĩ liền ra xem.


_Thưa anh, có thằng oắt con này định dắt xe đạp vào quán. Em đang đuổi nó đi ạ! - Thằng bảo vệ kính cẩn thưa chuyện với anh quản lí.


_Là thằng nào dám đến phá quán của tao. Ơ!!


Ông quản lí quay ra nhìn thấy tôi thì giật thót mình. Ông cười cười nói:


_Nhật Minh. Hì hì! Thôi từ mai cậu không cần đến đây làm việc nữa nhé! Tí vào phòng tôi lấy nốt lương tháng này! - Ông quản lí quay ngoắt thái độ nói với bảo vệ.


_Ơ, sao thế hả anh? - Bảo vệ thắc mắc.


_Mày đuổi cả chủ quán ra khỏi quán rồi. - Ông thì thầm với tai thằng bảo vệ.


_Ơ ơ. Tôi xin lỗi cậu, tại tôi không biết. - Tên bảo vệ quay sang hối lỗi.


_Thôi được rồi, lần sau đừng thái độ với khách là được.


Tôi phảy tay cho qua chuyện rồi bước vào trong, ông quản lí bước lẽo đẽo theo sau. Vào phòng quản lí, tôi ngồi xuống ghế của khách rồi ông hỏi tôi:


_Sao lâu quá không thấy em vậy?


_Em đi học mà? Các quán vẫn ổn chứ anh? Mà lần này em cũng chỉ về học thôi, quán anh cứ lo hộ em. - Tôi cười.


_Mà em nhớ cái Hoa không? Thỉnh thoảng nó vẫn đến hỏi thăm em đó.


Nghe anh quản lí nhắc đến Hoa làm tôi thoáng giật mình. Chị vẫn còn nhớ đến một thằng như tôi hả, chắc giờ chị cũng thành sinh viên năm thứ ba rồi. Còn tôi, một cậu đại thiếu gia con nhà giàu đúp lớp, nghe mà buồn cười.


_Thôi em chào anh, em về mai còn đi học.


_Ok, thế nhé. Rảnh dỗi qua quán chơi.


Tôi rời phòng ra lấy xe đi về, tay bảo vệ thấy tôi liền dắt con xe đạp ra cổng. Tôi nhận xe rồi lườm một cái khiến lão tí đái ra quần.

Về đến nhà, thấy bố mẹ và cái bé đã đi ngủ từ sớm. Tôi lặng lẽ cất xe vào nhà rồi trải cái chiếu xuống đất ngủ. Đang nằm quen đệm êm khiến tôi đến gần nửa đêm mới ngủ, nhắm mắt chìm vào giấc mơ. Trong giấc mơ, tôi và em lại dắt tay nhau đi trên một cánh đồng lúa, rồi em đột nhiên dựt tay tôi chạy đi mất. Cứ thế cứ thế tôi giật mình tỉnh dạy, nước mắt tôi chảy dài trên má.


_Minh ơi! Dạy đi học đi con. - Mẹ vỗ nhẹ vai tôi.


_Dạ vâng.


Tôi bật dạy ngồi thẫn thờ dưới đất, hoá ra chỉ là một giấc mơ. Nhưng tim tôi vẫn quặn đau theo từng nhịp đập, có lẽ tôi phải đóng đá trái tim trên ngăn đá tủ lạnh thì tốt hơn.


Sáng ngày mới, đạp xe trên đường tới trường. Hồi còn học lớp 10 ở đây ít khi tôi được trải nghiệm cảm giác thích thú này. Lúc nào tôi cũng vội vã chạy đuổi theo những mối tình ngang trái.


" Phòng Hiệu Trưởng ".


_Phạm Nhật Minh, học lại một năm. Hộ nghèo có truyền thống. Với cái học bạ như này em muốn học lớp nào đây. - Ông hiệu trưởng nheo mắt nhìn tôi.


_Lớp nào cũng được thầy. - Tôi vẫn lễ phép đáp.


_Rồi, gọi cô chủ nhiệm 12/12 lên dẫn học sinh về lớp. - Thầy hiệu trưởng ra lệnh cho cô phụ trách.


_Cảm ơn thầy.


Tôi đẩy ghế ra đứng dạy chào thầy rồi bước ra ngoài cửa. Một lúc sau cô chủ nhiệm tới đưa tôi về lớp. Lại một lũ láo nháo, cô bước vào đứng trên bục giảng, tôi đến đứng cạnh cô rồi cả lớp mới trật tự.