Đại Thiếu Gia (Vn)

Chương 104:

Sau bao ngày tháng tìm kiếm Hạnh trong vô vọng, tôi dần mất niềm tin. 6 tháng sau, tôi rời Mỹ để trở về quê hương. Tôi quyết định rời xa Sài Gòn để tránh xa những kí ức tối tăm.


_Con ổn chưa Minh? - Mẹ hỏi tôi, khi hai mẹ con về đến nhà ở Hà Nội.


_Con ổn.- Tôi đáp, đôi mắt vẫn nhìn xa xăm.


_Con đừng buồn. Tất cả cũng là quá khứ rồi! - Mẹ ôm tôi vào lòng.


Sau 6 tháng bên Mỹ, mẹ là người chăm sóc tôi. Mẹ bỏ công việc để bên cạnh tôi mỗi ngày. Nỗi đau của tôi, mẹ cũng là người chịu một nửa cho tôi. Tôi đã gần như đau đớn đến khốn cùng, mỗi đêm tôi đều nhìn lên bầu trời đầy sao, tôi lại nhớ về những ký ức khi còn em.


_Con muốn đi học không? Để mẹ tìm trường cho con. - Mẹ hỏi tôi.


_Con muốn về sống với bố mẹ nuôi một thời gian. Mẹ chuẩn bị cho con đi!


Nói xong tôi bước một mạch lên phòng. Chiếc biệt thự hùng vĩ giữa lòng Hà Nội im ắng đến lạ thường, đôi mắt tôi trở lên vô hồn hơn bao giờ hết. Tôi nằm vật ra giường để suy nghĩ về tương lai, tôi muốn một cuộc sống tầm thường!


3 ngày sau, một cậu bé tóc bạch kim ngồi trên con BMV i8 rẽ vào một huyện nhỏ cách HN 50km.


_Cho con vào tiệm cắt tóc kia đi. - Tôi chỉ tay vào một quán nhỏ ven đường.


Bước xuống xe, mọi người xung quanh đều tò mò nhìn về hướng tôi. Tôi lạnh lùng bước vào quán, tháo cặp kính đen để lộ một đôi mắt buồn.


_Quý khách cần gì ạ? - Anh tiếp tân hỏi tôi.


_Cắt lại tóc rồi nhuộm đen cho tôi.


Sau hơn một giờ đồng hồ, tôi đã có một mái tóc đen giản dị. Vì da tôi đen đi quá nhiều khi ở California, tôi muốn hoà vào một cuộc sống bình thường không muốn ai khổ vì cậu đại thiếu gia này nữa.


_Mẹ đã sắp xếp rồi, con sẽ học lại chương trình lớp 12 tại trường xxx. - Mẹ tôi nói.


_Vâng. - Tôi đáp trong khi mắt vẫn đang đắm chìm theo cảnh vật ven đường.


_Theo ý con, mẹ cũng đã bàn với bố mẹ nuôi của con không tiết lộ bất cứ thông tin nào của con. Con hãy cố hoà nhập với mọi người nhé!


_Vâng.


_Tiền mẹ đã gửi vài tỷ vào thẻ của con rồi. Con muốn tiêu gì thì tiêu nhé!


_Vâng.


_Đến làng rồi, con xuống xe đi.


Xe đỗ uỵch trước giếng đình làng, tôi mở cửa bước ra ngoài. Mùi hoa sữa nồng nàn, tôi nhớ những ngày tháng hay theo lũ trẻ trong xóm chèo bứt hoa sữa. Hình như tôi đã thay đổi quá nhiều.


_Ngoan ngoãn học hành nhé Minh! Mẹ về Mỹ với bố con đây. Nhớ đừng buồn nữa nhé con!


_Vâng, con chào mẹ.


Nhìn chiếc i8 đi khuất tầm nhìn, tôi mới bước từng bước về nhà. Gần 3 năm rồi mà mọi thứ vẫn không thay đổi, những bức tường gạch, những mái ngói đỏ. Về đến nhà, tôi thấy cái bé đang ở ngoài sân còn bố mẹ tôi hình như đã đi làm.


_Aaaaaa, anh Minh! - Cái bé hét ầm lên khi thấy tôi.


_Bé ngoan. Bố mẹ có nhà không bé?


_Bố mẹ đi ra đồng làm rồi anh!


_Hì, ngoan. Bé năm nay mấy tuổi rồi nhỉ?- Tôi bế nó lên xoa đầu nó hỏi.


_Bé năm nay đi học lớp 1 rồi.


Ôi trời, mấy năm ít về thăm nó không ngờ nó lớn nhanh như vậy. Tôi cười rồi bảo với nó:


_Ngoan, bé thích ăn gì không? Anh bế đi mua nào?


_Anh Minh mua cho em bim bim đi. Bọn hàng xóm suốt ngày cầm bim bim nhem nhem em thôi. - Bé bĩu mỏ.


Tôi phì cười, bố mẹ tôi chắc ít khi mua đồ ăn vặt cho nó. Nhìn quanh căn nhà vẫn chưa có cái gì là trị giá cả.


_Bây giờ anh về rồi, bé không phải chịu thiệt nữa đâu.


Tôi vui vẻ bế con bé ra đầu ngõ mua bim bim, quên mất chưa khoá cửa nhà, mà nhà còn gì đâu mà khoá. Đến cửa tiệm tạp hoá, tôi đặt con bé xuống. Lại nhớ đến hồi bé, thỉnh thoảng đi qua đây mà chỉ dám đứng ngoài nhìn.


_Ô thằng Cu, mày bế con bé đi đâu đây? - Cô chủ tiệm hỏi tôi.


_Cháu ra mua cho nó mấy gói bim bim. - Tôi cười đáp, ở quê sống tình cảm, dù nghèo hay giàu vẫn thương đám trẻ con bọn tôi.


_Nghe bố mẹ mày nói mày lên Hà Nội học hả? Thôi chịu khó học hành, kiếm tiền phụ bố mẹ. Cả xóm ai cũng thương anh em mày. - Cô khuyên tôi.


_Vâng, cháu cảm ơn các cô chú!

Mải nói chuyện tôi quên mất con bé, nó chạy loanh quanh đâu mất rồi. Tôi xin phép cô rồi tiến vào phía trong, hoá ra nó đang đứng ngắm mấy cái kẹo được cắm trên dàn.


_Anh Minh, mua cho bé cái kẹo mút, Bé không ăn bim bim nữa được không? - Con bé cầm tay tôi mè nheo, mắt long lanh.


_Bé ngoan, cái gì anh cũng mua cho!


Tôi vớ nguyên một lọ kẹo mút trên kệ, rồi chạy ra hỏi cô.


_Cô lấy con một bịch bim bim loại to.


_Con mua gì mà nhiều thế? - Cô ngạc nhiên hỏi.


_Cho cái bé cô ạ! Hì.


Cái bé ngơ ngác vẫn chỉ biết cầm cái kẹo mút. Cô vào trong nhà lôi ra một bịch bim bim tầm 20 gói. Thanh toán xong xuôi, tôi dắt tay con bé về, tay kia cầm nguyên bịch bim bim khiến bọn trẻ con trong xóm phải thèm thuồng. Về đến nhà, thấy bố mẹ đang rửa chân tay ngoài sân, cái bé liền bỏ tay tôi chạy lại ôm mẹ.


_Mẹ ơi, anh Minh mua cho con bao nhiêu kẹo với bim bim.


Cái bé nói xong bố mẹ ngạc nhiên nhìn ra chỗ tôi. Tôi xách cái bịch bim bim để xuống rồi nói:


_Con chào bố mẹ!


_Mới về hả con. Vào nhà nghỉ đi để mẹ đi nấu cơm.


Mẹ nuôi tôi ân cần, có lẽ vài năm nay bố mẹ nuôi cũng bỏ đi quá khứ năm xưa. Tôi cũng đã quên chuyện xưa với chuyện gia đình Mai đã bắt cóc tôi.


_Thôi, bố mẹ nghỉ ngơi đi để con ra ngoài mua ít đồ ăn.


_Bố, nhà còn rượu không bố? - Tôi quay sang cười với ông.


_Đi lên thành phố mấy năm đã bày đặt uống rượu. Cẩn thận tao lôi que ra đánh tuốt xác mày. - Bố chêu tôi.


_Hề hề. Thôi để con đi mua ít đồ để cả nhà ăn.


Tôi cuốc bộ ra chợ làng để tìm ít đồ. Thấy có quán thịt chó, tôi liền rẽ vào mua ít đồ với chai rượu. Đã lâu rồi tôi chưa cảm thấy thoải mái như ở đây.


Về dọn hết đồ ra mâm, cả nhà ăn uống vui vẻ nói cười. Tự dưng tôi lại quên đi nỗi buồn của bản thân, nỗi đau của con tim thì chưa bao giờ hết.


_Minh này, mai con đi học phải không? - Mẹ hỏi tôi.


_Vâng.


_Sao con lại về đây sống? Mẹ cũng hỏi mẹ con mà bà nhất định không tiết lộ.


_Tại con muốn có một khoảng thời gian bình yên. - Tôi gắp một miếng thịt bỏ vào bát cho con bé.


Chiều đến tôi đi ra chợ huyện để mua ít đồ đi học, tôi chọn đồ gần như toàn bộ màu đen, những bộ giản dị nhưng không kém chất lượng. Cuối cùng mới nhớ ra chưa có phương tiện đi lại, tôi lại bắt xe ôm ra đại lý ngoài huyện. Chọn mãi mới được con xe đạp cào cào màu đen, vì trường cách nhà gần quá lên tôi cũng không muốn đi xe động cơ. Đạp xe mới mua về nhà, tôi dựng xe ngoài sân rồi xách đồ vào trong nhà.


_Mẹ ơi, mẹ cất ít đồ này mấy nữa dùng cho con bé. - Tôi đưa mẹ chiếc cặp với ít quần áo tôi mua cho Bé.


_Mẹ xin, con tốt với cái bé quá. - Mẹ nuôi tôi bắt đầu rớm nước mắt.


_Hì, không có gì đâu. Mẹ cầm thêm ít tiền đóng tiền học cho con bé. - Tôi rút từ trong ví ra một sấp 500 nghìn đưa mẹ.


_Thôi mẹ không dám nhận đâu. - Mẹ xua tay đẩy tiền về phía tôi.


_Mẹ này, coi như con biếu bố mẹ tiền ăn. Dù gì bố mẹ cũng nuôi con 15 năm mà.


_Vậy mẹ xin.


_Thôi, bây giờ con có việc phải đi. Chắc tối con không về ăn cơm đâu.


Tôi ra sân lấy con xe đạp mới mua rồi phóng đi. Miền quê buổi tối bình yên lắm, mọi người không ra đường nhiều như các thành phố lớn. Liệu tôi có sống bình yên nốt những năm tháng cuối cấp 3 ở đây.