Đại Thiếu Gia (Vn)

Chương 95:

Lao vút đi như tên bắn, cảm xúc tôi vỡ oà. Đã quá lâu rồi, hơn 1 năm rồi tôi chưa gặp mẹ.


_Mẹeeeeeeeeee, tôi ôm mẹ giữa sân trường. Nhiều người nhìn cũng phì cười với hành động trẻ con của tôi.


_Con trai tôi hơn một năm không gặp mà cao hơn rồi đấy. Mẹ xoa đầu tôi.


_Mãi mẹ trả về thăm con. Tôi buông mẹ ra ngẩng đầu lên như trách móc mẹ.


_Mẹ về kịp sinh nhật con năm nay rồi nhé. Hì


Đúng là trên đời này không có gì sánh bằng tình mẫu tử, tôi cũng nhận ra rằng tôi đang đứng ở sân trường và có rất nhiều người đang tò mò nhìn tôi. Hạnh cũng ngẩn ngơ nhưng rồi Hạnh bước tới phía tôi và mẹ. Thấy vậy tôi cũng giới thiệu hai người với nhau.


_Mẹ, đây là Hạnh bạn con. Còn đây là mẹ Minh.


_Cháu chào cô ạ! Hạnh cũng lễ phép chào mẹ tôi. Mẹ cũng mỉm cười nhẹ có vẻ rất thích Hạnh thì phải. Mẹ chưa bao giờ khó khăn trong chuyện tôi chọn bạn.


_Chào con, con là bạn của Minh hả? Xinh gái lắm.


_Bạn thân của con đó mẹ. Tôi khoác vai Hạnh cười, không hiểu động lực nào đã thúc đẩy tôi làm việc đó.


_Ừ, mà mẹ chỉ đến gặp con chút vì nhớ con quá thôi. Trưa tan học mẹ sẽ đón con. Về thì gọi điện cho mẹ nhé.. Mẹ tôi dặn dò, vừa gặp mẹ thì mẹ lại chuẩn bị đi mất rồi.


_Vâng, mẹ đi ạ. Tôi làm bộ mặt tiu nghỉu nhìn mẹ.


_Mấy hôm nữa sinh nhật nhớ mời Hạnh tới tham dự nhé Minh. Mẹ đi trước đây lát gặp con yêu.


Mẹ nói hết câu ôm má tôi thơm một cái, lớn rồi mẹ cứ coi tôi như trẻ con vậy. Nhiều lúc mẹ cũng cư xử theo văn hoá Phương Tây, lên tôi không ít lần đỏ mặt theo mẹ. Đeo đôi kính đen, mẹ vẫy chào tôi và Hạnh trước khi lên xe đi mất. Tôi cũng tiếc nuối quay đi về lớp, dù sao một lúc nữa lại được gặp mẹ rồi. Tôi phải hỏi bằng được bao giờ bố về, tôi cũng nhớ bố. Lâu lắm rồi cả nhà tôi chưa được đoàn tụ..


_Nhà mày giàu dữ vậy? Oto sịn luôn mày. Thằng An vẩu thấy tôi vào lớp là nhảy lên chỗ tôi bâu vào.


_Bình thường thôi. Về chỗ đi cô chủ nhiệm vào kìa. Tôi cố tình xua đuổi thằng vẩu


Thằng Duy cũng cười cười nhìn tôi. Chắc bọn trên lớp đã săm soi hết được việc tôi gặp mẹ lúc nãy.


_Mẹ mày gặp mày có chuyện gì thế? Thằng Duy hỏi tôi khi hai thằng đang ngồi dưới sân lúc ra chơi.


_Mẹ muốn chút nữa tao đi cả mẹ có việc gì đó. Tôi đáp.


_Sướng nhé. Mẹ này về tha hồ hưởng thụ. Thằng Duy khoác tay qua vai tôi ghì chặt người tôi vào người nó.


Nghe nó nói vậy trong lòng cũng vui vui. Một năm nay tôi đã sống theo mong muốn của bố mẹ, tôi đã tự lập, tôi đã đi làm. Tôi đã sống 1 năm trên cái đất khách quê người này rồi. Có lẽ lần này mẹ tôi lại muốn tôi đi đâu đó chăng?


Lúc ra về, tôi phải kêu Hạnh về trước để đợi mẹ. Gửi con cub cho cái quán nước gần đó, tôi gọi điện vào số điện thoại Việt Nam của mẹ. Mãi mà điện thoại không bắt máy, đang lo lắng không biết tính sao thì thấy con i8 của mẹ đi tới. Mẹ đỗ ngay trước phía mặt tôi đang đứng, thấy siêu xe trên đường. Mọi người dân đi qua đều chỉ chỏ, người thì đi xe qua cũng phải ngoái lại nhìn. Tất cả đều hiếu kỳ về chủ chiếc xe cũng như để ngắm chiếc xe.


_Nhìn gì nữa lên xe đi Minh. Mẹ tôi hạ kính thò đầu ra.


Tôi cũng nhảy lên xe ngồi cạnh mẹ, mẹ đeo kính đen lên rồi phóng đi. Mẹ đưa tôi lòng vòng trong thành phố, đến khu trung tâm quận 1 mẹ rẽ vào một toà nhà đồ sộ cao chót vót, tôi khẽ thò cổ về phía trước nhìn sát mặt kính. " Tập Đoàn xxx "


_Đây, đây là tập đoàn nhà mình phải không mẹ? Tôi nói với giọng hơi run, vì đây là lần đầu mẹ hoặc bố đưa tôi đến nơi làm việc.


_Mẹ muốn con thăm quan một chút, đây là chi nhánh trong miền Nam của tập đoàn do chú Dũng giám sát. Con biết chú Dungx chứ? Mẹ quay sang hỏi tôi.


_Con biết mà..


Nói xong mẹ đỗ xe trước cửa toà nhà. Mẹ mở cửa bước ra, tôi cũng đi ra theo. Thấy tôi và mẹ mấy tên bảo vệ trước cửa cúi người chào.


_Vào thôi con trai. Mẹ dắt tay tôi đi như đứa trẻ được mẹ đưa đi học lớp một vậy.


Đi qua cửa chính một khung cảnh choáng ngợp hiện ra trước mắt, tôi không thể tưởng tượng được nó lại hoành tráng như vậy. Sảnh chính đang có gần 100 người đứng xếp hàng, hình như mọi người đang tổ chức chào đón chủ tịch trở về sau hơn một năm phát triển mở rộng tập đoàn sang thị trường Mỹ.


_Chào mừng chủ tịch trở về.


Tất cả mọi người cùng đồng thanh cúi đầu, đứng đầu hàng là chú Dũng tiếp theo sau là tất cả các nhân viên cấp cao của tập đoàn. Mẹ mỉm cười lịch sự rồi vỗ tay.


_Cảm ơn mọi người, lần này tôi về là để dẫn con trai tôi làm quen với mọi người cho đỡ bỡ ngỡ. Mẹ nhìn tôi mỉm cười rồi nói tiếp - Đây là Phạm Nhật Minh, người thừa kế tiếp theo của tập đoàn.


Mẹ ấn nhẹ người tôi, hiểu ý tôi bước lên phía trước. Cúi nhẹ người.


_Chào các cô chú anh chị. Rất vui được làm quen với mọi người. Tôi cười nhẹ


Mọi người bắt đầu chú ý tới tôi, thằng nhóc con trai của chủ tịch đang mặc một chiếc áo trắng đồng phục học sinh. Trên người thì đeo một cái cặp quai chéo, mái tóc ngắn vuốt lên. Nhìn tôi giống một người bình thường hơn một đại thiếu gia. Quả thật tôi quá bình dị thì phải.


_Con thấy thế nào? Mẹ hỏi tôi. - Con sẽ phải học làm quen với nhũng điều này. 3 ngày nữa con đã 18 tuổi, con sắp bước vào cuộc sống thật sự rồi đó.


Tôi ngẩn người một chút, một phút sau mẹ lại dắt tay tôi đi tới cầu thang máy. Chú Dũng cũng ra hiệu giải tán mọi người rồi đi sau mẹ con tôi. Bước vào thang máy, mẹ ấn lên tầng cao nhất. Rồi mẹ cả chú Dũng hai người bắt đầu nói chuyện công việc. Tôi cảm thấy ngao ngán dần, có lẽ tôi chưa quen lắm với cái tương lai của tôi.


_Vào đây con trai.


Mẹ nói rồi lại cầm tay tôi đi vào phòng chủ tịch. Bên ngoài cửa có hai bàn làm việc của hai cô thư kí của chú Dũng. Người nào người đấy xinh như hoa, chú Dũng cũng biết chọn người thật.


Đi vào phòng. Tôi dò xét xung quanh, căn phòng khá rộng. Được bài trí chủ yếu là 3 kệ sách to đùng quanh 3 bức tường, trả hiểu nó chứa đựng những gì mà sao đầy ự toàn sách. Tiếp đến là chiếc bàn làm việc của chủ tịch được đặt giữa căn phòng, chú Dũng là một cánh tay phải đắc lực của bố lên được đặc cách ngồi tại đây. Xung quanh là vài cái cây cảnh được đặt quanh phòng.


_Con thấy thế nào Nhật Minh. Một ngày nào đó con sẽ ngồi ở một cái phòng công to đẹp hơn như vậy. Chú Dũng đứng bên cạnh vỗ vai tôi.


Tôi đứng ra cửa sổ, vén tấm rèn che nắng. Từ góc này có thể quan sát một phần của cái thành phố rộng lớn này. Cảm giác tôi đang ở đỉnh cao nhất của một ngọn núi giữa thành phố.


Tiếp sau đó, mẹ dẫn tôi đi làm quen các phòng phân ban. Được làm quen với mọi người, hiểu thêm được vị trí cũng như chức năng của các phòng. Đây coi như là bài học đầu tiên mẹ dạy cho tôi. Sắp tới chắc tôi phải tới đây nhiều để quen dần với mọi thứ.


_Minh này, tối mai bố con về Việt Nam đó. Mẹ tôi nói với tôi khi hai mẹ con đang ngồi trên xe sau khi ra khỏi tập đoàn.


_Dạ vâng. Lần này bố mẹ có về lâu không ạ?


_Bố mẹ chỉ ở đến sau ngày sinh nhật con lại phải qua Mỹ lại rồi.


_Vầng.


Hơi buồn trong lòng, gần một năm không gặp chỉ ở vỏn vẹn có ba ngày bên cạnh bố mẹ. Dẫu tôi biết công việc cũng như trách nhiệm người đứng đầu khiến bố mẹ không có lấy mấy ngày được thảnh thơi. Dù gì đều nữa tôi vẫn yêu bố mẹ tôi lắm.


Mẹ dừng xe trước nhà tôi thuê. Tôi và mẹ cùng mở cửa bước xuống xe thì đập vào mắt tôi là người bạn mà đã xa cách tôi hơn một năm trời đang đứng trước cửa đợi sẵn.


_Vật về chủ cũ nhé. Mẹ tôi mỉm cười dúi vào tay tôi chiếc chìa khoá R3.


Tôi chạy lại cắm chìa khoá. Ngồi lên con R3 sao mà nó thân thương đến thế. Xe vẫn còn mới nguyên, chắc mẹ đã cho người chăm sóc nó liên tục mới giúp nó giữ nguyên được thể trạng như này.


_Con cám ơn mẹ. Tôi mỉm cười âu yếm nhìn mẹ.


_Thôi mẹ cũng về khách sạn đây con trai. Mai bố về cả nhà mình sẽ gặp nhau. Bye con yêu.


Nói sống mẹ tôi ngồi lên con i8 phóng đi mất hút. Tôi nhìn theo bóng mẹ rồi nhìn chiếc R3. Tôi sắp phải rời khỏi thế giới bình dị này rồi. Trở về làm Đại Thiếu Gia.

Mốt mua h2 chạy cho sướng:v
Hết chap.