Đại Thiếu Gia (Vn)

Chương 97:

Sân bay quốc tế Tân Sơn Nhất.


Tay cầm một boá hoa, đứng ngẩn ngơ chờ đợi một điều gì đó. Nếu em trở về, có phải tôi đã có một cái sinh nhật đầy trọn vẹn.

_Bố con đang trong phòng chờ chắc cũng sắp ra rồi.

_My không về hả mẹ? Tôi như một đứa trẻ muốn vòi mẹ món quà tôi yêu thích nhất.

_My còn việc học, chưa thể về được con ạ!


Trong sâu thẳm bên trong, một nỗi buồn không tên đang giằng xé tâm trạng cắt tôi lúc này. Đã quá lâu cho một người, đã quá lâu tôi chưa có một chút thông tin gì về em. Hình ảnh em ngày càng mờ ảo trong tâm trí tôi.


_Bố con ra rồi kìa.


Theo giọng nói của mẹ, tôi nhìn về phía trước. Bố tôi đang đi ra theo sau có hai người đẩy đồ và Vali cho bố. Tôi cầm boá hoa tiến lại tặng bố.


_Con chào bố.


_Hơn một năm không gặp nhìn Nhật Minh mạnh mẽ lên nhiều em nhỉ? Bố xoa đầu tôi rồi hỏi mẹ.


Mẹ cũng cười tủm tỉm, cả gia đình đoàn tụ ai cũng vui vẻ. Cả nhà tôi vừa đi ra xe vừa nói chuyện. Tôi đi sau bố mẹ miệng luôn cười, nhưng trong thâm tâm tôi vẫn có một nỗi buồn sâu thẳm.

_Dạo này học hành thế nào con trai? Cuộc sống vẫn ổn chứ? Bố hỏi tôi khi cả nhà đang ngồi trên xe.

_Con vẫn đứng trong top của trường bố ạ. Tôi đáp

_Thế mới không hổ danh thần đồng nhà ta chứ. Hà hà

_Mà lần này bố mẹ về Việt Nam lâu không?

_Bố và mẹ con sẽ ở lại một tuần để dự sinh nhật con và đi du lịch. Coi như là nghỉ ngơi một chút.

_Vầng.

_Tối mai, ta sẽ tổ chức cho con một buổi tiệc thật hoành tráng. Chịu không? Bố hỏi tôi.

_Vâng ạ.


Tiếp đó bố và mẹ về khách sạn nghỉ ngơi, tôi thì được bố giao nhiệm vụ đi in thiệp mời bạn bè tới dự. Còn bố và mẹ sẽ lo phần còn lại cho tôi.

Tôi chọn một cửa hàng trong một ngõ nhỏ ở quận 1. Một tấm thiệp màu trắng của chiếc bánh kem rất vừa mắt. Khi in đến tên tuổi thì nhân viên tròn mắt nhìn tôi. Kiểu thằng này in để troll.

- Thân mời bạn...
- Vui lòng đến dự buổi tiệc sinh nhật lần thứ 18 của người thừa kế tập đoàn Nhật Phạm. Phạm Nhật Minh.
- Tại...

Gõ xong thông tin trên máy để in mà con nhân viên vẫn cứ nhìn chằm chằm tôi. Mất tiền để làm chứ có nhờ nó đâu mà mặt này sưng xỉa đến sợ.


Ngồi chờ 30 phút cũng in xong chục tấm thiệp để mời vài người bạn. Cầm trên tay tấm thiệp cứ tủm tỉm cười, nghĩ đến cảnh ngày mai Đám bạn đọc được sẽ ngã ngửa ra vì bất ngờ mất.


Theo như bố tôi nói lần này bố sẽ nhờ qua tiệc sinh nhật của tôi để gắn chặt tình cảm với các công ti lớn trong nước. Bố không có thời gian ở Việt Nam lên phải thiết chặt các mối quan hệ.


Trong thị trường kinh doanh, phải nối đuôi nhau đi lên. Một con thuyền lớn có thể bị sóng lớn đánh sập dưới biển, nhưng nhiều con thuyền nhỏ gắn vào nhau thì sẽ vững chắc an toàn.


Tôi lôi con R3 ra sân lau chùi sạch sẽ, ngày mai chắc tôi sẽ dùng đến nó. Lâu lắm rồi tôi và người bạn không sát cánh cùng nhau. R3 Yamaha


* Brừm •


Tiếng R3 nổ giòn tan như hồi mới tậu. Thời gian không thể làm mờ đi những thứ quan trọng, tình yêu cũng vậy. Mà giờ này qua giao thừa rồi tôi đang ngồi viết chap, bố mẹ gia đình tôi chưa gọi về chúc tết. Ừ, một cái tết buồn.


Thôi quay trở lại câu chuyện, tôi muốn kết thúc nó sớm để viết hồi ký của cuộc đời mình. Nhật Minh hồi ký, PR một tí. Mong anh em bạn bè, hàng xóm, gay less ủng hộ tôi. Câu truyện tôi sẽ dồn hết tâm trí để làm một kỷ niệm viết lên cuộc đời mình.


- Reeenggggg -


Tiếng chuông báo thức làm tôi tỉnh giấc, khẽ vươn vai đón chào ngày mới. Tuổi mới, năm mới. Tôi chính thức đạt tuổi 18 sau một giấc ngủ, giấc ngủ khiến Nhật Minh thay đổi hoàn toàn. Chấm dứt cuộc sống bình dị. Tôi là Phạm Nhật Minh, con trai duy nhất của Phạm Nhật xxx. Ai cũng đoán được ba chữ X kia là gì đúng k?


Hôm nay tôi đổi phong cách khác, quần rách, kính đen nhưng vẫn cặp quai chéo quen thuộc. Mái tóc rũ xuống thay vì hất lên như mọi khi. Tự tin dắt R3 ra khỏi nhà, bất ngờ còn ở phía trước. Tiếng nổ giòn rã từ động cơ xe được cất lên, tiếng bô lẹt ầm ĩ quen thuộc vút ra khỏi một ngõ nhỏ Q3 Sài Gòn. Chẳng mất nhiều thời gian như mọi hôm để tôi đến nhà Hạnh, hôm nay có con xe PKL mà.


_Hừm, Hạnhhhhhh Ớiiiiiiii. Vẫn giọng điệu gầm gào quen thuộc của tôi trước cổng nhà Hạnh. May khu này mọi người thức dạy sớm không thì tôi ăn trứng thối mỗi ngày rồi.


_Đợiiiii Hạnhhhhhh Chútttttt. Tiếng Hạnh ngân vang trong nhà vọng ra khiến tôi khẽ cười.


Nhìn thấy tiếng dép loẹt quẹt của Hạnh ở trong sân, tôi lẩm bẩm đếm trong miệng 1 2 3.


_Úi, WOWWWWWW. Không nằm ngoài dự đoán của tôi. Hạnh bất ngờ che miệng lại khi thấy phong thái mới mẻ mà tôi mang đến.


_Thấy Minh hôm nay oách không? Hề hề


_Trông như diễn viên Hollywood ý Minh ạ? Mà xe Minh mượn đâu đây? Hạnh chỉ vào R3

_Xe của Minh sao Hạnh kêu mượn. Tôi méo mặt.

_Há, Minh mới mua à? Sao chưa bao giờ Hạnh thấy Minh đi xe này zợ? Hạnh ngây ngô

_Mẹ Minh mới chuyển từ Bắc qua cho Minh á?

_Uầy, Đại gia, Đại gia. Chẹp chẹp. Mà kệ đi thôi.


Nói dứt lời Hạnh chèo lên xe cúi xuống ôm trầm lấy tôi. Thiết kế của R3 khiến người ngồi đằng sau phải cúi thấp người về phía trước nếu muốn được an toàn ngồi trên xe. Đó là lý do tôi mua nó để sau này dễ trở gái:3


Vẫn điêu lẹt bô quen thuộc, tôi phóng ra đường lớn. Hôm nay hình như đi hơi sớm lên vắng bóng người trên phố, vài người đang chăm chú nhìn đôi học sinh áo trắng, áo dài lướt thướt trên một chiếc PKL. Tôi tăng ga nhanh đến trường. Tôi phanh kít lại giữa cổng trưởng, Hạnh bước xuống như một nàng công chúa bươcs xuống từ yên ngựa.


_ Ối soái ca đi xe đẹp quá kìa mày ơi!!

_Đấy tao bảo rồi, anh ý lãng tử thế mà mày không theo đuổi.

Vài tiếng trò chuyện vô tình lọt vào tai tôi, tôi không để tâm vì chỉ là những lời nói bình thường. Tôi hiện tại muốn nổi bật trước đám đông thay vì nặn sâu xuống vực thẳm cô đơn.


_Chào các chiến hữu!!! Tôi quăng cái cặp vào bàn chạy lại bá cổ thằng Duy đang đúng với mấy thằng bạn.


_Minh hôm nay có đeos gì vui thế? An vẩu hỏi


_Hôm nay sinh nhật tao. Tối chúng mày đến tham dự nhé. Tôi nói rồi rút tập thiếp mời từ trong túi.


Đưa từng đứa một chiếc thiệp mời, thằng nào cũng hào hứng cầm trên tay tấm thiệp. Thằng Duy mặt đăm chiêu khi thấy chiếc thiệp. Mặt từng đứa chuyển sắc khi đọc nội dung bên trong tấm thiệp, tất cả cùng tròn mắt nhìn vào tôi như đã bảo nhau từ trước.


_Chúng mày không phải hỏi đâu, tất cả là thật đấy. Thằng Duy đi về chỗ nhét tấm thiệp vào balo rồi quay lại.

_Phạmmm..Nhậtttt..Minhhhh..


Thằng An Vẩu chỉ thẳng vào mặt tôi nói lắp bắp, tôi biết rõ tính cách từng người trong đám bạn. Với thằng An, nó sẽ sửng sốt nhất vì nó thường lắm được nhiều thông tin nhất.


_Mày giấu bọn tao giỏi lắm thằng chó. Thế mà lúc trước cả lũ đi chơi luôn giành trả tiền cho mày. Thằng Tân rú lên.

_Đm, lần sau mặc định đi đâu thằng Minh cũng trả tất cả chi phí nhé!

Đến lúc này thì thằng Nam cũng lên tiếng, chúng nó không hề tỏ thái độ khác lạ khi biết thân thế của tôi. Vẫn là những người anh em tốt của nhau.

_Tối tất cả nhớ đến dự nhé. Khi đi nhớ mang theo quà. Hề hề. Tôi nhăn như khỉ

Giờ ra chơi tiết 3, cả đám lôi nhau xuống căng tin đập phá. Đội này biết tận dụng cơ hội có một cái kho đồ ăn từ tôi:3

Sáu thằng con trai, gọi một Đống đồ từ bim bim, hoa quả, bò khô, nước ra chiến đấu. Tôi cũng nhập cuộc, mất tiền tội gì không ăn. Sau đó thanh toán tiền xong thì tất cả đi lên lớp, ăn xong vẫn còn có quà mang về lớp.


" Huỵch "

Tôi ngã bay sang một bên đập người vào lan can, tình hình không phải người lạ. Đội lớp 12H lớp Hạnh đứng ở cầu thang gần lớp nó, lớp tôi thì phải đi qua đó mới về được. Thấy chúng tôi đi qua thì thằng to cao không biết cố ý hay chẳng may và vào tôi. Khiến tôi đập người vào lan can như các bạn đã thấy.


_Xin lỗi bạn nha! Tui không cố ý.


Thằng to cao đưa tay kéo tôi dạy, tôi vẫn ngồi im cúi mặt xuống. Từ từ tôi ngẩng mặt lên nhìn đó. Một đôi mắt đỏ ngầu, hình như tâm trạng tôi hôm nay không tốt thì phải..