Đại Thiếu Gia (Vn)

Chương 91:

Khoảng thời gian gần Noel cũng là lúc tất cả bọn tôi đã bỏ qua hết phần ký ức về vụ việc thằng Khánh. Tôi thì sống nhẹ nhàng với Hạnh và những đứa bạn quỷ bên cạnh, thỉnh thoảng buổi chiều tối đi ra quán cafe làm. Nhiều hôm trốn việc đưa Hạnh đi chơi cả tối làm ông lùn mắng té tát vì thiếu nhân viên.

_Tao thấy dạo này mày thân thiết với Hạnh quá nhỉ? Thằng Duy ném cho tôi chai sting khi tôi đang đứng ngoài hành lang ngắm sân trường.
_Thì bạn trên mức bình thường chút thôi mà. Tao thấy bình thường mà.
_Tao nói thế cho mày biết thôi. Chứ chắc gì Hạnh đã coi mày là bạn?
_Ý mày là sao? Tôi nheo mắt hỏi thằng Duy, có vẻ dạo gần đây tôi quá mẫn cảm với những câu nói xung quanh.
_Thì ý tao là con Hạnh thích mày đó! Thằng Duy trả lời tôi:
_Chắc không đâu. Hạnh xinh đẹp, lại đáng yêu. Hạnh chỉ coi tao là bạn thôi.
_Tao nhắc mày hãy tạo một khoảng cách với Hạnh ra. Mày quên được My để tới với Hạnh không? Hay chỉ làm Hạnh đau khổ. Thằng Duy nói.
Nó nói đúng, đánh thẳng vào cái tâm lý lâu nay tôi ấp ủ trong lòng. Có thể Hạnh đang làm tôi xoá lấp đi hình ảnh của My. Cúi đầu suy nghĩ, thằng Duy đã làm tôi thức tỉnh, người tôi yêu là My, người tôi nợ là My. Nhưng với một cô gái xinh đẹp luôn cạnh bên như Hạnh thì lâu ngày trái tim tôi sẽ rung động mất thôi.

_Mày suy nghĩ kỹ đi. Vì mày mà My suýt mất mạng đó.

Lời nói thằng Duy đâm thẳng vào tim tôi, những kỷ niệm cũ lại chợt ùa về. Những ngày tháng My bên cạnh tôi, giống hệt những gì Hạnh đang làm cho tôi lúc này.

Núp vào một góc sau góc cầu thang, tôi bấm điện cho bố. Lâu rồi tôi cũng chưa nói chuyện gì với bố.

_Alo bố à? Tôi nói khi đầu dây bên kia đã bắt máy.

_Minh, gọi bố có chuyện gì? Bố có vẻ vui, tôi cảm nhận được điều đó.

_Con gọi hỏi thăm bố mẹ thôi. Hề

_Hỏi thăm bố mẹ hay hỏi thăm cái My, bố lạ gì nữa! Hâhha

_Hì, mà dạo này My sao rồi bố. Tôi hỏi

_My đã khỏe lại bình thường rồi. My đang tiếp tục theo học lớp 11 bên này. Mà nghe bố nói này, con hay quên My đi. Bố tôi giọng có vẻ trầm hơn lúc nãy.

_Sao bố lại nói vậy? Mà bao giờ My về Việt Nam? Tôi hỏi bố.

_Sớm muộn gì con cũng sẽ biết thôi. Bố cúp máy đây.. tút...tút

Cúp máy với bố, tôi đi về lớp. Cả lớp vẫn đùa nghịch như thường, thằng nào cũng tươi hơn hớn có mỗi cái mặt tôi như cứt ngâm thôi.
Về tôi vẫn đèo Hạnh về như mọi ngày. Ngày trước hay bị chêu lắm, rồi dần dần tự mọi người gán gép thành một cặp. Suốt ngày đùa chí choé nhau thấy phát mệt.
_Sao Nhật Minh hôm nay có vẻ buồn vậy, cười lên cho mặt đáng yêu chứ. Hạnh luồn tay lên phía trước beo hai cái má của tôi xong lắc lắc.
_Tay ra.

Lúc đó tự dưng tôi nóng trong người, đang lái xe còn bị chọc. Tôi hẩy mạnh tay của Hạnh ra rồi đồng thời gắt lên.
Hạnh giật mình cũng bỏ tay ra, rồi từ lúc đó không thấy Hạnh có hành động gì nữa. Tôi ngoái cổ lại xem thì thấy có vẻ Hạnh dỗi thật rồi thì phải, mặt cúi cúi xuống nhưng tay vẫn đang túm hai eo áo của tôi.

_Này, Xin lỗi, Minh hơi nóng. Tôi động đậy người để Hạnh có thể cảm nhận được.

Nhưng Hạnh vẫn cúi lỳ cái mặt ra để hở mỗi đôi môi đỏ chìa ra ngoài. Sẵn bực trong người tôi cũng làm lơ mà hoàn thành nốt chặng đường. Tới nhà Hạnh nhảy xuống xe chạy tọt vào trong nhà, tôi cũng mặc kệ chạy xe về nhà luôn.

Mấy hôm sau là một cuộc chiến tranh lạnh giữa tôi và Hạnh. Nói đúng hơn là tôi tránh hẳn mặt Hạnh ở trường, còn quán cũng không thấy Hạnh đến tìm. Hân và Linh thỉnh thoảng vẫn ra quán ngồi, hai cô nàng hình như cảm giác được chuyện tôi với Hạnh lên gọi tôi ra hỏi.

_Minh và Hạnh có chuyện gì sao? Mình rủ Hạnh ra đây mà cô ấy nhất quyết từ chối. Hân nói xong hút một hơi dài hết nửa cốc nước cam.

_Không có gì đâu, đang giận dỗi vu vơ ấy mà. Tôi tặc lưỡi

_Hạnh là một cô gái tốt, hãy cố mà giữ cô ấy bên cạnh. Hân góp ý

Tôi phải làm sao đây?

2 tuần tôi với Hạnh không có bất cứ liên lạc nào. Tôi vẫn đi học và đi làm như mọi ngày, chỉ khác giờ không có một cô gái xinh đẹp đi bên cạnh dưới sân trường. Không có cô gái ngồi đằng sau nghịch tóc tôi rồi cãi nhau chí choé với tôi đằng sau xe. Không còn ai dong ruổi khắp các tuyến phố để ăn vặt mỗi ngày trốn làm.

Một chiều mưa Sài Gòn, tôi cuộn chiếc chăn quanh người để tránh cái lạnh từ điều hoà phả xuống. Lại một chiều mưa không ngớt, lười nhác, tôi nhấc điện thoại gọi cho anh lùn nghỉ đến trốn cơn mưa.

_Anh ơi. Giọng tôi ồm ồm uể oải để giả ốm

_Gì mày, nói nhanh tao đang thanh toán tiền cho khách. Ông giục

_Chiều cho em nghỉ một bữa. Em dính mưa sốt cao quá. Tôi hẵng giọng ho sù sụ.

_Thôi được rồi. Vừa đi học vừa đi làm khổ thân mày, để tí tao kêu mấy đứa ca sáng thay mày. Ông lùn nói qua điện thoại

Thế là thoát được một bữa, tôi cuộn tròn trong trăn định bụng làm một giấc đến tối. Tôi cũng ngủ một giấc đến 8h tối luôn.

Thức dạy thấy mưa càng to hơn chứ không ngớt đi so với lúc chiều. Tôi bật dạy rửa qua cái mặt cho tỉnh ngủ, rồi ra bếp pha cho mình một ly cafe học lỏm được từ ngoài quán. Tôi là một đứa biết hút thuốc và không nghiện thuốc, thế nhưng mỗi lúc có một ly cafe ngon hay một tâm trạng tồi tệ thì điếu thuốc lại là một đứa bạn thân.

Rút một điếu thuốc cho lên miệng, tôi làm một hơi kéo sâu vào trong phổi. Thời tiết này ngồi uống cafe ngắm mưa thì quá lãng tử luôn rồi.

Hút hết gần điếu thuốc thì tôi nghe thấy tiếng gõ cửa. Tiếng gõ cho thấy rất gấp gáp, càng lúc càng mạnh hơn. Tôi dụi điếu thuốc chạy tiến lại mở cửa.

_Làm sao thế này?? Tôi sững sờ