Đại Thiếu Gia (Vn)

Chương 92:

Trước mắt tôi là khuôn mặt tôi nhung nhớ mấy ngày nay. Hạnh đang đứng trước mắt tôi với thể trạng mọi thứ trên người đang ướt sũng vì nước mưa. Nhìn thấy tôi Hạnh đột nhiên oà khóc, một thiên thần đang đứng trong mưa khóc một cách ngon lạnh. Rồi Hạnh lao vào ôm chầm lấy tôi.

_Huhu, huhu

_Cậu làm sao vậy? Tôi cố gỡ Hạnh ra nhưng cô ấy vẫn ôm ghì chặt lấy tôi.

_Tại sao, tại sao anh vẫn cứ tránh mặt em. Tại sao anh ốm như thế mà không nói với em lời nào? Em ghét anh lắm. Huhu

Hạnh dơ tay đấm bùm bụp vào ngực tôi, nhưng không có tí lực nào cả. Mà khoan đã, tôi có ốm đâu? Ai nói với Hạnh nhỉ? À, chắc chỉ có ông lùn thôi.

_Minh vẫn bình thường mà. Hạnh làm sao thế? Tôi đỡ con bé vào trong nhà không đứng đây cảm lạnh mất.

Con bé hốt hoảng sợ tôi nói dối lên cho tay sờ chán tôi, rồi cầm tay xem có nóng không.

_Thế sao anh lùn nói Minh bệnh nặng lắm, mình cứ tưởng. Hạnh biết bị hớ lên cắn môi đăm chiêu nhìn tôi.

_Haha, Hạnh bị ông lừa rồi. Minh nãy lười lên gọi ông kêu ốm xin nghỉ một bữa ấy mà.

_Híc, thế mà làm Hạnh cứ tưởng Minh làm sao. Thấy ông kêu Minh ốm nặng lắm, Hạnh lo quá chạy tới đây luôn. Huhu

_Ngốc, Minh không làm sao cả. Tôi xoa đi những giọt nước mắt rơi trên má Hạnh. Giờ khuôn mặt tôi nhớ nhung đang đứng trước mắt tôi.

Tôi biết rằng Hạnh thật sự dành tình cảm sâu nặng cho tôi, vậy lên Hạnh mới vượt mưa bão để thăm cái ốm ảo của tôi như vậy.

_Sao Hạnh phải khổ như vậy chứ. Tôi nghiêm nghị nhìn thẳng vào mắt con bé.

_Minh có tin không? Về tình yêu sét đánh, Hạnh không biết nó ra sao. Nhưng ngay lần đầu gặp Minh ở quán, Hạnh đã có tình cảm với Minh. Rồi nó cứ lớn dần lên theo thời gian, và không biết từ lúc nào. Hạnh có thể nói Hạnh đã yêu Minh.

Hạnh nói xong tôi thất thần mở to mắt nhìn Hạnh. Không ngờ một cô gái lạnh lùng, sống nội tâm như Hạnh lại nói ra những lời đáy lòng dành cho tôi như vậy cả.

_Hạnh đừng thích Minh. Minh sẽ không thể mang đến cho Hạnh niềm vui được. Minh đã có một người trong lòng, Minh nợ người đó rất nhiều. Xin lỗi Hạnh nhé.

_Không, Hạnh không muốn nghe. Minh nói dối, Minh đừng nói nữa.

Bất chợt thái độ của Hạnh thay đổi, cô ấy ôm đầu rồi quay lưng chạy thẳng ra ngoài trời đang mưa bão. Tôi đứng đờ người ra, tôi biết tôi đã làm tổn thương Hạnh, tôi chạy vụt đi theo bóng hình đang mờ dần sau làn mưa.

_Hạnh. Nghe Minh nói đã, đừng có như vậy được không? Tôi kéo Hạnh lại rồi hét lên trong màn mưa.

_Bỏ ra, đừng có thương hại tôi. Tránh xa tôi ra.

Hạnh cáu gắt phản ứng mạnh mẽ như chưa bao giờ tôi từng thấy. Hạnh dựt tay tôi rồi chạy biến mất trong màn mưa. Tôi hụt hẫng quỳ xuống đất nhìn theo bóng Hạnh. Lại thêm một người con gái nữa vì tôi mà tổn thương, đối với tôi mà nói là một tổn thất nặng nề về mặt tâm hồn. Tôi cứ quỳ như thế, trên má tôi lúc này không biết mưa hay nước mắt đang chảy. Chỉ cảm nhận được chút vị mặn chua chát trên làn môi. Xin lỗi nhé!!

Tôi lằng lặng quay về nhà khi mưa đã ngớt. Chốt cửa lại tôi ngã bệt ra sàn vì kiệt sức, đầu óc tôi bắt đầu hoa lên những hình ảnh của Hạnh và My quay quanh, tôi rơi vào trạng thái mơ hồ rồi ngất đi lúc nào không biết.

Tỉnh dạy thấy người đang nằm dưới sàn nhà lạnh buốt, tôi cố vươn người ngồi dạy nhưng không thành. Toàn thân tôi mất sức, tứ chi còn khó mà cử động. Người tôi nóng bừng bừng trong khi xung quanh đang lạnh ngắt, tôi nghĩ đã sốt. Đứng dạy tôi cố đi về phía cái giường ở cuối phòng, quần áo tôi hình như đã hết ẩm ướt. Tôi thả mình xuống giường một cách yếu đuối, rồi tôi lại chìm vào trong cơn mê.

_Dạy, mày sốt cao quá. Để tao đưa mày đến bệnh viện.

Tôi mở mắt sau khi bị thằng Duy vỗ liên tiếp nhiều phát vào mặt.

_Ưm ưm. Tao..không..sao. Tôi cố hắt ra những lời nói khó nhọc.

_Còn nói không sao à? Mặt mũi mày tái mét rồi. Để tao gọi taxi đưa mày đi viện.

Nói dứt lời nó choàng tay tôi qua cổ nó rồi nhấc tôi lên một cách nhẹ nhàng, có thể kiệt sức làm cơ thể tôi mềm mại và nhẹ đi thì phải. Và rồi nó đưa tôi đến bệnh viện, tôi chỉ loáng thoáng thấy có bóng vài người đứng cạnh tôi, toàn màu trắng. Tôi lại chìm vào mộng mị một lần nữa.

Lần thứ hai thức dạy có thể cơ thể tôi đã đỡ hiện một chút, tôi đang nằm trong một phòng đơn vì xung quanh có mỗi giường của tôi. Tay tôi thì đang được chuyền một chai dung dịch gì đó. Cổ họng tôi khô khan, như một sa mạc thiếu nước.

_Nước...nước. Tôi thều thào

Thằng Duy đang chơi game chơi điện thoại thì giật mình nhìn sang, biết tôi đã tỉnh nó vơ vội chiếc bình rót cho tôi một ly đầy.

_Tao vào đây được bao lâu rồi? Đưa chiếc cốc không cho nó, tay tôi hình như có cảm giác và lực hơn trước.

_Tao đưa mày vào từ hôm qua. Mày mê man được một ngày rồi. Sốt gần 40 độ mà mồm chỉ có Hạnh, Hạnh Hạnh. Bố thằng bệnh.

_Ừ. Tôi tự dưng nghĩ đến Hạnh lại cảm thấy hụt hẫng, không biết con bé có bị làm sao không nữa.

_Duy, làm thủ tục cho tao xuất viện.

_Há, mày điên à? Mày còn yếu lắm, nghỉ ngơi thêm đi. Thằng Duy can ngăn tôi.

Ý trí lúc đó của tôi giường như mất kiểm soát. Tôi tự dưng ngồi bật dạy rút phăng cái sợi dây đang cắm ở tay ra, nghĩ lại vẫn còn sợ.

_Đưa tao đến nhà Hạnh. Tôi nói như ra lệnh cho thằng Duy,

_Haizz, tao đã khuyên nhủ mày mà mày đâu có nghe, ngồi đó đợi tao xin xuất viện. Thằng Duy nói rồi bỏ ra ngoài.

Tôi ngồi trong phòng có máy lạnh mà trong lòng như lửa đốt. Tôi sợ Hạnh có xảy ra chuyện gì thì cả đời này tôi không thể tha thứ được cho bản thân. Một người là đã quá đủ để tôi tự dằn vặt bản thân mình.

Hai thằng vẫy một chiếc taxi dưới cổng bệnh viện, sau hơn 20 phút ngồi trên xe thì cánh cổng nhà Hạnh hiện ra trước mắt tôi. Tôi và thằng Duy trả tiền xe rồi bước xuống xe, thời tiết dù đã mưa mất mấy ngày nhưng hôm nay mây đen vẫn kéo đầy trời. Một khoảng trời tăm tối.

Mỗi ngày tôi ít nhất đều đứng trước cổng nhà Hạnh một lần, ít nhất là như vậy. Nhưng với hôm nay, đứng trước cửa nhà Hạnh mà tôi cảm thấy run, trong lòng thực sự khó chịu.

_Khoá ngoài rồi, bây giờ làm sao đây? Thằng Duy hỏi tôi.

_Đưa tao về nhà.

Thất vọng tràn chề, tôi và thằng Duy quay lưng đảo bước kiếm một chiếc xe để quay về nhà tôi.

_Có thuốc lá không? Cho tao xin 1 điếu. Tôi quay qua hỏi thằng Duy.

Nó không thắc mắc gì rút ra trong túi một bao 555 đưa tôi. Mỗi thằng châm một điếu sát vai đi trên đường. Những lúc gặp phiền lão hay áp lực công việc tôi lại hút thuốc, còn thất tình hay buồn phiền thì rượu bia là giải pháp tốt nhất dành cho tôi.

_Mày lên chấm dứt đi. Tao khuyên mày lần cuối, đừng để xảy ra chuyện khó xử khi My trở về rồi mới thấy hối hận. Thằng Duy rít một hơi dài rồi ngửa cổ nhả khói lên trời.

_Tao sẽ cố. Tôi trả lời..

Những ngày sau tôi đi học như bình thường, nhưng Hạnh thì như thể biến mất khỏi cuộc đời tôi vậy. Ở trường thì Hạnh đã không đến lớp đã mấy ngày, gọi điện không bắt máy, nhà thì vẫn khoá ngoài suốt. Tôi vẫn nuôi ý định tìm kiếm em trong tuyệt vọng.

**

_Sao dạo này mày như mất hồn vậy Minh? Đang ngồi thơ thẩn trong lớp thì thằng Tân tới vỗ vai tôi.

_À, tao có chút chuyện rắc rối. Tôi thở dài.

_Là chuyện Hạnh mất tích phải không? Thằng Tân đột nhiên tỏ thái độ cực kỳ nghiêm túc.

_Ơ, mày có tin gì của Hạnh hả? Tôi như vớ được cái phao giữa dòng sông khi đang chết đuối.

* Bốp •
Tôi ăn nguyên một cú đấm cực mạnh của thằng Tân, máu từ răng bật cả ra ngoài. Cả lớp thấy có đánh nhau liền quay sang tò mò. Thằng Tân tiếp tục túm lấy cổ áo tôi nhấc lên.

_Mày còn dám mở mồm ra nhắc đến Hạnh hả? Vì mày mà Hạnh dầm mưa đến giờ vẫn nằm trong viện kìa. Mày có xứng đáng mặt thằng đàn ông không hả?

- Bốp

Lại thêm một cú đấm nữa dành cho tôi, nhưng tôi không cảm thấy đau, hoá ra Hạnh nằm viện mấy hôm giống tôi mà tôi không hề biết.

_Dừng tay lại đi, mày điên rồi hả Tân? Đám thằng Nam chạy ra gỡ thằng Tân ra khỏi tôi.

_Chúng mày bỏ tao ra, tao phải đánh cho nó tỉnh ra.

Thằng Tân vẫn hung hăng định lao vào tôi, thằng Tân đứng cạnh chỉ lắc đầu ngao ngán. Tình là bể khổ..

_Mày lên đến viện tìm và xin lỗi Hạnh đi, nếu không đừng trách tao không nể tình bạn bè với mày. Thằng Tân chỉ thằng vào mặt tôi.

Lau vết máu ở trên môi, bây giờ mới cảm thấy đau vì hai cú đấm, cũng thầm cảm ơn nó vì đã cung cấp cho tôi một thông tin đáng quý như vậy. Tôi cầm theo chìa khoá xe chạy ra khỏi lớp, tôi chỉ mong ngóng từng giây phút để đến bên Hạnh.