Đại Thiếu Gia (Vn)

Chương 89:

Nếu mọi người đã lâm vào tình trạng giống tôi chắc hiểu. Lúc đó, tôi muốn buông hết sức để thả trôi đi cảm giác đau đớn.

_Muốn ăn đòn hay chịu đau đớn nữa đây? Tên công an lại tiếp tục xách cổ tôi đứng lên.

_Chúng mày đừng hòng tao nhận. Tôi cứng đầu. Tất cả chúng mày thêm cái đồn cảnh sát này, ngày mai sẽ ra đường ăn xin hết. Tôi quát to.

_Mày đang mơ tưởng hão huyền hả thằng nhãi.

Bụp, một cúi thụi nữa vào bụng tôi. Tôi có cảm giác lôn lao muốn ói hết tất cả những gì trong bụng. Lần đầu tiên tôi dính nhiều đòn như vậy.

" Huỳnh huỵch, huỳnh huỵch "

Đột nhiên cánh cửa phòng đó có tiếng gõ cửa. Tiếng gõ càng ngày càng mạnh. Hai tên cảnh sát tiến lại mở cửa ra.

Cửa mở toang ra, trước mắt tôi là chú Dũng (trợ lý của bố tôi). Đi bên cạnh có một người mặc quân phục nữa, nhìn số sao cũng phải chức thiếu tá rồi.

Nhìn thấy tôi trong tình trạng mồm đầy máu, người thì sõng soài dưới đất. Chú Dũng và lão cảnh sát kia mặt co rúm lại, xanh đét.

_Cậu, cậu chủ. MẤY NGƯỜI ĐÃ LÀM CÁI QUÁI GÌ VẬY? Chú Dũng hét to chạy tiến lại đỡ tôi ngồi lên ghế.

Lúc này mấy người kia vẻ mặt vẫn vênh như chuyện cơm bữa vậy. Tên thiếu tá đi đằng sau run run tiến lại gần.

_Tôi xin lỗi, tại tôi không quản lý được cấp dưới.. Ông ta run lẩy bẩy.

_Ông nói một câu xin lỗi là qua hết được chuyện này hả? Các ông có biết đã đánh ai không? Chú Dũng đứng hẳn dạy đẩy ngã tên thiếu tá.

Tất cả mọi người đều run sợ trước hành động đó của chú Dũng. Hai tên cảnh sát và chạy lại đỡ sếp của chúng nó dạy, quay lại định khống chế chú Dũng.

_Dừng lại. Chúng mày gây chuyện chưa đủ à? Thiếu tá kéo hai tên cảnh sát lại.

" Chát " " Chát "

Hai tiếng tát kêu lên nghe khô không khốc.
_Sếp... Hai tên ôm má không nói lên lời.

_Đây là thiếu gia của tập đoàn XXX có biết không? Trời ơi.

Nói xong ông ta ôm mặt không nói lên lời. Hai tên cảnh sát cùng mẹ con thằng Khánh mặt cắt không còn một giọt máu, những ánh mắt khinh khỉnh đã đổi thành ánh mắt vô hồn sợ sệt khi nhìn tôi đang nằm soẵng soài trên ghế.

_Bên giờ các người định tính sao? Tôi nhếch mép nhìn tất cả bọn họ.

Hai tên cảnh sát sợ quá bò bằng gối đến sát ghế của tôi.

_Tôi xin cậu hai tha cho chúng tôi một con đường sống. Tại chúng tôi có mắt như mù không nhìn thấy thái dương. Hai tên đó nài nỉ xin xỏ.

Ngay lúc đó, cánh cửa được đẩy uỳnh vào tường như kiểu sắp rụng rời. Một đội cảnh sát khác bước vào, dẫn đầu là một lão già có vẻ chức vụ khá to.

_Bắt tất cả lại. Ông ta ra lệnh chỉ về phía hai tên cảnh sát.

Tôi trố mắt không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Sao cứ đảo lộn đông vui đến vậy.

_Các cậu bị bắt vì lợi dụng chức vụ xử dụng nhục hình và bức cung công dân bất hợp pháp. Các cậu sẽ bị tạm giam trước khi chờ xử lý.
Hai tên cảnh sát nhanh chóng bị áp chế của warwich. Tên đánh tôi giãy nảy lên vì bị khống chế.

_Chúng tôi không có làm. Xin sếp xem xét lại cho.

Nghe đến đây đến lão thiếu tá cũng phải điên tiết lên đứng dạy. " Chát " lại một cái bạt tai của lão thiếu tá dành cho cấp dưới của mình.

_Đến nước này rồi vẫn còn cãi hả? Mày có biết vừa làm chuyện tày đình gì không? Xin người ta đi thì may ra gia đình mày còn được yên ổn. Trời ơi

_Không nói nhiều dẫn họ đi.

Hai tên kia được dẫn đi đâu đó. Mẹ thằng Khánh thấy vậy quỳ xuống nắm tay tôi.

_Cậu ơi cậu, tại tôi có mắt như mù không dạy được con gây thù với cậu. Cậu làm ơn làm Phước tha cho mẹ con tôi một con đường sống.

_Cút đi. Loại như bà đợi nhận hậu quả mà bà gây ra đi. Chú Dũng chợt trừng mắt lên tức tối.

_Tôi không nói nhiều đâu. Nếu hôm nay không phải là tôi mà là người khác, bà sẽ gây ra chuyện gì với họ? Loại người như hai mẹ con bà đáng nhẽ không được sống trên cõi đời này. Tôi bình thản lấy sức lực cuối cùng của cơ thể dặn ra những lời vàng ngọc.

_Xin cậu, tôi van xin cậu.

Lần này cả hai mẹ con thằng Khánh sợ đến nỗi run cầm cập, quỳ lạy trước mặt tôi. Chắc giờ họ mới cảm nhận được cái cảm giác của những người họ hại từng gánh chịu.

_Chúng ta sẽ gặp nhau vào một ngày gần nhất. Chú Dũng, đưa hai bọn cháu về.

Tôi tựa vào chú Dũng đứng dạy, cố gắng hết sức ra vẻ để lướt đi. Dính quá nhiều đòn đến giờ lên thân thể tôi giã rời, chú Dũng phải rìu tôi mới có thể bước tiếp được. Thằng Duy vội vã đi theo sau tôi, nó ăn đòn ít hơn lên vẫn đi được. Mẹ con thằng Khánh thì khóc lóc đằng sau, thảm cảnh này là hậu quả của mẹ con nó gây ra.

Bước ra xe like a big boss, hai thằng cảnh sát nào đó phải ra dìu tôi tới tận xe của chú Dũng. Lão thiếu tá cứ đi đằng sau túc trực như thái giám bên cạnh hoàng thượng vậy. Lão biết rằng sau vụ này, có thể lão cũng khó mà giữ nổi cái ghế đang lung lay này.

_Cháu tính xử lý đám bọn họ thế nào? Chú Dũng hỏi tôi khi đang ngồi trên xe.

_Đợi cháu bình phục hẳn sẽ đi tính sổ từng người một. Tôi nói.

_Cứ làm gì cháu muốn. Đó là lệnh của ông bà chủ.

_Sao bố mẹ cháu biết nhanh vậy chú? Cả chú nữa? Tôi nghi vấn hỏi

_Cháu quên cô HT là bạn mẹ cháu hả? Chỉ có điều bố mẹ cháu muốn cháu va vấp cho biết mùi, để có thể trưởng thành hơn.

Đúng là bố mẹ tôi luôn muốn tốt nhất cho tôi, nếu không có chuyện này xảy ra tôi chưa hình dung rõ được cái gọi là quyền lực. Trừng trị hoặc là bị trừng trị, cái vòng tuần hoàn liên hồi ấy sẽ không dừng lại nếu mình không biết rõ được công tắc nó ở đâu. Lần này, công tắc chính là Tôi, Khi tôi là Đại Thiếu Gia.
***
Vài ngày sao tôi phải trực tiếp nghỉ ngơi để tĩnh dưỡng long thể tại nhà. Cũng có vài thằng bạn đến thăm được một lúc thì toàn bị tôi đuổi về, lý do tiêu tốn thực phẩm dự trữ quá mức cho phép.

Tối hôm đó, thẳng Duy không mời mà mò đến. Thấy tôi đang nằm nghịch điện thoại, nó tự dưng đỏ mặt gầm gừ lao thẳng định tấn công tôi.

_Thằng chó, mua trả tao cái điện thoại. Nó định lao vào thì tôi dơ cái chân ra đạp vào ngực nó một lực đủ nhẹ để nó bắn lại đằng sau.

_Đi mà đòi thằng đập ý. Tôi bình thản đáp.

_Thế mày không lôi ra thì nó lấy gì mà đập? Nó gân cổ lên cãi.

_Ừ. Mà thôi, mai tao xin mẹ mày tiền mua cho. Haha. Mà người nhà mày biết chuyện chưa? Tôi hỏi nó.

_Bố mẹ tao đầu tiên biết chuyện thì tức giận định tính sổ với đám kia. Nhưng khi tao bảo có mày lo liệu hết rồi thì ông bà cười mãn nguyện. Thằng Duy trả lời tôi.

Ừ thì ngày xưa cũng ân oán sập mất mối làm ăn của nhà nó, bây giờ chắc nhắc đến tôi bố mẹ nó trả muốn gây lại mối lương duyên của hai thằng. Đang mải suy nghĩ vẩn vơ về chuyện cũ thì giật mình vì nó lên tiếng.

_Ê, mẹ con nhà thằng Khánh mày định giải quyết sao? Nó hỏi.

_Luật cũ thôi. Có thù ắt phải trả giá, nhưng đợi tôi khỏe đã. Bây giờ người vẫn oải quá. Tôi vươn vai một cái thấy trong người vẫn đau tê tái.

Vài ngày sau tôi được nhận nhiều lời hỏi thăm từ bạn bè, các anh chị trong quán cafe với thêm ông lùn hứa cứ an tâm tĩnh dưỡng đi. Anh vẫn trừ lương mày đều đều hàng ngày -_-

Đặc biệt nhất đó là một người tôi không ngờ đến, một cuộc thăm bệnh bất ngờ.

* Cốc Cốc •

_Minh ơi..

_Ai vậy???
Ngáp lên ngáp xuống bước chân ra cửa để xem ai. Tối qua vác cái xác tàn tạ đi theo chúng nó chơi game đến 3h sáng mới mò về, được hôm chủ nhật mới ngủ được một chút đã có người đến phá.

_Ơ, Hạnh. Tôi giật mình cứ tưởng mấy thằng bạn đến phá giấc ngủ nữa của tôi cơ.

_Hứ, gọi mãi không mở cửa. Đàn ông gì lề mề.

Trước mắt tôi vẫn là một cô gái xinh đẹp như mọi ngày. Hôm nay Hạnh búi tóc cao để tránh cái nóng của Sài Gòn, tôn lên nước da trắng ngần quanh vùng cổ. Nhìn chỉ muốn...Nhưng tôi vẫn chỉ kết mỗi đôi môi đỏ chót không bao giờ cần thoa son của con bé.

_Sao hôm nay rồng đến nhà tôm thế này? Tôi mắt vẫn lờ đờ trong trạng thái buồn ngủ.

_Đến thăm ông chứ sao nữa. Sau hôm cả trường ầm ĩ lên vì hai người bị công an dẫn đi, rồi vào hôm không thấy đi học lên.. Hạnh định nói gì nhưng lại ngừng lại.

_Thì xem này. Bị đánh bầm dập, nằm nhà tĩnh dưỡng vài hôm thôi mà. Tôi tỉnh bơ

_Thế mà hôm qua vẫn đi chơi game đến tận sáng. Hứ

Tôi nhận được một cái nguýt dài từ Hạnh, quái nhể, chắc lại có thằng nào đó chim lợn cho Hạnh.

_Thì mấy hôm nằm mãi ở nhà cũng phải giải trí tí chứ. Hì

Tôi cố chống chế, nhưng vẫn không qua nổi mắt con bé. Thật sự Hạnh vẫn là một ẩn số chưa giải mã được trong lòng tôi. Phải tự nhận tôi có chút thích Hạnh, nhưng đó chỉ là cái say nắng tạm thời với một cô gái xinh đẹp. Chứ tôi chưa có chút tình cảm nam nữ nào đối với Hạnh.

_Thế bây giờ đỡ hơn chưa? Mà ăn gì chưa còn uống thuốc? Hạnh hỏi liên tiếp làm tôi choáng.

_Sao tự dưng quan tâm người ta thế? Tôi nháy máy một bên liên tiếp chêu con bé.

_Ừ thì... Thì bạn bè quan tâm nhau một tí không được sao? Hạnh gân cổ lên trông đáng yêu vãi chưởng:#

_Hì, thì đang định đi ra ngoài kiếm cái gì ăn đây thì gặp Hạnh. Tôi gãi đầu

_Thôi, tôi mua sẵn rồi. Hạnh chỉ vào cái bọc đang được treo trên xe cô nàng. Nãy tôi cũng thấy nhưng không tò mò xem là gì.

_Cái gì đấy?

_Cháo dành cho thương binh liệt sĩ!!!

_Sặc, lại cháo. Tôi tiu nghỉu, mấy hôm nay ngày nào chú Dũng cũng mang cháo đến cho tôi ăn mà phát chán.

_Không ăn thì thôi tôi mang về! Hạnh định quay bước đi thì bị tôi kéo tay lại. Tôi nhanh chóng chạy lên trước cướp lấy cái bọc.

_Tưởng không ăn chứ? Hứ

_Hàng free ngu gì không ăn:3

Mặc kệ Hạnh, tôi lấy cái bát to ra đổ hết phần cháo ra bát. Ui choa, cháo sườn. Thế mà từ nãy cứ tưởng cháo lưỡi -_- Ngồi ăn một mạch căng bụng rồi nói chuyện linh tinh với Hạnh. Hạnh ngồi thêm một lúc thì kêu về trước, tôi chào Hạnh rồi vào nhà lấy thuốc ra uống. Uống xuống ngấm thuốc quay cổ chó ra khò khò lúc nào không biết.

Ngày hôm sau, tôi quyết định đi học. Dù người chưa khỏe hẳn nhưng nằm nhà mấy ngày tôi cũng chán lắm rồi, chắc phải đi thăm lũ bạn với thầy cô cho đỡ nhớ.

Lấy con cup vi vu trên đường tới trường, mấy hôm không đi xe sao hôm nay cảm giác thân thương đến thế. Đến trường thì mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi, chắc chúng nó hiếu kì sao công an chưa xích cổ tôi tù mọt gông đây mà. Xin lỗi nhé, FBI còn chưa tóm được anh:#

Bước vào lớp với cảm giác thân thương như Big Boss, cả lũ giặc đang đùa nghịch thấy tôi thì hét ầm lên.

" Anh Minh chưa chết kìa chúng mày ơi "

" Thằng chó làm mấy hôm tôi đều đánh đề, thảo nào đéo nổ là phải "

Dù hơi tức tức nhưng mà đúng là chỉ có lũ bạn thân là không bao giờ nói ngon ngọt được một câu trong cả cuộc đời.

_Đm, tao mà chết thì ai làm Hot Boy cái trường này. Há há
Tôi cười lớn khoái chí. Mặc kệ mấy cái mặt đang đần thối định chạy lại giao thông tôi. Rồi cũng kể qua loa cho bọn nó chuyện trong đồn, tất nhiên là tôi sẽ kể gia đình thằng Duy ra mặt chứ không phải tôi, tiện cả đôi đường mà.

_Duy, tan học đi với tao nhé. Tôi vỗ vai thằng Duy khi nó đang đứng thơ thẩn vào giờ ra chơi.

_Đi giải quyết nốt hả?

_Thế mày nghĩ còn đi đâu. Tôi đáp

Tính cách tôi là thế, nếu không có thù oán thì thôi. Nếu có phải thật sòng phẳng, có vay có trả, có ân có oán.