Chương 23: Có cảm giác giống như thế giới đang chống lại mình

Đại Hoàng Tử Lại Bỏ Trốn Nữa Rồi

Chương 23: Có cảm giác giống như thế giới đang chống lại mình

Chương 23: Có cảm giác giống như thế giới đang chống lại mình


"Muội chuyển xuống nhà dưới ở đi, hôm nay đừng lên lầu nữa, còn huynh thì phải đi nghiên cứu cái này một chút nên không cần phải chờ cơm đâu." Nguyên Vũ Tranh nói với Nguyên Thu Nhi nói xong thì thấy hắn chạy một mạch ra sau vườn, không những thế còn tiện thể ghé nhà kho lấy thùng thiết bị, đương nhiên những thứ này cũng được hắn nhờ thợ rèn đúc ra, trong đó có cờ lê, tua vít, dụng cụ các thứ, nói chung là không thiếu thứ gì.

"Hắc hắc, mổ thôi mổ thôi…" Nguyên Vũ Tranh cười cười nói.

Khi ra sau vườn hắn đặt Tàng Bảo Hạp lên bàn bắt đầu nghiên cứu kết cấu bên ngoài, ngồi mày mò nửa tiếng thì cuối cùng cũng tìm ra quy luật bên ngoài, hắn cũng kinh ngạc hết sức vì thứ này cũng quá giống công nghệ thời hiện đại rồi, tuy không phải sử dụng điện, nhưng cũng sử dụng thứ năng lượng gì đó để hoạt động.

"Nội công?"

Nguyên Vũ Tranh nhéo nhéo cằm, nếu như là nội công thì hắn biết mình cũng có nhưng muốn vận dụng thứ này cũng hơi khó một chút, vì mấy thứ này nếu dùng nội công để điều khiển thì phải đạt đến đẳng cấp Tông sư mới có thể dễ dàng kích hoạt, còn hắn chỉ mới là tiểu cao thủ muốn sài thứ này chắc hẳn sẽ tốn không ít sức.

Nói xong hắn đặt tay lên Tàng Bảo Hạp, vận dụng nội công trong cơ thể truyền vào trong Tàng Bảo Hạp.

Rắc! rắc!

Tàng Bảo Hạp ngay lập tức mở ra, bên trong là sáu ngăn dọc dùng để chứa binh khí, bên trong lúc này cũng có chứa năm thanh binh khí đủ màu sắc, vì Vương Hi Nghi đang vệ sinh binh khí cho nên một thanh vẫn còn đặt ở trên lầu, nếu như lúc này mà lên lấy thì có vẻ sẽ bị cuốn vào chuyện phiền phức kia nên hắn quyết định bỏ luôn.

Nguyên Vũ Tranh rút hết năm thanh kiếm ra ngoài, khi hắn cầm lên thì mới cảm nhận được trọng lượng của binh khí, vì có thanh nhẹ đến lạ thường, có thanh nóng có thanh còn lạnh như băng, khác hẳn với những binh khí mà hắn sở hữu.

"Chậc chậc…"

"Bảo kiếm…bảo kiếm…"

Nguyên Vũ Tranh cầm một thanh lên ngắm nghía các góc cạnh, khen ngợi không dứt, hắn ban đầu còn tưởng mấy thanh mình sưu tầm có lẽ gần bằng những thanh trong tay Vương Hi Nghi nhưng khi cầm trong tay mới biết là thua xa.

Nếu như thứ này xuất hiện trên thị trường thì không biết cần bao nhiêu vàng bạc để đổi lấy đây.

Trong lúc đang mê say thì hắn bất giác múa kiếm một hồi, dù sao cũng là người đam mê phim kiếm hiệp Kim Dung, cùng với Tiên Hiệp cổ điển, vì vậy cho nên từ khi hắn đến thế giới này cũng học không ít kiếm pháp, còn võ công hiện đại thì cũng không hẳn là hữu dụng trong cái thế giới mà Tông sư mạnh như rồng này, một chưởng có thể chưởng vỗ nát tảng đá lớn, thì võ công hiện đại ở nơi này chỉ ức hiếp được mấy tên nhãi nhép.

Điều làm hắn kinh ngạc nữa là khi múa kiếm hắn không hề nghe thấy tiếng sẽ gió, đúng vậy không hề nghe một chút nào.

"Không biết sau này đến Trung Nguyên có gặp cơ duyên đạt được bảo kiếm như thế này không nhỉ?" Hắn vừa diễn luyện kiếm pháp vừa suy nghĩ.

Đôi khi hắn suy nghĩ rất nhiều thứ tào lao, cũng như tự đặt câu hỏi cho bản thân.

Lúc này từ trong rừng trúc một bóng đen đi ra chấp tay cùng với Nguyên Vũ Tranh.

Đại hộ vệ Uông Dô Đô người đã đi theo bảo vệ hắn từ nhỏ, và cũng là Tông sư chính hiệu của đứng sau lưng hắn, lúc Uông Đô Đô gặp hắn thì lúc đó hắn chỉ mới có hai tuổi, võ công cũng đạt đến cảnh giới đại cao thủ, mà hắn nhớ không lầm thì năm hắn mười tuổi thì Uông Đô Đô đột phá cảnh giới Tông sư thì phải.

"Thiếu chủ, mọi thứ đã chuẩn bị xong ngày mai có thể lập tức xuất phát đi Nam Hạ, lương thực cứu trợ cũng đã chuẩn bị ngay trong đêm ngày mai sẽ đến ngoại ô."

Nguyên Vũ Tranh lúc này cũng dừng kiếm.

"Ngươi đi liên hệ cùng với cấm quân gọi thêm người đến bảo vệ đi, ta nghĩ rằng trên đường đi ắt hẳn sẽ có người nhảy ra cản trở, tiện thể đến hỏi thăm mẫu hậu hộ ta một tiếng, ta không muốn bà ấy lo lắng." Nguyên Vũ Tranh đưa mắt dòm thanh kiếm đỏ như máu trên tay nói.

"Nếu như rảnh thì dạy cho mấy tên hồ cẩu bằng hữu của tam đệ ta một bài học, bảo với bọn hắn nếu còn dám tái phạm ta đến tận nhà đánh gãy chân bọn hắn."

"Còn nữa thông báo mỗi tên ói ra hai trăm lượng lo tiền thuốc thang cho phu tử, nếu không thì xung quân luôn, chứ đừng ở đây ăn không rảnh rỗi rồi đi đánh người."

Uông Đô Đô gật đầu lấy sổ nhỏ ra ghi lại.

Vì lượng công việc trong một ngày khá lớn cho nên việc nhớ hết là rất khó, vì thế cho nên việc chuẩn bị cho bản thân một quyển sổ nhỏ cũng có lợi hơn.

Khi chép xong hắn lập tức cúi người chào Nguyên Vũ Tranh một cái, sau đó lui vào trong rừng trúc thực hiện nhiệm vụ.

Lúc này cả một hậu viên trúc chỉ còn lại một mình Nguyên Vũ Tranh, mà hắn đứng đó như cao nhân tuyệt thế đang đứng nhìn thế gian.

"Bao giờ mới dứt bỏ được cái chốn này để đi ngao du thiên hạ đây." Hắn chỉ biết thở dài, mấy lần trước trốn ra ngoài thì bị tống cổ về, lần này vừa ra chưa lâu đã phải chạy về lo chuyện hạn hán châu chấu ở Nam Hạ, hắn cảm thấy thế giới này có hiềm khích với hắn.

Nghĩ một hồi hắn lắc đầu, suy nghĩ đến chuyện tích cực hơn, ví dụ như một ngày nào đó đột nhiên Diêu Phiêu Phiêu đến gặp hắn nói muốn sinh con với hắn.

Hắn vừa nghĩ vừa cười như một thằng bệnh giữa rừng trúc.

Sau một hồi tự luyến thì hắn mới lấy lại cảm giác, kế đó đặt thanh huyết kiếm qua một bên tập trung nghiên cứu kết cấu của Tàng Bảo Hạp.

….

Mặt trời lúc này chầm chậm chìm xuống dãy núi ở chân trời, chỉ thấy Nguyên Vũ Tranh ngồi vò đầu bứt tai.

Trên bàn lúc này bày bừa rất nhiều giấy, mỗi một tờ đều được hắn vẽ kín mít không chừa một chút nào.

"Hừm, chỗ này có vẻ như không thể dùng vật liệu bình thường để chế tạo…" Hắn ngồi trên ghế nhìn chăm chú vào viên đá màu tím hình lục giác được gắn sâu bên trong Tàng Bảo Hạp, không phải là hắn không có kiến thức về đá quý, nhưng loại đá này cũng quá bí ẩn rồi, hắn qua nhìn lại đều không biết nó là loại đá gì, kim cương đỏ hắn cũng có cả viên to mười carat, còn viên trong Tàng Bảo Hạp này thì hắn chịu chết.

"Đúng là cái thế giới này đang trêu ngươi người có lòng mà."

Hắn nghiên cứu cũng gần xong cái Tàng Bảo Hạp này rồi, nhưng chỗ bí chỉ có viên đá quý bí ẩn bên trong Tàng Bảo Hạp mà thôi, hắn không biết liệu ở trong nhà kho của mình có hay không nữa, nếu như có thì quá tốt còn không thì có vẻ như phải cất công sai người đi kiếm vậy.

Lúc này hắn mới để ý mặt trời lúc này đã xuống núi, nên hắn thu dọn đống giấy trên bàn lại, sắp xếp thứ tự đàng hoàng, dù sao cũng là một bảo bối cực kỳ phức tạp, hắn vẽ phác thảo chi tiết cùng kết cấu của nó cũng tốn nửa ngày trời, mà bên trong còn nhiều phần chưa được hắn tìm hiểu, nếu như đêm nay cầm theo nghiên cứu thêm một chút nữa thì có lẽ sẽ xong trong đêm.

Mà khi bản phác thảo cùng bản thiết kế chi tiết hoàn thành thì việc làm chỉ là vấn đề về thời gian, vì hắn có hẳn một nơi dùng để rèn đúc những thứ hắn cần, vì vậy chỉ cần có bản thiết kế thì tối đa một tháng là có thể hoàn thành hết những chi tiết.

Khi hắn thu dọn hết đồ đạt xong đi về lại phòng mình, khi đi ngang qua bếp thì thấy Nguyên Thu Nhi đang ngồi chồm hổm ở trong bếp ăn vụn, kế bên còn có con gái của Tiêu Vân.

"Thúc thúc!" Tiểu Liên thấy Nguyên Vũ Tranh lập tức đứng dậy gọi hắn.

Nguyên Vũ Tranh chỉ mỉm cười với cô bé một cái, ra hiệu cho hai người cứ tiếp tục, còn hắn thì đi về phòng mình, vì bên ngoài hắn cảm thấy có một dự cảm không lành.

Khi về phòng thì hắn bật đèn lên, vì là đèn điện cho nên sáng hơn hẳn nến mà dân thường vẫn hay sài.

Hắn bước chậm rãi đến bên cạnh bàn bỏ xấp giấy lên trên bàn sau đó cúi người xuống gầm giường kéo ra một tấm bản gỗ rất lớn treo nó lên tường.