Chương 22: Mượn tạm

Đại Hoàng Tử Lại Bỏ Trốn Nữa Rồi

Chương 22: Mượn tạm

Chương 22: Mượn tạm


Sau khi ra ngoài Nguyên Vũ Tranh tiện thể chạy xuống phòng bếp kiếm chút gì đó lót dạ rồi chạy một mạch lên chỗ Vương Hi Nghi, đến khi đi lên thì thấy Tiêu Vân đang ngồi đối diện hắn, Hoàng Long Diễn cùng Nguyên Thu Nhi cũng đang ngồi một bên xem náo nhiệt, tuy mặt mũi có chút bầm dập nhưng cũng không ngăn nổi sự phấn khích của hắn, còn Nguyên Thu Nhi thì lo lắng nhìn Vương Hi Nghi cùng với Tiêu Vân.

Nguyên Vũ Tranh cũng đờ người, hắn không biết thế giới này có tua nhanh hay không, mà lúc nào hắn nhìn lại thì cũng có một sự kiện nào đó diễn ra, giống như cảnh tượng trước mắt vậy.

Hắn đi lại gần nói vào tai Hoàng Long Diễn một câu: "Có chuyện gì vậy?"

Hoàng Long Diễn cũng che miệng cười kể cho Nguyên Vũ Tranh: "Đại khái là như này, khi nãy tiểu tử ngươi đi xuống kia, thì Tiêu nữ quỷ đột nhiên lại muốn đi lấy thứ gì đó bèn đi lên lầu của ngươi, mà chuyện đến đây cũng chưa có gì đặc sắc cho đến khi nàng nhìn thấy tên tiểu tử Vương Hi Nghi nằm sải lai trên ghế, ban đầu thì nàng chưa nhận ra đâu, nhưng cũng đại khái là do tiểu muội nhà ngươi vừa mới đi vào liền kêu tên ngươi cùng với tiểu Vương, thế là một giây sau chuyện hay diễn ra, mà tên tiểu tử này cũng cứng đấy chứ, lặn một mạch mấy năm về đây còn đột phá cảnh giới Tông sư."

Vương Hi Nghi ngồi đối diện cố né ánh mắt của Tiêu Vân.

"Tình hình có vẻ căng…" Nguyên Vũ Tranh nói thầm.

Hoàng Long Diễn ngồi bên cạnh cũng thêm một câu nói tục: "Căng vlon luôn chứ chả đùa haha…"

"Tên khốn nhà ngươi còn mặt để quay về đây sao?" Tiêu Vân lúc này lên tiếng chất vấn Vương Hi Nghi.

"…" Vương Hi Nghi trầm mặc.

"Ồ… Tiểu tử ngươi cũng thật là về thì cũng phải báo cho…." Hoàng Long Diễn đang muốn đổ thêm chút dầu để cho đám cháy này hùng hậu thêm một chút, nhưng chưa được mấy chữ thì bị mắng cho á khẩu.

"Câm mồm, về nhà mà trông con đi đừng suốt ngày xía mỏ vào chuyện người khác!" Tiêu Vân quay sang quát một câu.

"Ừm…ta biết ta không còn mặt mũi về gặp nàng. Nhưng...nhưng…" Vương Hi Nghi ấp úng nói.

"Đến bây giờ ngươi vẫn còn do dự như vậy, ngươi nhìn lại mình có xứng đáng là một nam tử hán đại trượng phu hay không!" Đôi tay ngọc của Tiêu Vân đập mạnh lên mặt bàn.

"...."

Trầm mặt.

Khóe miệng Hoàng Long Diễn giật giật, hắn cũng hơi nhột nhột vì nhiều khi cũng do dự về mấy vấn đề tình cảm rắc rối này.

"Tiểu Tranh đệ nghĩ xem trong chuyện này có ẩn tình gì mà chúng ta không biết hay không?" Hoàng Long Diễn xía mỏ sang chỗ Nguyên Vũ Tranh.

Chỉ thấy Nguyên Vũ Tranh lắc đầu nói nhỏ lại: "Chịu chết, lúc đó đệ làm gì có ở kinh thành đâu mà biết chuyện gì xảy ra, nếu như có thì cũng chả để ý đến mấy thứ này làm gì, dù sao đệ đâu phải thế loại đàn bà nhiều chuyện như huynh, huynh nói có đúng không?"

"Tiểu tử nhà ngươi ngứa da hả? hôm nay lại dám nói móc ta." Hoàng Long Diễn liếc xéo Nguyên Vũ Tranh một cái bàn tay xiếc lại đấm vào bụng Nguyên Vũ Tranh, nhưng Nguyên Vũ Tranh không làm gì mà chỉ mỉm cười một cái, bàn tay đưa ra đỡ lấy nắm đấm của Hoàng Long Diễn.

"Huynh biết không, những người hay lắm mồm thì có ngày sẽ bị đánh đấy, nhất là thể loại siêu cấp lo chuyện bao đồng này, à quên nữa mấy người như này ở ngoài kia thì người ta gọi là bà tám, nhìn dáng vẻ chắc huynh chắc sẽ được gọi là ông tám." Nguyên Vũ Tranh khịa lại một câu, hắn suốt ngày bị tên này hối hả dâng tấu chương bảo hắn cưới vợ, đúng thật sự là bà tám hay lo chuyện đời.

Trong lúc hai bọn hắn đang kiếm chuyện thì Vương Hi Nghi cùng Tiêu Vân đã đi đến cao trào lúc này lại nghe thấy Tiêu Vân phun ra một câu: "Ngươi lúc đó bỏ đi, thì ngươi có nghĩ đến con chúng ta thì phải tính làm sao hả?"

"????" Vương Hi Nghi, Nguyên Vũ Tranh, Hoàng Long Diễn, Nguyên Thu Nhi đồng loạt há mồm, trên đầu đồng loại xuất hiện mấy chục dấu hỏi.

Hoàng Long Diễn lúc này đưa ngón út lên ngoáy ngoáy lỗ tai: "Có phải ta nghe nhầm thứ gì đó không?"

Nguyên Vũ Tranh cũng ngoáy ngoáy lỗ tai: "Có lẽ là không nghe nhầm đâu."!!!!!

"Á đù!"

"Á đù!"

"…" Nguyên Thu Nhi trầm mặc, nàng tuy còn nhỏ nhưng vấn đề này thực sự rất thấu triệt vì nghe quá nhiều câu chuyện được Nguyên Vũ Tranh kể lại, cái này có lẽ là đổ vỏ đi.

Còn Vương Hi Nghi trợn tròn mắt, xương vai hàm muốn tuột khớp rơi xuống đất, hắn đường đường là một đại phu có tiếng, lúc đó hắn chỉ mới có mười hai mười ba tuổi thì làm gì có cơ trèo lên giường của Tiêu Vân, nhưng nghĩ đến đây thì mồ hôi hắn túa ra vì hắn nhớ đến một sự kiện.

"Cmn!" Vương Hi Nghi thốt lên tiếng chửi thề.

"Tên tiểu tử ngươi cũng mãnh thật, mới có mười một mười hai tuổi đã như vậy, lão Hoàng ta đây…. Thật sự hổ thẹn không bằng…" Vẫn như cũ chưa hết câu đã bị ngắt, nhưng lần trước là dùng lời nói để cản, lần này thì là một cước.

Nhưng nay là hắn đã rút kinh nghiệm nên lập tức đưa tay ra đỡ lấy, còn phúng lại một câu: "Ôi chao, cẩn thận chứ cô nương, bàn chân ngọc ngà này mà bị thương thì có người sẽ đánh ta đó."

Nói xong hắn quay đầu chuồn mất không muốn ở lại đây thêm một phút giây nào, nếu như ở lại đây mà lỡ mồm thì khổ cái thân, vì một người đánh còn không lại, mà ở đây có những hai người mà một trong số đó lại là tông sư hỏi thử ai dám đánh.

Nguyên Vũ Tranh cũng không muốn ở lại, hắn cũng thuận theo Hoàng Long Diễn đánh bài chuồn tiện thể cầm theo Nguyên Thu Nhi đang ngồi trầm ngâm.

Dù sao đây là chuyện của người ta hắn không can dự, nếu như có sự xuất hiện của Diêu Phi Phiêu trong đó thì có khi hắn lại nhúng tay một chút, còn không thì ai rảnh lại vớ cái phiền phức đó vào người.

Trong lúc bối rồi hắn cũng cầm theo cái Tàng Bảo Hạp của Vương Hi Nghi, là huynh đệ thì mượn tạm cũng không gây xích mích gì.

"Vương huynh cho đệ mượn tạm cái này tối nay trả, còn chuyện kia thì hai người cứ từ từ giải quyết." Nguyên Vũ Tranh ở tầng dưới hô to một tiếng, sau đó ôm Tàng Bảo Hạp chuồn mất chỉ để lại Vương Hi Nghi ngồi đó cùng với Tiêu Vân.

…..

"Muội chuyển xuống nhà dưới ở đi, hôm nay đừng lên lầu nữa, còn huynh thì phải đi giải phẫu cho bệnh nhân tối nay không về đâu." Nguyên Vũ Tranh nói với Nguyên Thu Nhi nói xong thì thấy hắn chạy một mạch ra sau vườn, không những thế còn tiện thể ghé nhà kho lấy thùng thiết bị, đương nhiên những thứ này cũng được hắn nhờ thợ rèn đúc ra, trong đó có cờ lê, tua vít, dụng cụ các thứ, nói chung là không thiếu thứ gì.

"Hắc hắc, mổ thôi mổ thôi…" Nguyên Vũ Tranh cười cười nói.

Khi ra sau vườn hắn đặt Tàng Bảo Hạp lên bàn bắt đầu nghiên cứu kết cấu bên ngoài, ngồi mày mò nửa tiếng thì cuối cùng cũng tìm ra quy luật bên ngoài, hắn cũng kinh ngạc hết sức vì thứ này cũng quá giống công nghệ thời hiện đại rồi, tuy không phải sử dụng điện, nhưng cũng sử dụng thứ năng lượng gì đó để hoạt động.

"Nội công?"

Nguyên Vũ Tranh nhéo nhéo cằm, nếu như là nội công thì hắn biết mình cũng có nhưng muốn vận dụng thứ này cũng hơi khó một chút, vì mấy thứ này nếu dùng nội công để điều khiển thì phải đạt đến đẳng cấp Tông sư mới có thể dễ dàng kích hoạt, còn hắn chỉ mới là tiểu cao thủ muốn sài thứ này chắc hẳn sẽ tốn không ít sức.

Nói xong hắn đặt tay lên Tàng Bảo Hạp, vận dụng nội công trong cơ thể truyền vào trong Tàng Bảo Hạp.

Rắc! rắc!

Tàng Bảo Hạp ngay lập tức mở ra, bên trong là sáu ngăn dọc dùng để chứa binh khí, bên trong lúc này cũng có chứa năm thanh binh khí đủ màu sắc, vì Vương Hi Nghi đang vệ sinh binh khí cho nên một thanh vẫn còn đặt ở trên lầu, nếu như lúc này mà lên lấy thì có vẻ sẽ bị cuốn vào chuyện phiền phức kia nên hắn quyết định bỏ luôn.

Nguyên Vũ Tranh rút hết năm thanh kiếm ra ngoài, khi hắn cầm lên thì mới cảm nhận được trọng lượng của binh khí, vì có thanh nhẹ đến lạ thường, có thanh nóng có thanh còn lạnh như băng, khác hẳn với những binh khí mà hắn sở hữu.

"Chậc chậc…"