Chương 21: Tầng hầm

Đại Hoàng Tử Lại Bỏ Trốn Nữa Rồi

Chương 21: Tầng hầm

Chương 21: Tầng hầm


Hắn không đi lại chỗ hai người Tiêu Vân mà là đi xuống nhà kho, dù sao mấy chuyện này hắn lại đi quan tâm làm gì, còn chuyện châu chấu hạn hán ở Nam Hạ thì cũng đã có kế hoạch rồi nên chỉ cần đi tới đó là bắt đầu triển thôi.

Đi khoảng mười mấy mét thì Nguyên Vũ Tranh đứng bên cạnh một cái cửa gỗ, hắn đẩy nhẹ cánh cửa gỗ ra thì một mùi hương thơm nhẹ của gỗ tử đàn bên trong lập tức xông thẳng vào mũi hắn.

Bên trong nhà kho xếp ngăn nắp bốn bức tượng gỗ kỳ lân, phượng hoàng, thanh long, huyền vũ bốn góc, bên cạnh cũng đặt mấy thứ linh tinh như tranh ảnh, bình cổ vải vóc các thứ, còn có hẳn một đôi kỳ lân vàng kỳ lân tạc từ ngọc bích, nhưng Nguyên Vũ Tranh lại không dòm lấy một cái, vì mấy thứ này ở kiếp trước hắn có đầy một kho cho nên chả có cảm xúc gì hết.

Nguyên Vũ Tranh đi đến bên cạnh tượng kỳ lân đẩy nhẹ nó về phía sau, vì bức tượng kỳ lân này được đặt trên con lăn cho nên việc di chuyển rất tiện.

Khi đã đẩy bức tượng ra ngoài thì hắn giơ chân đạp thật mạnh xuống mặt sàn.

Bộp!

Khi đã tác động một lực đủ mạnh thì viên gạch dưới chân lõm xuống, phiến gạch lõm xuống kia cũng tiện thể mở ra một cơ quan trên vách tường, thế là một lỗ để đặt chìa khóa mở ra, kế đó hắn lấy chùm chìa khóa ra lựa một chìa mở ổ khóa này, nhưng đến đây vẫn chưa kết thúc, hắn còn đi lại ba bức tượng khác làm lại thao tác y chan khi nãy, khi đã mở thành công bốn ổ khóa thì chính giữa nhà kho lại nhô lên một cột đá, ở trên là hơn mười lỗ khóa, thứ này có cho người khác mò cả năm cũng chưa chắc có thể mở ra.

Nguyên Vũ Tranh tháo hết chìa khóa ra đặt thứ tự từng chiếc vào bên trong ổ khóa, hắn mở theo trí nhớ của mình, mà mỗi ổ khóa không phải vặn một lần là xong. mà còn phải vặn lần thứ hai thậm chỉ có ổ còn vặn đến lần thứ ba.

Loại khóa này là do hắn cùng những đại sư có kiến thức uyên bác nhất về cơ quan nhất nghĩ ra kết hợp lại, thứ này cũng như nhiều thứ đồ của hắn chỉ có một trên toàn thế giới này, không phải hắn không muốn tiết lộ nó ra ngoài, nhưng vì một lý do đặc thù nên thứ này hoàn toàn phải giữ bí mật đến tuyệt đối, vì thứ bên dưới không phải là thứ mà thời đại này có thể xuất hiện.

Khi mở xong thì chỗ hắn đứng từ từ chìm xuống, khi đạt độ sâu bảy mét thì dừng lại, trước mặt cũng xuất hiện một cánh cửa, nhưng trước khi đi vào hắn rút hết chìa khóa trong trụ đá ra sau đó sâu nó lại như cũ, rồi mới đi vào bên trong.

Khi hắn vào bên trong liền đưa tay ấn vào một cái nút bên cạnh tường, cơ quan ngay lập tức được kích hoạt chỗ hắn đứng khi nãy bắt đầu trồi lên trở lại bình thường, bốn bức tượng gỗ lúc này cũng trở lại vị trí ban đầu, lỗ khóa trên vách tường cũng bị che lại, hiện trạng trở về như lúc ban đầu, giống như lúc chưa có người đi vào đây.

Dưới mật đạo, Nguyên Vũ Tranh đưa tay ấn nhẹ lên trần mật đạo, trần mật đạo ngay lập tức sáng lên giống như có một thế lực siêu nhiên nào soi sáng vậy, nhưng thực ra lại là bóng đèn điện nếu như hỏi tại sao thứ này lại xuất hiện ở đây thì đương nhiên phải nói ra là hắn sáng chế, thứ này cũng đơn giản vãi lều ra.

Đèn điện dây đốt hắn cũng từng làm thậm chí còn mày mò sáng tạo, cũng từng phải đi sửa chữa điện cho người khác để mưu sinh, một tiểu tử mười ba mười bốn tuổi phải khổ cực như thế mới tạo cho hắn một cơ ngơi trăm tỷ đô, vì trong đầu của những người như hắn đều có cả tấn sạn cả tấn kiến thức thứ mà người bình thường ít khi nghĩ đến, đừng nói là mấy thứ dễ như đèn hay điện đuốc các thứ ngay cả AK hay AWM hắn cũng có thể làm ra, đương nhiên thứ được cất giấu trong này không phải thứ gì khác ngoài các vũ khí hiện đại.

Mấy thứ này hắn đã bắt đầu làm dù sao cũng từng buôn vũ khí xuyên quốc gia, thì chưa có loại súng nào mà hắn không biết cấu tạo không biết thông số, nhưng thứ hắn tin dùng nhất vẫn là súng ngắn cùng với AK47, AWM, mà hai loại này hắn đã chế tạo thành công từ bốn năm trước, dù sao trong tay nắm giữ tài phú dồi dào thì việc chế tạo chỉ trong một ý niệm của hắn mà thôi, hắn cũng đọc qua rất nhiều tiểu thuyết xuyên không, tiểu thuyết trinh thám, cái gì mà súng kíp cơ chứ, bây giờ AK47, AWM mới là chân lý, nhưng súng ở thế giới này thực sự khá là bị động vì nó không cơ động như ngân châm hay vũ khí lạnh trong tay các tông sư hay đại tông sư, nhưng về phương diện sát thương hay ám sát thì không cần phải bàn cãi.

Nguyên Vũ Tranh đi dọc theo thông đạo đến một căn phòng cực kỳ rộng, bên trong chứa rất nhiều thùng được đặt trên kệ sắt, bên trong mỗi thùng là linh kiện súng ống các thứ, như ống ngắm, tay cầm, lò xo….

Thứ chói mắt nhất trong căn hầm này có lẽ là bốn khẩu súng treo trên tường lần lượt là Khẩu súng ngắn Magnum khẩu này uy lực thì không cần phải bàn, còn có súng trường AK47, súng ngắm AWM, Kar98k.

Mặc dù hắn còn nhớ nhiều loại khác nhưng hắn không muốn chế tạo thêm, vì nhiêu đây cũng đủ để hắn tung hoành.

Còn bên cạnh cũng có treo nhiều thanh bảo kiếm bảo đao, thương thiếc các thứ mà hắn sưu tầm được, tuy chất lượng không tồi nhưng cũng gần bằng mấy thanh kiếm trong tay Vương Hi Nghi, cung tên hay nỏ hắn cũng có rất nhiều, chốt lại bên trong căn phòng này thì không thiếu bất kỳ loại vũ khí nào của thời đại này, đây là đặc quyền của người có tiền có quyền.

Nguyên Vũ Tranh lại gần tường lấy thứ vũ khí tối tân nhất xuống, khẩu AWM này là thứ mà hắn tự hào nhất mọi thông số đều được hắn nhớ kỹ nhất tất cả các chi tiết đều được làm với độ chính xác hầu như tuyệt đối, hắn sờ sờ miệng cũng cười rất trìu mến, là một người yêu vũ khí nóng thì không ai mà cưỡng lại nổi loại khẩu súng này, tuy hắn cũng nhớ man mán cách chế tạo khẩu barrett, nhưng bản thảo đến bây giờ vẫn không thể hoàn chỉnh, vì rất nhiều thông số chi tiết đều chưa được hắn tính toán chính xác cho nên việc chế tạo cũng được hắn dừng lại.

Nói đến vũ khí mới nhớ đến lần hắn dẫn binh đánh Ngữ Yên trên sông, hắn dùng thuốc nổ làm thành bom để bắn phá tàu thuyền, kết quả làm cho mấy vạn quân Ngữ Yên tán mạng trên sông, không cần nghĩ phải nói kết quả lần đó cũng vượt qua dự đoán của hắn, hắn đâu ngờ chỉ cần mấy trăm máy bắn đá cùng mười vạn viên thuốc nổ đặt trên bờ, lại có thể up hết chín vạn quân Ngữ Yên như thế, ban đầu hắn cũng tưởng thứ này chỉ có thể dìm một phần ba cũng là giỏi lắm, nhưng ai ngờ lại trúng hết mới đau, một chiến thắng làm nên danh tiếng của một kẻ chả biết gì ngoài chơi bẩn như hắn, dù sao chiến trường bẩn hay không không quan trọng, quan trọng là phải thắng.

Hắn sờ sờ AWM sau đó đi lại bên cạnh thùng đạn lấy ra năm viên bỏ vào bên trong khẩu AWM rồi kéo chốt lên đạn.

Rắc! rắc!

Sau đó giơ lên ngắm thẳng vào tấm bia gỗ trên tường.

Nhưng chưa bắn thì hắn đột nhiên nhớ ra thứ gì đó, nếu như có thể làm ra một cái Tàng Binh Hạp giống như của Vương Hi Nghi thì không phải sẽ như hổ mọc thêm cánh, lúc đó thì có thứ để cất AWM cùng với AK47, tiện thể nhét thêm mấy thanh kiếm thì có phải vô địch hay không.

Hắc! hắc!

"Quả nhiên thông minh nha, nhưng trước tiên phải nghĩ cách để mượn được cái đã." Nguyên Vũ Tranh hạ khẩu AWM xuống suy nghĩ đối sách.

"A, có rồi." Hắn lúc này đột nhiên nhảy lên một cái, bàn tay vỗ vào khẩu AWM một cái sau đó cầm nó treo lại chỗ cũ, chỉ lấy khẩu súng ngắn Magnum nhét vào vạt áo, tay còn vơ lấy một nắm đạn bỏ vào trong một cái hộp sau đó đi theo thông đạo ra ngoài như cũ, từ bên trong ra ngoài thì không khó như khi đi vào.