Chương 20: Cái giá của lắm mồm

Đại Hoàng Tử Lại Bỏ Trốn Nữa Rồi

Chương 20: Cái giá của lắm mồm

Chương 20: Cái giá của lắm mồm


Sau khi bãi triều.

Nguyên Vũ Tranh cùng hai người Tiêu Vân, Hoàng Long Diễn quay đầu trở về biệt thự.

"Không ngờ lại là một tên lễ bộ thị lang, ha ha." Hoàng Long Diễn ngồi trên ghế vác chéo hai chân cười ha hả.

"Ta còn tưởng là tên Tể Tướng nào ghê gớm lắm, nào ngờ chỉ là một tên Lễ bộ thị lang, mà tên này cũng can đảm đấy chứ dám dùng thủ đoạn này để kiếm chút tiền, thật đúng là có tài mà không có đức."

Tiêu Vân chỉ liếc xéo Hoàng Long Diễn một cái.

"Tên não heo ngươi thì biết cái gì, tên Lễ bộ thị lang này có mười cái đầu cũng không dám làm ra bổn sự này, ta nghĩ phía sau hắn ắt hẳn còn có một thế lực khác, nếu như tính toán thì cũng không thể không loại trừ hắn là mật vụ từ nước khác cài vào đây."

Nguyên Vũ Tranh đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, hắn đột nhiên mở miệng nói: "Lời tỷ nói không hẳn là không đúng, nhưng vấn đề ở đây là mưu đồ đằng sau chuyện này là gì, nếu như chỉ bán lương thực để kiếm tiền thì giải quyết đơn giản, còn nếu đằng sau chuyện này còn có âm mưu khác thì phiền phức."

Hoàng Long Diễn nhấm nháp ly trà sau đó nói: "Tiểu tử ngươi lúc nào mà chả suy nghĩ như vậy, mà dù sao từ nhỏ đến lớn lúc nào mà chả có khách vãng lai đến thăm ngươi, cũng đâu thiếu kẻ có mưu đồ câu dẫn ngươi, mà nói đến đây mới nhớ tên họ Vương kia hẳn là về Vân Hạ rồi nhỉ, nếu về rồi mà không ra gặp bằng hữu thì cũng hơi quá đáng nhỉ."

Tiêu Vân ngồi bên cạnh nghe đến chữ Vương thì hai mắt ngay lập tức trở nên lạnh lẽo, sát ý cứ tuôn ra không ngừng, hàm răng ngọc cũng cắn chặt vào nhau, làm cho Nguyên Vũ Tranh ngồi bên cạnh lạnh cả sống lưng.

Hắn biết hai người này từ nhỏ là thanh mai trúc mã, nhưng vì một lý do nào đấy thì tên Vương Hi Nghi kia lại từ bỏ quay lưng đi một lèo bỏ Tiêu Vân một mình, hắn cũng có thể suy nghĩ ra lý do để bổ não cho vụ này, hẳn là do áp lực từ phía Tiêu gia, nhưng đối trọng là Vương gia cũng không thấp, nếu xét chung trên bề nổi thì hai nhà cũng ngang cơ với nhau, nhưng còn về căn cơ thì có lẽ Vương gia lép vế hơn đôi chút, nhưng cũng có thể nói là Môn đăng hộ đối, còn việc Vương Hi Nghi từ nhỏ đã được Đại thần y Tôn Thất Tử dạy dỗ nên chả có lý do nào khiến hắn thua kém Tiêu Vân cả, thậm chí đến cả gia chủ Tiêu gia còn nể hắn mấy phần, chỉ có mỗi chỗ đó thì cũng đủ thể hiện lên đẳng cấp của Vương Hi Nghi.

Cũng theo như suy đoán nôm na của hắn thì chuyện này ắt hẳn có liên quan đến thuật bói toán của Vương Hi Nghi, tuy hắn không rõ là Vương Hi Nghi có xem thiên văn cùng bói vận mệnh của hai người hay không, nhưng nếu bói thì ắt hẳn quẻ này không trược đi đâu được ngoài hai chữ đại hung họa sát thân, còn nếu như suy diễn theo góc độ võ thuật thuật thì cũng không loại trừ được việc hai tên này một tên muốn tiêu dao một tên lại muốn vào triều làm quan để thoát khỏi cái gông cùm mang tên gia tộc.

Nhưng suy cho cùng thì hai tên này cũng chả ai hạnh phúc, vì đến bây giờ một tên là góa phụ còn một tên là dân lưu bang bị gạch tên bị đuổi khỏi nhà, nhưng vì có một "Tẹo" võ công nên cũng được coi là dễ sống.

Nguyên Vũ Tranh gạt gạt chân Hoàng Long Diễn ra hiệu ngay lập tức dừng chủ đề này lại, nhưng Hoàng Long Diễn cảm nhận được có cái gì đó sai sai thì một bàn chân đã đáp thẳng vào mặt hắn, không nói đến mạnh hay yếu chỉ nói đến Hoàng Long Diễn bay thẳng một mạch từ trên ghế ra xa mấy mét, cú bay tạo thành một đường parabol hoàn mỹ.

Ầm!

"Tên khốn nhà ngươi đừng có nhắc lại hắn trước mặt ta, nếu như còn nhắc nữa thì ta cắm thẳng cái xà ben vào não ngươi đó."

Chỉ thấy Nguyên Vũ Tranh ngồi đó lấy tay vuốt vuốt mặt, tên này cũng đâu phải là không biết chuyện giữa Tiêu Vân cùng Vương Hi Nghi, có thể là do hôm nay đi trên đường có bị đập đầu vào đâu không nữa, mà hắn cũng nể sức mạnh của Tiêu Vân lắm chứ, một cước này nếu như đá phải hắn thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.

Lúc này Hoàng Long Diễn từ góc tường đứng dậy, hai tay bụm mặt.

"Tiêu nữ quỷ kia, ta chỉ nhắc tiểu tử kia vô tâm chứ có đụng chạm gì đến cô đâu, không những thế còn đá ta một cái rõ đau, nếu như không phải nể cô là nữ nhân thì ta đã đánh lại rồi… ui da… ui da."

Vèo~

Tiêu Vân nghe thấy lập tức lao đến ra quyền, Hoàng Long Diễn bước ra từ võ quán nên chuyện trao đổi chiêu thức đối với hắn mà nói cũng không lạ gì, thậm chí võ công còn nhỉnh hơn Tiêu Vân đôi chút, nhưng hắn lại không có ý đi phiêu lưu giang hồ giống như Nguyên Vũ Tranh hay làm võ quan xa trường mà chỉ muốn làm văn quan.

"Tiêu nữ quỷ kia đừng có mà giở cái tính hung tàn đó lên nha, Hoàng Long Diễn ta không phải là người dễ dàng để người khác ức hiếp đâu, nói cho cô biết…"

"Đánh thì đánh nhiều lời làm gì!" Tiêu Vân vẫn ra chiêu còn lạnh giọng nói.

Bộp! Bộp!

Hoàng Long Diễn chỉ nhắc đến Vương Hi Nghi có mấy câu đã chọc phải Tiêu Vân rồi, sức mạnh của sự hận thù thật đáng sợ thật đáng sợ, Nguyên Vũ Tranh ta phải né phải né thôi không thể để dính đạn lạc được.

"Haiz~"

"Hai người cứ đánh đi, đánh xong nhắc đệ một tiếng để đệ đi bốc thuốc giúp hai người." Nguyên Vũ Tranh lập tức chạy ra xa hô một tiếng, nhưng cho dù hắn nói như thế nào thì hai người này vẫn không hề để ý mà lao vào nhau quần ẩu.

Còn Nguyên Vũ Tranh thì chạy lên lầu kiếm một ít đồ, dù sao hắn cũng phải chuẩn bị trước vài thứ để mai xuất phát đi Nam Hạ.

Khi hắn vừa đi lên lầu thì thấy Vương Hi Nghi đang nằm ngủ say như chết trên ghế, trước mặt còn đặt mấy thanh bảo kiếm của mình, nhìn hẳn là đang bảo dưỡng cho kiếm.

Hắn cũng không quan tâm cho nên chỉ đi lại góc tường, đưa tay kéo một cuốn sách ra một chiếc trụ nhỏ ngay lập tức từ dưới đất trồi lên, Nguyên Vũ Tranh ngồi xuống mở cửa tủ ra bên trong chứ một cái hộp màu đen, hắn lấy ra sau đó ấn chiếc trụ xuống lại mặt sàn.

Cơ quan này được đặt trong một cái cột nhà cho nên chả ai chú ý đến nó cả.

Nguyên Vũ Tranh mở chiếc hộp màu đen ra thì bên trong là một chùm chìa khóa, hắn lấy ra sau đó đi xuống lầu thì thấy Hoàng Long Diễn đang nằm nhòa dưới sàn, nhìn có vẻ khá chật vật, còn Tiêu Vân thì ngồi một bên uống trà, Nguyên Vũ Tranh nghĩ một chút hắn chỉ mới đi lên lầu có mấy phút mà Hoàng Long Diễn đã bại trận, kết quả thực sự không thể tưởng tượng nổi.

"Tiêu nữ quỷ, không ngờ võ công lại tiến bộ nhanh đến như vậy hai năm trước còn đánh ngang cơ bây giờ chưa đến ba mươi chiêu đã bị đánh gục….Thật sự hổ thẹn với liệt tổ liệt tông chín đời của Hoàng gia, nỗi nhục này thật sự khó có thể chấp nhận được." Hoàng Long Diễn đứng dậy than thở, hắn đâu ngờ võ công của Tiêu Vân lại xuất thần nhập hóa đến như vậy.

"Con gà công nghiệp nhà ngươi mà cũng dám so với bổn tiểu thư." Tiêu Vân liếc xéo Hoàng Long Diễn lãnh đạm nói.

"Thôi thôi, không phải ta mấy năm nay không luyện võ thôi chứ nếu luyện thì còn lâu mới thua cô, nếu như muốn năm sau chúng ta tái đấu ai thua phải ói tiền ra, chơi không?." Hoàng Long Diễn chỉ tay vào Tiêu Vân khiêu khích.

Đáp lại lời khiêu khích của Hoàng Long Diễn, chỉ là một ánh mắt khinh thường thương hại cho một tên bại tướng đang cố chày cối lý sự cùn để lấy lại thể diện.

"Bại tướng..."

Nguyên Vũ Tranh đứng trên cầu thanh suýt chút nữa cười ra tiếng, nhưng vì là một người điềm tĩnh trên mọi mặt trận, cho nên hắn cố nhịn tỏ vẻ không nhìn thấy gì chỉ đi xuống như bình thường.