Chương 19: Cuộc chiến chuẩn bị mở màng.

Đại Hoàng Tử Lại Bỏ Trốn Nữa Rồi

Chương 19: Cuộc chiến chuẩn bị mở màng.

Chương 19: Cuộc chiến chuẩn bị mở màng.


Vương Hi Nghi cũng mỉm cười gật đầu, sau đó cũng hỏi han một chút cho có lệ, dù sao hắn cũng là khách.

Nguyên Vũ Tranh cầm lệnh bài ném cho Vương Hi Nghi: "Đây chắc có lẽ là Lôi gia ở Ngọc Kinh thành."

"Đúng rồi! Đây là lệnh bài của Lôi gia, thứ này chỉ có những thành viên cốt cán của Lôi gia mới có, mà thứ này đối với người ngoại đạo như chúng ta mà nói chả có lợi ích gì cả, mà theo như huynh biết thì trong tay Lôi gia cũng có một chiếc bảo hạp giống như chúng ta, mà không chỉ có mỗi một mình Lôi gia, mà ngay cả người đang ngồi trong tẩm cung nước Tần cũng đang sở hữu một chiếc bảo hạp, vừa mới lên ngôi được năm năm đã mang nước tầng lên đỉnh cao."

Nguyên Vũ Tranh lần đầu tiên đến với thế giới này hắn cũng đã tìm hiểu rất nhiều ghi chép về lịch sử, nhưng hoàn toàn không trùng khớp với dòng chảy lịch sử, nếu như tĩnh toán thì lúc này Tần Thủy Hoàng đang chuẩn bị chinh chiến thống nhất Trung Hoa, nhưng đến nay hắn vẫn chưa hề thấy động tĩnh gì, phía bắc chỉ còn lại Ngữ Yên, Tần, Đột Quyết, Ngụy, Triệu, Mông Cổ cộng thêm phía nam là Sở Việt.

Tuy có một số nước không hề có trong bản đồ thời Xuân Thu Chiến Quốc, như Sở Việt, Đột Quyết, Ngữ Yên, Mông Cổ nhưng hắn không quan tâm, thời đại này là lúc mà chiến tranh lên đến đỉnh cao, võ học tuyệt kỹ trong dân gian cũng đạt đến cực hạn, mưu lược tham vọng bá chủ của Tần Thủy Hoàng, tham vọng trường sinh, tham vọng thống nhất đại lục.

Còn dã tâm cuồng chiến, lấy giết chóc làm niềm vui, vó ngựa đến đâu cỏ không mọc được đến đó Thành Cát Tư Hãn.

Hắn cũng rất chờ mong đến ngày được gặp Tần Thủy Hoàng kẻ đã kết thúc thời kỳ Xuân Thu Chiến Quốc, hắn cũng muốn gặp chiến thần trên thảo nguyên Thành Cát Tư Hãn, không biết lúc đó sẽ ra sao.

Nhưng có một điều mà hắn nắm chắc chắn là cả Trung Nguyên lúc này đang chuẩn bị nổi lên một trận mưa máu, chiến sự chắc chắn sẽ nổ ra trong vòng vài năm tới, bảo vật kéo dài sinh mệnh thêm một trăm năm là thứ mà không biết bao nhiêu người mơ ước, vùng đất trung nguyên sẽ thành chiến trường nơi, thất đại Đế Vương cùng rất nhiều Tông sư cùng Đại tông sư, tông phái tranh giành nhau.

Hắn tuy không ham hố quyền lực, nhưng những thứ khiến người khác hưng phấn không tiếc tay tranh đoạt, vén lên bức màn của Trường sinh đan cùng Bảo Tuyết Liên Hoa, Tần Thủy Hoàng chắc cú sẽ nhân cơ hội này mở màn cuộc chiến, hắn đương nhiên cũng sẽ âm thầm thu thập bảo hạp, đương nhiên một người cuồng tín vào trường sinh như hắn thì làm sao có thể bỏ lỡ chuyện tốt như thế này.

Hiện tại hắn chỉ biết rằng, trong tay mình có một cái, một cái nằm trong tay Lôi gia ở Ngọc Kinh Thành, một cái còn lại thì nằm trong tay Tần Thủy Hoàng Doanh Chính, còn sáu cái còn lại thì hắn không biết hiện giờ đang nằm ở nơi nào, nhưng cũng có thể xác định nó chỉ loanh quanh trong phạm vi châu lục này mà thôi.

Ý chí của Nguyên Vũ Tranh lúc này bắt đầu dâng trào hơn bao giờ hết, bởi vì lúc này là thời gian để chuẩn bị binh lực, quân lương để sẵn sàng cho một cuộc chiến sống còn.

"Tần Thủy Hoàng - Doanh Chính, Thành Cát Tư Hãn, Nguyên Vũ Tranh ta sẽ gặp các ngươi ngay thôi, để xem các ngươi lợi hại đến mức nào!" Nguyên Vũ Tranh lầm bầm, tuy không ai có thể nghe được nhưng cũng có thể cảm nhận được sự hưng phấn tột cùng trong tiếng lầm bầm ấy.

Đến cả Vương Hi Nghi ngồi bên cạnh nghe thấy cũng nổi cả da gà, hắn tuy không nghe rõ Nguyên Vũ Tranh đang nói gì nhưng vẫn cảm thấy ớn lạnh.

Một lát sau tâm trạng Nguyên Vũ Tranh cũng khôi phục lại vẻ bình thường, hắn ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm, dù sao từ buổi chiều đến nay hắn chưa có thứ gì vào bụng nên hiện giờ vẫn còn đói.

Cách hắn mấy ngàn dặm về phía Tây Bắc, bên trong thảo nguyên rộng mênh mông, một cỗ hùng khí bắt đầu tràn ra, Một nam tử cường tráng, khuôn mặt anh tuấn cũng đầy phong trần đang đứng trên thảo nguyên rộng mênh mông, tay phải cầm bảo đao nhuốm máu tay trái cầm đầu người, chân dẫm lên bảo hạp nhuốm máu tươi, phía sau lưng là vô số thi thể mất đầu mất tay mất chân, máu chảy thành sông thây chất thành núi, người này không ai khác chính là Thành Cát Tư Hãn, Đại khả hãn đầu tiên của Mông Cổ, người được hậu thế tôn xưng chiến thần trên Thảo Nguyên.

"Tần Thủy Hoàng - Doanh Chính! Ngày chúng ta gặp mặt không còn xa nữa đâu, thế gian này đã được định sẵn là của Đế quốc Mông Cổ chúng ta rồi, Ha Ha Ha!!" Thành Cát Tư Hãn ngẩng đầu cười to.

Phía còn bên trong Đế Đô nước Tần một nam tử diện mạo anh tuấn đang đứng nhìn trời sao, hắn mặc một bộ đồ long bào màu đen, sau đó bỗng nhiên cười to nói.

"Thú vị! Thú vị!"

"Thế nhưng thời đại này chắc chắn là của nước Tần chúng ta! Sở Việt, Đột Quyết, Ngữ Yên, còn có ngươi Thành Cát Tư Hãn. Ta sẽ cho các ngươi thấy thế nào mới là Đế Vương chân chính! Nhất là ngươi Viên Chính Nhân, mối thù năm năm trước Doanh Chính ta chưa bao giờ quên, ngươi cứ ở đó chờ ta thêm vài năm nữa ta nhất định sẽ tính cả gốc lẫn lãi với Ngữ Yên các ngươi!"

Doanh Chính hắn mười năm trước phải khuất nhục sống dưới cái danh là con tin ở Ngữ Yên, hắn chưa từng có một ngày nào được coi là sống yên ổn, đến người thân yêu nhất của hắn cũng chết dưới tay Viên Chính Nhân, là hoàng đế đương nhiệm của Ngữ Yên.

Trận chiến lớn nhất trong lịch sử chuẩn bị kéo màng, nơi mà ngàn vạn người bị chôn vùi trong dòi lịch sử, Đế vương vén lên bức màn chiến tranh đẫm máu nhất trong lịch sử, kẻ chiến thắng cuối cùng sẽ lấy được bí mật trường sinh.

…..

Ngày hôm sau.

Sáng sớm Nguyên Vũ Tranh đã rời nhà vào chầu triều, hắn là người duy nhất mặc đồ đen đeo khăn mặt màu đen, đứng cùng hàng ngũ với nhị phẩm đại thần, dù sao hắn cũng là Thượng Thư Lệnh, quyền lực dưới một người trên ngàn vạn người.

Quan đại thần ai thấy hắn mặt mũi cũng xanh như trái cà, nhất là đại quan đứng về phe Hoàng Đế hay là đứng về phe chống đối với hắn, còn những người đứng về phía Nguyên Vũ Tranh thì ai cũng ưỡn ngực ngẩng đầu tự hào, bọn ngươi có khuất tất thì sợ hãi là đúng rồi, chúng ta đây đều trong sạch trong sạch thì cần gì phải sợ hãi.

Lúc này Hoàng Đế từ trong đi ra, hắn vừa ngồi lên ngai vàng thì ngay lập tức tất cả các đại thần đều đồng thanh hô.

"Ngô Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

Nguyên Vũ Thắng đưa tay lên nói: "Bình thân."

"Tạ ơn Hoàng thượng *3,14."

Lúc này Nguyên Vũ Tranh bước ra khỏi hàng ngũ của mình, hành động của hắn làm cho nhiều đại thần túa cả mồ hôi, dù sao chỉ cần Nguyên Vũ Tranh đứng ra là chả có chuyện tốt lành gì.

"Vi Thần Nguyên Vũ Tranh hôm nay có tấu chương cần bẩm báo với Hoàng thượng."

"!!!!!" Đại thần hít vào một ngụm khí lạnh, Hoàng Đế cũng vậy.

Cả triều lúc này đều có cảnh giác không ổn dâng lên, trong đầu mọi người ai cũng nghĩ đến cùng một câu "Lại là tấu chương!".

"Tiểu Ngôn mang tấu chương lên đây." Nguyên Vũ Thắng sai thái giám cạnh mình xuống đem tấu chương lên đây cho hắn.

Rất nhiều đại quan trong triều vốn dĩ lúc trước Nguyên Vũ Tranh chưa xuất hiện đều làm mưa làm gió trong triều, khi Nguyên Vũ Tranh vừa xuất hiện bọn hắn cũng hơi chủ quan không đề phòng, vì thế cho nên có không ít người bị hắn sút cho một cú bay thẳng ra biên cương, lúc đó Thái Úy Dương Kha cũng nhận nguy hiểm bằng lên kế hoạch bóp chết Nguyên Vũ Tranh, nhưng không những không bóp chết mà còn dính phải tội mưu phản giết Hoàng Đế, thế là cả tộc dính phải án tru di cửu tộc.

Vì lẽ đó mà đến nay mỗi khi Nguyên Vũ Tranh dâng tấu chương là ai cũng rợn tóc gáy.

Nguyên Vũ Thắng ngồi trên ngai vàng đọc từng dòng tấu chương, đọc dòng nào thì hắn gật đầu dòng đó.

Cuối cùng Nguyên Vũ Thắng đưa tấu chương cho thái giám để đem cho Đại thần trong triều xem, nhiều người xem qua đều thở ra một hơi, bởi vì nội dung tấu chương hầu như không liên quan đếch gì đến mình, thế thì cần méo gì phải lo lắng để tối lại mất ngủ.

Dâng tấu chương xong Nguyên Vũ Tranh đi về chỗ của hắn.

Đúng vậy màn biểu diễn hắn chỉ có nhiêu đó, không cần phải nói nhiều lời làm gì, bởi vì hắn không muốn nói nhiều dù sao các ngươi có mắt thì tự đọc đi.

"Tất cả các ái khanh ai có ai không đồng ý với bản tấu chương này hay không?" Nguyên Vũ Thắng lúc này lên tiếng hỏi.

Lúc này một quan viên trong triều ấp úng chuẩn bị đứng ra nói gì đó, nhưng sau đó lại nhìn thấy hai mắt Nguyên Vũ Tranh nhìn hắn, không những thế còn có bốn con mắt khác một đôi là của Trung Thư Lệnh Tiêu Vân, đôi còn lại là Hộ Bộ Thượng Thư Hoàng Long Diễn, cả ba đều là trọng thần triều đình, một người chưởng quản tài chính, còn hai người còn lại đám nhận chức vụ quan trọng dưới trướng Hoàng Đế có thể thay mặt Hoàng đế giải quyết chính sự quốc gia, ai cũng biết tam đại trọng thần này là cùng một phe, học vấn ai cũng uyên bác mưu lượt phải gọi là nhất đẳng của quốc gia, ngay cả Đế sư cũng phải khen ngợi tài cán của bọn hắn.

Vì vậy Hoàng Đế cũng không cấm cản gì bọn hắn, dù gì thì ba người từ trước đến nay đều làm việc có lợi rất nhiều cho quốc gia trong đó có cả hắn, dù sao hắn là cao nhất, quyền hành tập trung trong tay hắn, mọi chuyện rồi cũng sẽ qua tay hắn.

Cả ba người đều cùng lúc nghĩ.

"Con chuột này cuối cùng cũng lòi đầu ra, để xem chúng ta xử lý ngươi thế nào!"