Chương 2: Trò chơi đấu trí

Đại Hoàng Tử Lại Bỏ Trốn Nữa Rồi

Chương 2: Trò chơi đấu trí

Chương 2: Trò chơi đấu trí


Hoàng cung rối loạn nhiều người mất ăn mất ngủ tìm kiếm Nguyên Vũ Tranh, còn hắn thì nằm sâu trong khe suối, châm đèn đọc sách miệng cắn hướng dương cực kỳ hưởng thụ, đọc mệt rồi thì nằm lăn ra đó ngủ một giấc, mặc cho nhiều người tìm hắn sợ đái cả ra quần, nhưng suy cho cùng thì bọn hắn đâu phải lần đầu loạn lên như vậy, nhưng dù sao gần vua như gần cọp, không muốn mất cái mạng thì mau mau ra sức đi tìm.

Đêm tối chậm rãi qua đi, mặt trời lúc này cũng đã trồi lên chiếu sáng mọi nơi, nhưng chiếu không được vào tới cái ổ của Nguyên Vũ Tranh, dù sao cái khe này cũng ở rất sâu bên trong thác.

Hắn không ngờ mình ngủ một giấc đến tận chiều muộn, khi ra ngoài thì mặt trời cũng đã gần xuống núi, bốn phía bắt đầu có tiếng sói hú, tiếng mèo kêu tiếng hươu đang uống nước ngay bên cạnh, Nguyên Vũ Tranh đứng gần chỗ dòng thác sổ xuống, cởi hết quần áo ra tắm một lượt, do ở bên ngoài rất dễ bị lộ hành tung cho nên hắn kỳ cọ nhanh gọn lẹ rồi chạy ngược vào trong.

Đến khi màn đêm buông xuống một lần nữa thì hắn lại bò ra ngoài, trên tay còn nắm theo một thanh đoản đao, đây là vũ khí phòng thân của hắn tuy không được cơ động cũng như sát thương không cao, nhưng cũng đủ để hắn phòng thân.

Nguyên Vũ Tranh từ nhỏ đã được nhiều võ sư đương triều dạy võ công cho nên thân thủ không kém nhiều so với những danh tướng đương thời, sức của hắn cũng gấp đôi thậm chí là gấp ba những đứa trẻ cùng tuổi với hắn, dù sao cũng là người từng ra tiền tuyến điều binh khiển tướng, sức khỏe phải là thứ duy nhất được ưu tiên, không có sức khỏe thì khi ra chiến tuyến khắc nghiệt thì chỉ có một con đường chết, vì đến đao còn cầm không nổi thì đòi chém ai.

Đêm nay hắn ra ngoài là muốn thăm dò xem thử có dấu vết đoàn cấm vệ quân nào đi qua nơi này hay không.

Đi nửa tiếng thì đến nơi lúc trước hắn thả con ngựa của mình đi, hắn khuỵu gối xuống đưa tay sờ sờ lên mặt đất, mặt đất lúc này đã có nhiều vết lõm xuống, đại khái là hôm qua có mưa lâm râm, vì thế mặt đất rất xốp, nếu như một đoàn cấm quân đi qua đây chắc chắn sẽ để lại dấu vết, mặt đất sẽ có nhiều vết hằng.

"Chưa đủ vẫn còn quá ít!" Theo vết tích để lại hắn có thể đoán được đại khái có bao nhiêu người đi qua nơi này.

Xem xét tình hình xong hắn vội vàng lui về sau, ẩn nấp bên trong bụi cỏ, tai vểnh lên nghe ngóng động tĩnh xung quanh, quả nhiên đúng như hắn dự đoán có một tiểu đoàn cấm vệ hơn mười người đang đi đến chỗ này.

Vì trong khoảng thời gian hắn trốn đi thì hoàng đế chắc chắn sẽ phái người truy lùng ráo riết, nhất là những vùng phụ cận hẻo lánh, vì biết người thông minh thường dùng nơi nguy hiểm để ẩn nấp, nhưng muốn hách được nào đối phương là hắn phải biết bố trí tiểu xảo, mà tiểu xảo của hắn sắp được khởi động.

….

Nửa đêm, trời lúc này cũng hơi xe xe lạnh.

Bốn gian tiểu lâu nằm ở bốn hướng, cách hoàng cung mười gần ba mươi dặm, mỗi một gian tửu lâu đều có một chiếc xe ngựa chạy ra, vì đã chuẩn bị lối ra từ trước cho nên không cần phải thông qua cổng thành để đi ra bên ngoài, theo sau mỗi chiếc xe ngựa là hơn mười người mặc đồ đen, mặt đeo bị mặt có in hình đôi cánh, đó là dấu hiệu mà người đời nhận biết hắn, đương nhiên đám người này đều là thuộc hạ trung thành mà hắn tuyển chọn.

Cấm quân lúc này cũng đã xuất kích, chặn mọi nẻo đường mà hắn bày ra, thậm chí là dàn vòng vây bao quanh mấy chục dặm bên ngoài thành Vân Hà, đương nhiên trong cấm quân cũng có người của hắn cài vào, dù sao cũng là người từng trải từng sống trong sự lừa lọc, muốn nhiệm vụ thành công đương nhiên không thể thiếu tình báo.

Bốn chiếc xe ngựa chỉ có hai chiếc thành công lọt ra được bên ngoài, hơn hai mươi thuộc hạ hắn cũng đã tản ra mỗi người một hơi để đánh lạc hướng, xe ngựa cũng đi theo chỉ dẫn từ trước của hắn vòng qua các yếu điểm mà cấm quân thường hay sơ xuất.

Trong tẩm cung hoàng đế lúc này cũng đang tập trung rất nhiều người, ai nấy cũng nhìn vào tấm bản đồ đặt trên bàn, đây là tấm bản đồ mà hắn tự tay mình vẽ ra, đương nhiên tấm bản đồ này cực kỳ chính xác, nhưng ký hiệu trên đó không phải là người được hắn chỉ dẫn, thì có cho tiền cũng không thể hiểu được, tuy không hiểu ký hiệu có nghĩa gì nhưng cũng có thể nhìn rõ địa thế của cung quanh hoàng cung, trên tấm bản đồ còn có nhiều nét đỏ nối lại với nhau, chỉ có ai mù thì mới không nhìn ra đó là đường đi mà Nguyên Vũ Tranh, có điều mấy cung đường này đều có sai lệch cực lớn, chỉ có thành viên chủ chốt do hắn đào tạo mới có thể đoán ra điểm tiếp theo đi hướng nào nhờ ký hiệu trên bản đồ.

"Hoàng thượng, vi thần không thể đoán được ý đồ của Đại hoàng tử, từng bước đều mang rất nhiều huyền cơ, không hề giống như những lần trước!" Một lão thần mặc áo bào tìm đứng lên trình bày.

Nhưng đâu chỉ riêng quan văn như bọn hắn, đến lão tướng lâu năm cũng bó tay chịu chết, sống mấy chục năm rồi mới nhìn thấy loại bản đồ này, không nói đến độ chi tiết của nó, mà cái hắn bó tay là những ký hiệu trên kia, từng tiêu ký đều có hàm nghĩa riêng.

Hoàng đế nhìn vào cũng hoang mang tột độ, càng nhìn càng thấy mình giống như một con cờ bên trong bàn cờ, mà kẻ đang điều khiển lại chính là con trai hắn.

Hắn có khiếp sợ không?

Không!

Hắn đang hưng phấn, vì đây mới là thứ mà một đấng quân vương nên có, có đầu óc nhanh nhạy, trí tuệ tuyệt đối, mưu lược kinh người, sẵn sàng biến tất cả những gì mình thấy thành quân cờ cho mình sử dụng.

Đây là con trai trưởng của hắn, một thiếu niên niên mười sáu mười bảy tuổi, một mình đấu trí cùng với rất nhiều đại quan triều đình, thậm chí là lão tướng quân tiền triều mưu lược kinh nghiệm thuộc hàng đỉnh cao nhất nước Sở Việt.

Lúc này bên ngoài một cấm vệ quân cấp tốc chạy vào trong, cúi người bẩm báo: "Bẩm hoàng thượng! Phòng tuyến do cấm quân bày ra đã bị xuyên thủng, hai cỗ xe ngựa cùng với hai mươi người mặc đồ đen đã rời khỏi thành Vân Hà!"!!!!

"Không thể nào! Cấm vệ quân sao có thể thất thủ!!" Có quan viên thất kinh, há cả miệng.

Hắn được biết cấm vệ quân là quân lực được đào tạo cực kỳ khắc nghiệt, trình độ võ công rất cao có thể dùng một địch mười, mà bây giờ nói thất thủ là thất thủ? Đùa ta sao?

Hoàng đế lúc này trừng mắt hắn một cái, hàm ý đương nhiên ai cũng có thể hiểu được.

Tại lúc này một viên mãnh tướng đứng lên, nghiêm nghị nói: "Hoàng thượng, có lẽ trong cấm quân có nội gian do Đại hoàng tử cài vào!"

Hoàng đế gật đầu, cuối cùng chỉ biết thở dài.

Mưu lược lần này đã vượt qua dự tính của hắn, đến cấm quân mà hắn tin tưởng nhất cũng không cản được, thì lấy gì mà bắt cao cáo nhỏ nhà hắn kia, đại khái hắn có thể hiểu khát vọng tự do của trưởng tử nhà mình to đến mức nào.

Hắn không tin khi hắn chết tiểu tử kia lại không về, nhưng lúc hắn đang suy tư nặng nề thì bên ngoài lại có cấm quân đi vào trong tay còn cầm một bức thư, trên bức thư có con dấu riêng của Nguyên Vũ Tranh, khi hoàng đế mở ra thì bên trong chỉ có mấy chữ "Mười năm ba lần, địa điểm núi Lai Phong".

Nhưng đến lúc này hắn chợt nhận ra thứ gì đó, vội vàng quay người: "Tên cấm quân khi nãy bẩm báo đâu rồi, mau kêu hắn vào đây!"

Cấm quân bao vây mấy chục dặm ngoài hoàng cung, nếu như thất thủ thì cần phải mất một lúc tin tức mới được truyền đến đây, nhưng cấm quân mới thất thủ mà tin tức đã truyền đến đây, thực sự có ẩn tình trong chuyện này.

Nhưng hắn đã muộn, tên cấm quân kia đã chuồn mất tăm.

Hoàng đế lúc này nghiêm túc, ánh mắt mang theo cơ trí quay đầu nhìn đại tướng quân chưởng quảng thủy quân: "Ngô tướng quân, trẫm lệnh cho khanh đưa người canh giữ mọi lối ra của các con sông xung quanh thành Vân Hà, Đỗ Trung Hiếu ái khanh đưa năm trăm cấm quân đi dọc theo hai nơi cấm quân thất thủ kiểm tra hết những người rời khỏi thành Vân Hà, chỉ cần người nào có vết bớt hình hoa đào phía sau lưng bên cạnh vai trái thì ngay lập tức áp giải về đây không cần phải giải thích gì!"