Chương 5: Qua đêm trong rừng

Đại Hoàng Tử Lại Bỏ Trốn Nữa Rồi

Chương 5: Qua đêm trong rừng

Chương 5: Qua đêm trong rừng


Đêm ở trong rừng mà không có lửa thì thật sự khó có thể ngủ nổi, hắn đoán nhiệt độ lúc này cũng chỉ khoảng bảy hay tám độ gì đó, gió lạnh không ngừng truyền đến làm hắn tê cả tay.

Hắn dốc sức tìm kiếm củi một cách nhanh nhất, vì trời lúc này cũng còn có thể nhìn thấy mờ mờ chứ chưa tối hẳn, nếu như tối hẳn thì rất khó để phân biệt đường đi, trong rừng không thạo đường rất dễ bị lạc.

Rất nhanh hắn đã lượm xong một đống củi khô sau đó nhóm lửa, lửa vừa sáng lên thì hắn thấy được cách đó bốn năm trượng có một con rắn to bằng bắp tay đang nhìn chằm chằm vào hắn, dọa hắn giật cả mình.

Thời đại này còn có cái là nếu bị rắn độc cắn thì tỷ lệ về với tổ tiên rất cao, vì có rất nhiều loại rắn độc tính cực mạnh như con ở trước mắt mình vậy, loài này là rắn cạp nia, độc tính cũng thuộc vào loại nhất đẳng, hên là chúng cũng khá hiền nên ít khi gây nguy hiểm cho người đi đường, trừ khi là chọc phải nó mà thôi.

Vì vậy lúc này hắn lấy thanh đoản đao của mình ra, nhắm thẳng vào đầu con rắn phóng đi, đoản đao vừa chạm vào đầu thì ngay lập tức cắt đứt đầu của con rắn, vết cắt cực kỳ nhẵn.

Con rắn này sẽ là bữa tối của hắn, dù sao đa số thịt của loài thường có rất rất ít độc tố, vì đa số bọn chúng thường tự sản sinh ra những chất để trung hòa độc tố của chính mình, vì thế chỉ cần xử lý đúng cách là có thể ăn được mà không cần lo lắng gì.

Thế là Nguyên Vũ Tranh đứng dậy đi đến bên cạnh con rắn, đào một cái hố nhỏ đá đầu nó xuống sau đó lấp lại, dù sao nếu như có người hay thứ gì đó dẫm phải thì có mà đi gặp tổ tiên, sau đó lượm đoản kiếm của mình lên, kiếm này là do hắn tự tay đặc chế làm từ khoáng vật titan pha với sắt nguyên chất, được thợ rèn đẳng cấp cao nhất đất nước này rèn ra, tuy không bằng kỹ thuật hiện đại nhưng cũng có thể xếp nó vào hàng bảo vật có một không hai, đừng nói là kiếm thông thường, cho dù là Đồ Long Đao thì nó cũng có thể solo 1v1 ấy chứ.

Đương nhiên thanh đoản kiếm này ở quốc gia này chỉ có mình hắn có, cũng chỉ có mình hắn biết cách chế tạo, biết kiếm vật liệu ở đâu mà thôi.

Còn thân của con rắn thì hắn ném thẳng vào bên trong đống lửa, con rắn này dài gần một trượng, đường kính thân cũng to gần bằng bắp tay hắn, chắc chắn sẽ có rất nhiều thịt.

Khi thấy vừa chín sơ sơ thì lấy ra, từ từ lột lớp vảy bên ngoài để lộ ra thịt rắn trắng nõn như tuyết, nhưng đến đây cần phải lấy hết nội tạng của nó ra bên ngoài phòng trường hợp ăn phải mật, dù sao lúc trước có uống thử mật rắn thế là phải ôm nhà WC cả ngày hôm đó, nghĩ đến bây giờ vẫn còn sợ nội tạng cũng phải bỏ hết vì đây là những bộ phận mà độc tố lưu lại rất nhiều, ăn vào có thể sẽ bị tê liệt lâu dần dẫn đến ngộ độc.

Xử lý xong con rắn thì hắn lấy một cái xiên gỗ xiên thẳng qua thân rắn, sau đó đặt lên kệ bên cạnh đống lửa, chủ yếu là để thịt được chín đều không bị cháy.

Lúc này hắn lấy từ trong túi ra một cái lọ to bằng lòng bàn tay.

Đây là muối ăn, mấy năm trước thứ này rất khan hiếm, chỉ cần có một kho muối trong nhà thì cũng giống như đang sở hữu một kho vàng vậy, nhưng giờ đây giá thành cũng rẻ hơn vì mấy năm trước hắn đi thị sát gần biến, cũng thúc dục dân chúng làm muối để cung cấp cho triều đình, thuế muối cũng được hắn xin phép phụ thân mình là Nguyên Vũ Thắng để cho hắn quản.

Đương nhiên chuyện hắn làm cực kỳ thành công, trữ lượng muối cung cấp cho triều đình cũng như quân doanh ngày càng nhiều hơn, sau khi đã dự trữ được một lượng lớn thì hắn bắt đầu để cho nguồn muối chảy vào các nơi như thành thị thôn trấn, giá muối cũng vì vậy mà được hạ thấp nhiều loại bệnh như bướu cổ hay suy giảm hệ miễn dịch,...

Hắn từ đó cũng kiếm được một bộn, gia sản hắn từ đó tăng lên như hồng thủy, ngay cả bảo khố triều đình cũng có một phần của hắn trong đó, hằng năm hắn đều lấy ra để hỗ trợ nạn dân, dịch bệnh, hay thiên tai,...

Đương nhiên tư duy của một người giàu từng đứng top thế giới thì việc gì cũng ra tiền cả, muối chỉ là một trong những thứ mà hắn được dân chúng Sở Việt ca tụng, thậm chí có nơi còn định tạc cả tượng hắn lên để thờ, nhưng bị hắn hạ lệnh ai tạc thì ngay lập tức bị bắt vào tù, lý do đơn giản là "DKM! Lão tử chưa có chết thì thờ làm mẹ gì hả? Tính trù éo lão tử chết sớm à!"

Vì thế mà Sở Việt từ mười năm trở về đây không hề xảy ra bất cứ cuộc nội chiến nào, tuy có những thành phần bất mãn với cách làm của hắn, còn hay cử người đến ám sát nhưng chưa có một ai thành công.

Lúc này đột nhiên trong bụi rậm có một thứ gì đó chậm rãi đi ra, ánh mắt sắc bén đầy sát khí, hàm răng bén như dao cạo, miệng còn không ngừng có tiếng gầm gừ phát ra.

Nguyên Vũ Tranh lúc này cũng ồ lên, hắn không ngờ ở chỗ như thế này lại có thể gặp được sói, hắn từ nhỏ đến lớn chỉ từng thấy qua sói ở trên tivi hay ở trong các khu bảo tồn, hắn cũng cảm thấy kỳ lạ là lúc nhỏ đi xem xiếc hắn chỉ thấy xuất hiện chứ chưa bao giờ thấy sói xuất hiện.

Hắn từ từ đưa tay đưa xuống dưới thắt lưng rút thanh đoản kiếm của mình ra, cơ thể cũng chậm rãi đứng lên, ánh mắt cũng nhìn đăm đăm vào con sói không rời dù chỉ nửa giây.

Chỉ trong một giây sau đó con sói đột nhiên vồ đến, Nguyên Vũ Tranh ngay lập tức nhảy sang một bên né cú vồ của nó, chân không để yên mà vung một đá, cú đá đập trúng mạn sườn của nó con sói ngay lập tức bị đá bay sang một bên.

Tuy nhiên do bản chất hoang dã cùng thể lực trời sinh, vì vậy cho nên cú đá của hắn chỉ làm nó hơi khựng lại một chút rồi trở lại bình thường như chưa hề có một chút chuyện gì xảy ra.

"Phiền phức thật!" Hắn nói thầm một tiếng.

Một cước khi nãy của hắn nếu như đá vào người bình thường thì không chết cũng gãy mấy cái xương sườn.

Con sói lúc này cũng trở nên cảnh giác hơn, nó chậm rãi di chuyển theo hình tròn nhằm tìm ra điểm yếu của Nguyên Vũ Tranh.

Đương nhiên không chỉ có mỗi mình nó cảnh giác, đến Nguyên Vũ Tranh cũng đang tìm sơ hở khi nó chuẩn bị tấn công, vì nếu như sức mạnh không đủ để giết nó thì phải dùng đến vũ khí, chỉ cần đâm một nhát vào đúng yếu điểm thì nó khó có thể thoát khỏi cái chết.

Nhưng lúc này Nguyên Vũ Tranh lại lựa chọn tấn công trước, hắn biết cách duy nhất để phòng thủ đó chính là tấn công.

Quyết định nhanh như chớp không hề do dự, hắn lao thẳng về phía con sói, tay nắm chặt đoản kiếm, con sói cũng vì thế mà chớp lấy cơ hội há miệng đỏ lòm như máu nhảy bổ vào người hắn.

Nguyên Vũ Tranh lúc này cười hiểm, hắn đột nhiên ngả người về phía sau tạo thành tư thế trượt chân, để hạ thấp cơ thể nhằm khi nó nhảy vồ lên cao là hắn sẽ đâm một nhát thẳng vào yết hầu hoặc tim nó, đương nhiên suy đoán của hắn không hề sai, cách tấn công của con sói này rất dễ đoán.

Khi hắn trượt dưới thân con sói thì đoản đao ngay lập tức ghim thẳng vào tim nó, một nhát chí mạng làm con sói kêu lên một tiếng đau đớn sau đó bay thẳng vào trong đống lửa đang cháy bừng bừng, xém chút nữa là đụng phải món thịt rắn nướng mà hắn đang làm.

Vì là một nhát đâm thẳng vào tim cho nên con sói chỉ giãy giụa vài cái sau đó chết thẳng cẳng.