Đại Hoàng Tử Lại Bỏ Trốn Nữa Rồi

Chương 9: Bị bắt

Chương 9: Bị bắt


"Ngươi…" Tên sai vặt ngay lập tức bật dậy, định đáp trả Nguyên Vũ Tranh nhưng bị thanh niên ăn mặc sang trong phía sau ngăn lại.

"Không cần thiết! Để ta xếp hàng là được." Thanh niên ăn mặc sang trọng, tay đeo lắc vàng nói.

Tên cận vệ lúc này đứng dậy nói khẽ với tên thanh niên kia: "Thiếu chủ sao người lại nhường nhịn tên tiểu tử này làm gì."

"Im!" Thanh niên kia lập tức tát cho tên sai vặt bên cạnh một tát, rồi gằng giọng nói.

Nguyên Vũ Tranh thấy thế cũng vỗ tay, cười cười nói: "Ta rất thích những tên thức thời như ngươi."

"Công tử quá khen, là do tại hạ dạy dỗ thuộc hạ không nên mong công tử thứ tội." Thanh niên sang trọng chắp tay nói với Nguyên Vũ Tranh.

Nguyên Vũ Tranh xua xua tay sau đó mời hắn sang bên kia ngồi chờ đến lượt mình, kế đó quay đầu nói với tiểu đồng đang trốn trong quầy thuốc, rồi bỏ về phòng nấu ăn để làm thêm một chút kẹo.

Bên ngoài đám sai vặt cúp đầu không dám nói gì, lâu lâu ngẩng đầu nhìn nét mặt của chủ tử mình.

Bọn hắn theo chủ tử mình cũng mấy năm rồi nhưng chưa hề thấy chủ tử nhường nhịn ai lần nào, ai dám cản đường đều bị thiếu gia dạy cho một bài học, dù sao cũng là con trai tri phủ quyền hành bậc nhất ở phủ Đại Phụng này, một ngón tay cũng có thể ép chết tên điêu dân khi nãy.

"Các ngươi cũng nôn nóng quá rồi, nhìn dáng vẻ của tên khi nãy ít nhất có thể xác định hắn không hề tầm thường, nếu như chọc phải người ở phủ thứ sử hay đại gia tộc nào đó ở Nam Giao này thì chúng ta có lẽ không gánh nổi, chi bằng điều tra xong rồi xử lý hắn cũng chưa muộn." Thanh niên ăn mặc sang trọng hớp một ngụm nước trà sau đó từ tốn nói.

"Quả nhiên vẫn là thiếu chủ anh minh, để thuộc hạ đi điều tra ngay!" Tên sai vặt cũng nhanh chân chạy đi.

Con thanh niên kia chỉ cười cười không nói gì, bốn ngón tay không ngừng gõ xuống mặt bàn.

Những người đang xếp hàng chờ khám bệnh cũng nghe được, ai nấy cũng có dự cảm không ổn, thầm cầu nguyện cho thiếu niên lúc nãy, dù gì bọn hắn cũng là người sống lâu năm ở phủ Đại Phụng, ai mà không nghe tai tiếng của thanh niên ăn mặc xa hoa này, chuyện gì cũng dám làm như: dâm ô sàm sỡ con gái nhà lành, buôn bán kỹ nữ, đến cả vợ người ta hắn cũng dám cướp…, thì chuyện trả thù giết người diệt khẩu là chuyện bình thường.

Hai tiếng sau.

Tên sai vặt liền chạy từ bên ngoài vào, ghé lại gần tai của tên thanh niên ăn mặc sang trọng kia nói gì đó, càng nói thì ý cười trên mặt thiếu niên kia càng đậm.

Nghe xong thì thanh niên kia lập tức đứng lên sau đó mỉm cười đi ra ngoài, trong ánh mắt còn hiện lên một chút ý vị gì đó, miệng lúc này chỉ mỉm cười nhẹ, nhưng nụ cười này làm cho những người nhìn thấy đều ớn lạnh.

Thanh niên kia rời đi được hai tiếng, thì bên ngoài quan binh tri phủ đột ngột ùa đến bao vây y quán, có tên cầm đầu cầm cáo thị đọc to: "Đào Y Quán nghi vấn tàng trữ bao che phạm nhân, hôm nay chúng ta nghe theo lệnh tri phủ đại nhân đến đây bắt giữ phạm nhân, phong bế y quán bảy ngày để điều tra, những người nào dám phản kháng chém tại chỗ!"

Nói xong hắn lập tức ra lệnh cho binh lính xông vào.

Nguyên Vũ Tranh lúc này đang cắt kẹo ra từng viên nhỏ thì từ bên ngoài một đám quan binh ùa vào khống chế hắn lại, có tên còn đạp lên người hắn dùng dây trói hai tay ra sau lưng thật chặt, sau đó lôi hắn dậy áp giải ra khỏi phòng.

Trên lầu các đối diện Đào Y Quán, thanh niên ăn mặc xa hoa khi nãy đang ngồi thưởng thức trà ngon, ánh mắt sắt lạnh nhìn quan binh tràn vào y quán.

Tên sai vặt khi sáng bị Nguyên Vũ Tranh ép quỳ lúc này cũng vừa nhìn y quán vừa cười.

Nguyên Vũ Tranh lúc này được quan binh áp giải ra ngoài, hắn đi được mấy bước thì ngẩng đầu nhìn lên lầu các, nhìn thẳng nơi mà thanh niên ăn mặc xa hoa khi sáng đang ngồi, thần sắc hắn không hề hoảng hốt một chút nào, chỉ có vẻ bình tĩnh thong dong.

"Đi!" Quan binh phía sau thấy hắn ngừng lại thì ngay lập tức xô hắn một cái.

Nguyên Vũ Tranh vẫn không hề nói gì.

Người đi đường xung quanh cũng xôn xao bàn tán, nhìn thiếu niên bị giải đi.

Đang đi thì bên trong y quán Đào Thu Nghiêm chạy ra ý định ngăn quan binh, nhưng bị quan binh xô ra ngoài, còn hé lưỡi đao sáng bóng ra ngoài.

Nhưng Đào Thu Nghiêm vẫn xông lên nhưng được những đại phu bên trong y quán ngăn lại, ai cũng không ngừng khuyên ngăn nàng.

Một lúc sau nàng buôn bỏ kháng cự, nước mắt trên mặt cũng chảy giàn giụa, sau đó nàng không quan tâm gì mà đi thẳng vào trong y quán, kêu người chuẩn bị xe ngựa nàng cần đi đến một nơi.

….

Đại lao phủ Đại Phụng.

Nguyên Vũ Tranh bị ép thay một bộ trang phục dành cho phạm nhân, sau đó bị tống vào một phòng giam biệt lập chỉ riêng một mình hắn.

Khi hắn đi vào thì phòng giam ngay lập tức bị quan binh đóng lại.

Nguyên Vũ Tranh lúc này cũng lựa một chỗ mà ngồi xuống, lưng dựa vào tường hai mắt lúc này chỉ còn lại sự lạnh lùng.

Hắn lúc này cũng có thể đoán được Đào Thu Nghiêm chắc chắn sẽ đi cầu cứu ai đó, vì đương nhiên khăn mặt của hắn vẫn còn ở trong tay nàng.

Lúc này hắn cũng thở dài một hơi, lần này nếu bị bại lộ thì không biết có bị lôi về tẩm cung lạnh lẽo đó nữa không đây.

Nếu như thông báo cho Phủ doãn thì hắn có thể ép chuyện này xuống được, còn thứ sử thì có vẻ hơi khó.

Khi hắn đang suy nghĩ thì từ bên ngoài có mấy bóng người đi vào, đi đầu là thiếu niên lúc sáng, phía sau hắn còn có quan binh cùng mấy chân sai vặt.

"Hôm nay gan của tên điêu dân nhà ngươi cũng to lắm, dám hống hách trước mặt bản thiếu chủ nhà ta, để xem ngươi có thể toàn mạng ra khỏi nơi này hay không." Chân sai vặt híp mắt nhìn Nguyên Vũ Tranh, còn không ngừng mỉa mai.

Nhưng đáp lại hắn chỉ là một khuôn mặt không chút biểu cảm.

Biểu cảm của thanh niên ăn mặc sang trọng kia bỗng nhiên trầm xuống, hắn đưa tay ra lệnh cho quan binh lôi Nguyên Vũ Tranh ra.

Ánh mắt hắn lạnh như băng, khuôn mặt lạnh lùng đến cực hạn giống như đã làm qua chuyện này quá nhiều lần.

"Cột hắn lên đánh hắn cho ta!" Thanh niên kia đưa tay ra lệnh cho quan binh.

Nguyên Vũ Tranh cũng không phản kháng, vì hắn biết khi ở trong này muốn bỏ chạy cũng khó.

Quan binh sau khi trói hắn lên liền bắt đầu dùng roi quất lên người hắn.

Chát! Chát!

Từng nhát roi chạm vào da thịt Nguyên Vũ Tranh, sau khi được kéo ra thì máu ứ lên in hẳn lên áo, nhưng Nguyên Vũ Tranh không hề kêu đau lấy một tiếng, hắn nhìn thanh niên kia cùng đám quan binh giống như đang nhìn người chết vậy.

Trong lúc Nguyên Vũ Tranh bị thanh niên kia sử dụng cực hình thì cách đó mười mấy dặm, một đoàn gần cả trăm người đang thúc ngựa lao đến, đi phía trước là một nam tử trung niên tầm bốn mấy tuổi, hai bên là cận vệ, sau nữa là quan binh phủ thứ sử.

Tiếng thúc ngựa làm ai cũng chú ý, quan binh đi qua bụi bặm bị xới tung lên giống như bão cát.

Kể cả khi vào trong trấn thì cũng không giảm tốc độ xuống mà còn thúc ngựa chạy nhanh hơn, giống như nếu trễ nãi một giây thì tai họa ngay lập tức sẽ có tai họa giáng xuống đầu.

Trong khi đó bên dưới đại lao phủ Đại Phụng, Nguyên Vũ Tranh vị quất đến máu tươi chảy đầy người, ánh mắt kiên định không một chút xao động, hắn đến bây giờ không hé răng kêu đau đến nửa lời.

Đương nhiên sắc mặt cũng nhợt nhạt đi.

Thanh niên đứng bên ngoài cũng khó chịu hắn giật lấy roi của quan binh canh ngục, tự tay sử dụng cực hình với Nguyên Vũ Tranh, nhưng hắn có quất nửa ngày mà Nguyên Vũ Tranh cũng không hề kêu lên vì đau đớn mà chỉ nghiến răng.

Thanh niên kia cũng không thể để mình mất thể diện, hắn ném roi đi.

Sau đó lại gần chảo lửa đang cháy kia, cầm lên một cây sắc khắc ấn phạm nhân, hắn nghiêng răng két két gầm rú: "Lão tử không tin là ngày hôm nay không thể cạy được miệng tên súc sinh ngươi!!!"

Hắn cầm thanh sắt nóng đỏ chói ịn thẳng vào ngực Nguyên Vũ Tranh.

Sèo~ Sèo~

Nguyên Vũ Tranh đau đớn nhăn mặt, hàm răng cắn chặt vào nhau đến nỗi muốn nứt ra, nhưng hắn cũng không hề kêu lên một tiếng.

Sắc mặt thanh niên kia càng ngày càng dữ tợn, cánh tay hắn càng dùng sức hơn, miếng sắt kia ịn càng mạnh vào da Nguyên Vũ Tranh.

Lúc này cửa đại lao phủ Đại Phụng, bị một vật gì đó phá thành từng mảnh, lính canh ngục đứng ra ngăn cản nhưng bị một chân đá sang một bên.

"Lục soát cho ta! Hôm nay không kiếm ra ngài ấy thì các ngươi nhất định phải chết!!" Thứ sử gầm lên một tiếng.

Quan binh phía sau kéo nhau đi vào, lật tung từng phòng giam một, đến ngay cả hóc hẻm đều kiếm không sót một cái.

Nhưng khi đi đến nơi hành hình thì thấy một nam tử anh tuấn đang bị dùng cực hình, toàn thân lúc này đều là máu, áo lúc này cũng thủng mấy lỗ bên trong còn tản ra mùi khét.

Thứ sử thấy vậy lập tức chạy đến, thanh niên xa hoa kia không hề nhìn mặt Thứ sử mà gầm lên: "Ai cho các ngươi vào đây! Có biết lão tử đang tra khảo phạm nhân không!"