Đại Hoàng Tử Lại Bỏ Trốn Nữa Rồi

Chương 8: Quyền Uy

Chương 8: Quyền Uy


Dù sao danh vọng hắn trong dân gian rất cao, đi đâu cũng được người khác để ý nhưng chả ai biết mặt hắn cho nên chỉ có thể nhận diện bằng khăn che mặt của hắn, đương nhiên loại khăn này chỉ có hắn mới sở hữu, vì không phải nơi nào cũng có thể làm ra nó được.

"Không cần đa lễ." Nguyên Vũ Tranh đỡ nữ đại phu lên.

"Cô nương kia không sao chứ?" Hắn lại hỏi.

Đào Thu Nghiêm bình tĩnh trả lời hắn: "Vẫn còn trong giai đoạn nguy hiểm nên cần phải theo dõi, chủ yếu là do nhiệt độ thay đổi đột ngột nên mắc mề đay thể phong nhiệt, may là còn trong giai đoạn có thể cứu chữa được, nếu như để thêm vài canh giờ nữa thì khó mà đoán trước được."

Hắn nghe vậy cũng thở ra một hơi ra: "Cứu được là tốt!"

Hắn đưa tay ra hiệu cho nàng đi lo chuyện của mình đi, để hắn ở đây trông là được rồi.

Nữ đại phu cũng lui ra, nhưng trong mắt nàng lại hiện lên một chút kinh ngạc vì không biết nữ nhân kia là ai mà lại có thể được Đại hoàng tử chăm lo đến như vậy, phải biết Đại hoàng tử là người mà vô số nữ tử muốn gả cho, cho dù là hào môn hay quan đại thần thậm chí tể tướng cũng muốn con gái mình được làm thiếp cho Đại hoàng tử.

Chủ yếu là do uy quyền trong ta Đại hoàng tử chỉ thua mỗi hoàng đế, còn về tài trí thì không cần phải bàn, Đại hoàng tử có thể một tay đánh Nam dẹp Bắc, đến việc lũng đoạn nguồn cung muối do các quan đại thần trong triều gây ra cũng bị hắn một tay đập nát.

"Nữ nhân này đúng là phúc phận vô tận." Nữ đại phu thầm thì.

Tiểu đồng lúc này cũng đã bốc xong thang thuốc, đang chuẩn bị chạy vào bên trong phòng sắc thuốc thì nghe được tiếng của sư phụ mình: "Tiểu Phong, con nhớ thêm một chút Bạch Chỉ, Xuyên Khung, Hạt Sen vào than thuốc nha."

"Vâng." Thế là tiểu đồng chạy ngược lại vào phòng thuốc lấy thêm ba vị Bạch Chỉ, Hạt Sen, Xuyên Khung bỏ vào trong.

Còn Nguyên Vũ Tranh lúc này đang ngồi trên bàn đá cạnh gốc cây trong trạch viện, nơi nàng cũng cách xa mấy phòng chữa bệnh nên mùi thuốc cũng nhạt đi rất nhiều.

Hắn cầm một khúc gỗ bắt đầu điêu khắc, đây là bộ môn giải buồn của hắn.
Trời lúc này vẫn còn tương đối mát mẻ, gió đông cũng đang dần kéo đến nên lâu lâu sẽ hơi lạnh một chút, nông phu cũng đã chuẩn bị để xuống giống canh tác vụ đông xuân.

Chỉ cần một canh giờ là hắn đã có thể điêu khắc ra một con bồ câu, vì bồ câu là dấu hiệu hòa bình, tình yêu, hạnh phúc, tự do.

Hắn từ nhỏ đã rất thích bồ câu, kiếp trước cũng như thế và kiếp này cũng như thế.

Nhưng hắn không biết lúc này nữ đại phu đứng ở phía xa xa nhìn hắn, mười sáu năm trước nàng là một trong những bà đỡ cũng là một trong những chăm sóc cho đại hoàng tử, nàng đến bây giờ vẫn lấy nó làm niềm vinh dự của mình.

Bốn năm ở cùng với Nguyên Vũ Tranh nàng chưa bao giờ thấy hắn khóc, chưa bao giờ thấy hắn đua đòi thứ gì cả, chưa thấy, tất cả những thứ mà hắn có được đều dựa vào thực lực.

Nàng còn nghe những cung nữ đã ra khỏi hoàng cung kể lại, những đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi chỉ cần có thể tinh thông kinh thư thơ văn là đã gọi là thiên tài, nhưng đại hoàng tử thì khác, mười bốn tuổi chỉ cần ngồi trong tẩm cung của mình đưa tay ra thì cả một vùng trời rung chuyển, đại thần trong triều đều sợ hãi với thứ gọi là uy áp tuyệt đối, chỉ cần phạm một sai lầm nhỏ đều sẽ bị hắn chấn chính ngay lập tức, hoạn quan thì không cần phải bàn tất cả đều bị xử lý trong bóng tối mà không hề có một chút dấu vết nào.

Cho dù cấm quân lao đầu vào điều tra mấy năm cũng không thể điều tra da dấu vết gì, vì vậy chỉ có thể kết luận là tự sát hoặc đột tử, vì vậy tẩm cung của đại hoàng tử được mệnh danh là Cấm cung của Đại quan triều đình.

Không hề có một ai biết hắn đã lấy thông tin ở đâu, không ai biết quyền lực quyền uy đó từ đâu ra, ngay cả hoàng đế người quyền lực nhất đất nước này cũng kinh sợ trước con trai trưởng của mình, vì ngay cả hắn cũng không thể thi truyển quyền uy đến cùng cực như vậy, một tay thanh lọc triều chính.

Cũng có rất nhiều đại thần dâng tấu chương đề nghị hoàng đế chấn chỉnh đại hoàng tử, nhưng những đạo tấu chương đó đều bị bác bỏ vì không có chứng cứ nào chứng minh đại hoàng tử nhúng tay vào triều chính, đúng vậy hoàn toàn không có chứng cứ.

Kiếp trước Nguyên Vũ Tranh là một chủ tịch một tập đoàn siêu khủng, nên việc giữ bí mật hành tung hành động là điều chắc chắn phải biết, vì hắn kết thù với rất nhiều người chỉ cần sơ xuất một chút là sẽ bị cho lên bảng điểm số ngay.

Mà lấy tư duy của một người hiện đại hắn có vô số cách để lách luật, huống chi là thời cổ đại khi luật pháp còn cực kỳ thô sơ, kẻ hở nhiều như cái sàn.

Nữ đại phu vẫn còn đứng đó chỉ để nhìn bóng lưng của một minh quân trong tương lai, người có thể đưa Đại Sở Việt lên một tầm cao mới.

Nhưng nàng đâu ngờ được Nguyên Vũ Tranh lúc này lại chỉ muốn ngao du nhân gian, hắn muốn tận hưởng cuộc đời ngắn ngủi này, tìm kiếm bằng hữu mà kiếp trước hắn không có, tìm kiếm lại cảm xúc mà kiếp trước hắn đánh mất.

Hắn ngồi ở đó rất lâu, con bồ câu gỗ trong tay cũng đã thành hình, hắn tinh tế đến từng chiếc lông của nó, hắn ngẫm lại những gì xảy ra trong hai ngày nay, đây là lần đầu tiên hắn vì một nữ nhân lạ mặt mà làm đến bước này, hắn đang tự hỏi mình có đáng hay không.

"Có lẽ là đáng để làm vậy đi." Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh thì thầm.

Thẫn thờ một hồi hắn quay đầu đi vào gian tiểu viện nơi mà Tô Tiểu Tuyết nằm, nàng đến bây giờ vẫn còn hôn mê, cơ thể nóng như lửa đốt, cơn sốt vẫn còn đang ở đỉnh tiêm, rieeng triệu chứng phát ban đã dừng lại.

Hắn chậm rãi thay một cái khăn ấm cho nàng, sau đó đi từ tiểu viện đến quầy thuốc bắt đầu chọn ra những vị thuốc có ích cho việc hạ sốt như: Sài hồ, Quế chi (2 vị chính), Hoàng cầm, Bạch thược, Nhân sâm, Cam thảo, Bán hạ, Đại táo, Sinh khương (Gừng tươi). *Đây là phương thuốc dùng để hạ sốt rất hiệu quả trong Đông y.

Nhưng do nơi này chỉ là một y quán nhỏ cho nên không có Nhân sâm, theo hắn nghĩ là như vậy vì hắn tìm cả nửa ngày cũng không thấy.

Đối với hắn mà nói, đã đến được y quán thì cần dùng đến mấy thủ thuật lợi dụng cây cỏ để hạ sốt làm gì, không bằng bỏ chút tiền ra để bốc thêm mấy vị thuốc là mau khỏi nhất, chủ yếu là kiếp trước khi hắn bị rơi máy bay trong rừng rậm thì việc sinh tồn nhờ kỹ năng, cùng với đó cũng phải biết vận dụng dược liệu sẵn có trong rừng để tự sơ cứu cho mình.

Còn từ sau khi đến thế giới này thì hắn cũng học hỏi thêm nhiều thứ, dù sao ở đây không có thuốc tây cho nên việc học thêm một chút y thuật về Đông y cũng tốt cho bản thân.

Hắn đang lựa chọn những vị thuốc để dùng thì tiểu đồng lúc này cũng từ phía sau màng đi ra, khi nhìn lại thì thấy Nguyên Vũ Tranh đang bốc thuốc, hơn nữa những vị thuốc hắn bốc ra đều có tác dụng để hạ sốt cực kỳ tốt.

Hai mắt tiểu đồng sáng lên, vì nó đâu ngờ rằng một thiếu niên dáng vẻ thư sinh này lại có trình độ y thuật cao đến như vậy.

"Tiểu tử y quán mình có Nhân Sâm không?" Hắn vừa bốc nốt mấy vị thuốc cuối cũng thuận tiện hỏi.

Nhưng chỉ thấy tiểu đồng lắc đầu.

Nguyên Vũ Tranh liền đưa tay vào trong người lấy túi tiền của mình ra, bên trong là mười ba lượng bạc, đủ để mua vài củ nhân sâm bình thường, ở thời đại này đồng tiền trao đổi chính đó là tiền làm bằng đồng, song với đó cũng có cũng có thể dùng vàng hoặc bạc để trao đổi, tám lượng thời này cũng tương đương với 12 - 13 triệu VND, số tiền này đối với một nông dân mà nói là một số tiền rất lớn, cả một vụ mùa thời này tính ra cũng chỉ bằng một hai lượng bạc, thuế má các thứ thì cũng chỉ dư lại được một khoảng kha khá, đủ để một gia đình bốn đến năm người sống qua một năm.

"Tiểu tử ngươi đi mua ba củ nhân sâm về đây, còn bao nhiêu ngươi cứ cất không cần phải trả lại, coi như là ta góp vốn cho y quán mua thảo dược cứu đỡ người khác vậy." Nguyên Vũ Tranh hào phóng nói.

Câu nói của hắn giống như nam châm vậy, ngay lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt, trong đó còn có ánh mắt ngưỡng mộ.

Tiểu đồng vội vàng cầm tiền chay đi mua Nhân sâm cho hắn, dù sao ở gần đây cũng có chỗ bán dược liệu.

Còn Nguyên Vũ Tranh thì đi lấy thêm một ít dược liệu để làm một ít kẹo, vì kẹo trong túi cũng chả còn bao nhiêu, mà lần này đi dự đại hội Tông sư có khi lại gặp trắc trở, cho nên dự phòng một chút lại tốt hơn.

Sau khi bốc thuốc xong hắn liền mò đường đi tìm phòng nấu thuốc, mò hơn mười phút mới thấy.

Vào trong phòng thì mùi thuốc nồng nặc xông thẳng vào trong mũi, nhưng cũng phải cố dù sao cũng là vì cứu người, hắn kiếm một ấm thuốc chưa dùng sau đó nhóm lửa lên, canh đúng lượng nước cần dùng rồi bỏ dược liệu vào, thuốc chỉ cần nửa tiếng đến một tiếng là xong.

Trong thời gian đó hắn lại tiếp tục đi thăm Tô Tiểu Tuyết, thường xuyên thay khăn, cho nàng uống nước để phòng trường hợp thiếu nước.

Làm xong hắn lại bay ra ngoài đi dạo, mua một ít đường để về làm kẹo,

Chỉ tốn có mấy đồng mà hắn được tận một túi đường to tướng, nhiêu đây đường cũng đủ hắn làm ra mấy trăm viên kẹo.

Hắn đi đường ôm theo một túi đường to tướng nên ai cũng nhìn, nhưng hắn chả quan tâm đến người ngoài làm gì, ngươi bàn tán thì cứ bàn tàn, việc ta làm thì ta cứ làm, khi hắn về đến y quán thì tiểu đồng trong y quán cũng vừa về.

"Thế nào có mua được nhân sâm không?" Nguyên Vũ Tranh nghiêng đầu hỏi.

Tiểu đồng vội vàng gật đầu.

"Được vậy đi theo ta." Những người đang được xem bệnh trong y quán lúc này một lần nữa nhìn thấy Nguyên Vũ Tranh, nhưng không phải là đang bốc thuốc mà là đang ôm một bịch đường rất to.

Hắn lướt qua trong ánh mắt của những người xung quanh, đi vào trong phòng sắc thuốc, lại gần ấm thuốc mà hắn đang nấu, sau đó đem củ nhân sâm cắt làm đôi sau đó lấy một nửa thái từng lát mỏng bỏ vào, do cơ thể người bệnh còn yếu cho nên việc để nhiều nhân sâm không sẽ không tốt cho sức khỏe.

Bên cạnh tiểu đồng cũng cầm bút cầm viết ra ghi chép lại những bị thuốc còn dư trong túi khi nãy Nguyên Vũ Tranh bốc.

Khi sắc xong thì hắn chắc nước đem đi cho Tô Tiểu Tuyết uống, lúc hắn vào thì có vẻ nàng đang khó thở vì thế hắn nới lỏng quần áo ra một tí, sau đó đỡ nàng lên đút từng muỗng thuốc.

Cao thủ thì cũng là người thường, đến Võ đạo Tông sư còn bị bệnh nữa huống chi là Tô Tiểu Tuyết.

Đào Thu Nghiêm đứng bên ngoài cửa nhìn thấy cũng khẽ mỉm cười, dù sao nàng cũng đã từng tuổi này rồi đâu còn vướng bận thứ gì của đời, chỉ cần được gặp lại Nguyên Vũ Tranh đã là phúc phận lớn nhất đời nàng rồi.

Cho Tô Tiểu Tuyết uống xong thuốc thì hắn đắp chăn lại cho nàng rồi đi ra ngoài, vừa đi ra vầy thuốc thì thấy một đám côn đồ đứng quát mắng những người đang chờ khám bệnh.

"Các ngươi cút sang một bên để thiếu gia ta xem bệnh trước!" Một tên trong số đó gằn giọng hét.

Tiểu đồng thấy vậy cũng rụt cổ lại không dám hó hé gì cả.

Nguyên Vũ Tranh cũng thấy chướng mắt bèn đi lên nắm lấy vai tên kia, chân đạp vào phía sau đầu gối bắt hắn quỳ xuống.

"Đây là y quán không phải nhà của chủ tử ngươi, vì vậy muốn khám bệnh: một là xếp hàng, còn hai là cút!" Nguyên Vũ Tranh vừa vỗ vai tên côn đồ vừa nói.