Đại Hoàng Tử Lại Bỏ Trốn Nữa Rồi

Chương 7: Dị ứng

Chương 7: Dị ứng


Nghe thấy vậy hắn cũng trầm mặc, nhưng sau đó lấy một cuốn sổ nhỏ từ bên trong ngực ra, bên trong này là nhiều tài liệu mà hắn thu thập được, có rất nhiều thứ liên quan đến cơ mật quốc gia, nhưng tất cả đều được mã hóa thành tiếng Việt, do thời này chữ Hán rất thịnh do triều đại trước bị Tần quốc phía Bắc chinh phạt, mãi cho đến trăm năm sau mới nổi dậy lật ngược tình thế tranh giành lại quốc gia thành công.

Hắn chỉ có thể trông chờ vào tương lai, có người có thể đem thứ tiếng Việt này một lần nữa phát minh quang đại, vì thời này việc cải cách là không thể của không thể, Ừm nói như vậy cũng không đúng, nếu hắn lên làm hoàng đế thì chỉ mất tầm mười mấy năm là xong, mà bây giờ hắn lại không muốn làm hoàng đế, không muốn về lại cái tẩm cung lạnh lẽo cô độc ấy.

Thế là Nguyên Vũ Tranh lúc này đưa tay lên mặt kéo lớp da giả xuống, lộ ra bên trong là một gương mặt tuấn tú hơn khi nãy nhiều.

"Uầy thế này thoải mái hơn, nhưng ta cũng không ngờ rằng cô nương lại nhạy bén như thế." Nguyên Vũ Tranh tỏ ra cực kỳ bất ngờ.

"Bản năng của nữ nhân mà thôi." Tô Tiểu Tuyết xoa xoa hai bàn tay, sau đó trả lời.

"What? Bản năng? Cô đang đùa ta sao? Nếu như nữ nhân nào cũng có mắt nhìn như cô thì chả dại gì lại chui đầu vào cái chốn xoan phấn mỹ lệ đó làm gì cho mệt nửa thân dưới." Nguyên Vũ Tranh lúc này bắt đầu chửi thầm.

Nhưng ngoài mặt lại tỏ ra cực kỳ bình tĩnh không có một gợn sóng cảm xúc nào, ánh mắt cũng hiện lên hàm ý bất định: "Đại tỷ à, cái bản năng của cô không phải ai cũng có đâu, còn nói về khoản nhận biết mùi hương thì ta có thể công nhận rằng nữ nhân các cô hơn nam nhân thật."

Hắn làm xong một cái đệm lá cho Tô Tiểu Tuyết rồi thì chạy ngay về cái của mình, dù sao đi cả ngày hôm nay cũng mệt rồi bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, kiếp trước mà nói thì bây giờ hắn đang chuẩn bị đi làm đồ ăn vì bây giờ suy ra cũng chỉ mới tầm bảy rưỡi gần tám giờ mà thôi.

Vì đã bại lộ nên hắn cũng chả kiêng gì mà không lấy kẹo ra ngậm cho đỡ buồn, thuận tiện ném cho Tô Tiểu Tuyết một viên.

Ngậm được một hồi thì ngủ mất tiêu.

Chỉ để lại Tô Tiểu Tuyết ngồi một mình thẫn thờ trước đống lửa hồng đang cháy bập bùng, không biết nàng đang suy nghĩ gì.

Lửa cứ cháy đến chập sáng thì nhúm tắt, hơi ấm cũng biến mất kế đó là gió lạnh ùa đến làm Nguyên Vũ Tranh bừng tỉnh, hắn mở mắt nhìn xung quanh nhưng đo trời vẫn còn tối ôm nên quyết định ngủ thêm một chút nữa, nhưng vì lý do tiết trời quá lạnh làm hắn không thể ngủ thêm được, trong khi Tô Tiểu Tuyết lại ngủ ngon lành như không hề có tí lạnh nào.

"Hảo chịu đựng." Nguyên Vũ Tranh ôm người run cầm cập, tự lết xác đến bên cạnh đống tro tàn nhưng củi ban đầu lấy về cũng đã dùng hết, thế là phải chịu đựng cảnh đói rét cùng cực giữa chốn rừng rậm hoang vu.

Hắc xì! Hắc xì!

"Mía lạnh thế chứ lị, biết thế mang theo cái chăn..."

Vừa ngồi vừa chửi thầm thế là bình minh xuất hiện lúc nào không hay, thấy được tia sáng phía chân trời tâm trạng hắn ngay lập tức tốt lên hẳn.

"Thế này mới gọi là hưởng thụ chứ!" Hắn dang rộng hai tay đón ánh nắng bình minh, tận hưởng cảm giác ấm áp xóa tan lạnh lẽo.

Kế đó hắn chuẩn bị thu dọn hành trang, đệm lá mà ban đêm hắn nằm cũng được xử lý sạch sẽ, đống tro tàn cũng được hắn phủ thêm một lớp đất lên trên, vấn đề là bà cô trẻ Tô Tiểu Tuyết vẫn còn say trong giấc mộng.

Đến lúc này hắn mới sực nhớ ra con ngựa của mình, nhìn qua nhìn lại cuối cùng cũng thấy nó đang ăn cỏ ở một chỗ gần đó, hên là chưa bị sói tha đi mất.

Nhưng chờ cả tiếng mà vẫn chưa thấy nàng tỉnh lại thì hắn thấy hơi nghi ngờ vì thế lại gần xem thử, nhìn khuôn mặt hồng hào miệng nhợt nhạt thở dốc, thấy vậy hắn liền có cảm giác không ổn, đưa tay lên trán sờ thử xem thì phát hiện nàng đã phát sốt, thế là hắn vội vàng lấy từ trong tay nải ra một mảnh vải màu đen, sau đó thấm nước vào đắp lên trán nàng, nhanh tay lấy nước cho nàng uống, còn cho nàng ngậm một viên kẹo, dù sao bên trong viên kẹo cũng có chứa một tí kháng sinh, giảm đau.

Kế đó cõng lên trên lưng mình rồi leo lên lưng ngựa, hai tay giật dây cương thúc ngựa chạy ra đường mòn, chủ yếu là đi tìm đại phu, hắn không biết còn bao xa nữa là rời khỏi khu rừng này, nhưng cũng phải cầu mong là sớm sớm rời khỏi đây, vì Tô Tiểu Tuyết vừa sốt vừa có triệu chứng phát ban, đây là triệu chứng dị ứng nặng nếu như không chữa trị kịp thời thì hậu quả mà nó đem đến là cực kỳ nặng.

Hàm lượng kháng sinh có trong kẹo là không đủ để ngăn chặn phát ban lan rộng, vì thế nên hắn thúc ngựa chạy hết cỡ.

Đi gần hai canh giờ mới thoát ra khỏi khu rừng, chạy thêm một đoạn nữa thì đã thấy một thị trấn, cứ một khoảng thời gian là hắn lại quay đầu nhìn xem tình hình của Tô Tiểu Tuyết, tình trạng đang chuyển biến xấu đi.

Cha! Cha! Cha!

Hai người một ngựa lao nhanh như chớp vào trong thị trấn, đi được một đoạn thì hắn thấy một y quán thế là hắn không chần chừ bế Tô Tiểu Tuyết chạy vào trong, người trong y quán ai cũng nhìn hai người.

Nguyên Vũ Tranh vội vàng hét lớn một tiếng: "Đại phu đâu!"

Sau câu nói đó một tiểu đồng tầm mười một tuổi chạy ra, trên tay còn đang cầm một vài vị thuốc đang bốc dở, nhưng nó nhìn thấy Tô Mộc Tuyết đang hôn mê thì ngay lập tức làm ra ký hiệu mời hắn đi theo.

Nguyên Vũ Tranh cũng không do dự mà chạy theo, tình huống bây giờ cực kỳ cấp bách nếu như chậm trễ có thể mất mạng như chơi chứ chả đùa được.

Cả ba người ngay lập tức đi ra trạch viện phía sau quầy thuốc, ở đây có đến mấy gian nhà mỗi một gian đều có người nằm bên trong, mùi thuốc tản ra xộc thẳng vào mũi xuýt chút nữa làm hắn sặc chết.

Hai người được tiểu đồng dẫn vào một gian phòng ở cuối, bên trong chỉ có một chiếc giường cùng những dụng cụ dùng để cấp cứu cho bệnh nhân nguy kịch.

Giây phút mà hắn thấy được thì đặt nàng lên đó ngay lập tức, một tay vén áo nàng lên bắt mạch sau đó mới thở ra một hơi, mạch còn đập nhưng lại rất yếu ớt.

"Tiểu đệ mau gọi sư phụ đến đây, chi phí bao nhiêu ta trả hết." Tiểu đồng gật đầu sau đó chạy ra ngoài, dù sao nó nhìn trường hợp này cũng không nằm trong khả năng mình có thể chữa được.

Phát ban lúc này đã lan rộng khắp cơ thể, mạch đập cũng yếu đi rất nhiều so với lúc trước, nhiệt độ cơ thể cũng đã gần 40 độ hiển nhiên đã sốt cao.

Hắn lập tức tháo khăn trên đầu nàng xuống, thay nước một lần nữa sau đó lại đặt lại trên trán để cầm chừng giảm nhiệt, hắn chỉ có thể làm đến đây vì không thể tự dưng cởi đồ nàng ra rồi giúp nàng lau mình được, hắn nâng đầu lên cho nàng uống một chút nước để bù đắp lượng nước mất đi.

Bên ngoài lúc này cũng có nữ đại phu tầm bốn năm mươi tuổi đi vào, nàng quay đầu ra ký hiệu để tiểu đồng ở ngoài.

Khi hắn nhìn thấy thì cũng hơi bất ngờ, vì ở thời này thì nữ đại phu rất hiếm thấy vì đại đa số đại phu đều là nam nhân.

"Mời đại phu cứu giúp!" Nguyên Vũ Tranh đứng dậy nhường đường cho nữ đại phu, nàng cũng giống như tiểu đồng không hề nói lời nào mà chỉ gật đầu với ra ký hiệu.

Nữ đại phu ngay lập tức vào việc, nàng đầu tiên là kiểm tra mạch đập của Tô Tiểu Tuyết, kế đó liền lột đồ của Tô Tiểu Tuyết, may mà Nguyên Vũ Tranh cũng đã chuẩn bị từ trước nên hắn đã bước ra ngoài, bên ngoài có tiểu đồng đang đứng, trên tay còn cầm theo một tờ giấy cùng hũ mực, hiển nhiên đang chờ sư phụ mình khám xong liền bay vào lấy đơn thuốc.

Ba phút sau hắn thấy bên trong gian phòng truyền ra tiếng gõ bàn, tiểu đồng lúc này cũng đẩy của đi vào trong sau đó khép lại.

Khi đi ra thì trên tờ giấy đã có thêm mấy dòng chữ, bên trên đại khái là các vị thuốc: Cam thảo đất, Huyền sâm, Đương quy, Cỏ mực, Nam hoàng bá, Kim ngân, Chi tử, Kinh giới, Phòng phong.

Sắc các loại dược liệu trên thành 1 thang thuốc, mỗi ngày dùng 1 thang kết hợp cùng châm cứu, liên tiếp mười ngày là có thể khỏi.

Còn Nguyên Vũ Tranh lúc này ngồi ở bậc thềm, vì khi nãy nhìn thấy nữ đại phu kia hắn lại thấy quen quen, không nhớ được mình đã gặp ở đâu.

Lúc này nữ đại phu từ bên trong đi ra, trong tay còn cầm theo khăn mặt của hắn, đây là chiếc hắn chưa dùng qua cho nên có thể làm đồ tản nhiệt cho Tô Tiểu Tuyết.

"Dân phụ Đào Thu Nghiêm bái kiến Đại hoàng tử!" Nữ đại phu ngay lập tức thi lễ cùng với Nguyên Vũ Tranh, hai tay nâng chiếc khăn mặt của hắn lên rất cung kính.