Chương 6: Gặp lại người quen

Đại Hoàng Tử Lại Bỏ Trốn Nữa Rồi

Chương 6: Gặp lại người quen

Chương 6: Gặp lại người quen


Còn hắn thì vuốt mồ hôi hột cơ thể còn run không ngừng, nhìn con sói đang nằm trong đống lửa kia, con sói này cao to cực kỳ, da dày thịt chắc nhận một cước của hắn mà không hề bị thương gì, quả nhiên thế giới bên ngoài đâu đâu cũng là nguy hiểm, cũng không vì vậy mà hắn run rẩy sợ hãi, mà là đang run rẩy vì hưng phấn hơn.

Một thế giới hoang dã như thế này mới đáng để hắn khám phá chứ, cái hoàng cung chó chết kia tốn cả đống thời gian mà chẳng làm được mẹ gì.

Lúc hắn đang tận hưởng cảm giác thì trong bụi rậm lại có tiếng bước chân, lần này không phải là sói mà là một nữ nhân, mà nữ nhân này hắn cũng quen.

Nguyên Vũ Tranh xoay người một cái, hai mắt bỗng nhiên sáng lên.

Đây không phải là nữ nhân khi sáng đi cùng thuyền với hắn sao! sao nàng lại ở nơi này.

Mà chỗ hắn đang ở cách thôn Mộc Hoa cũng hơn trăm dặm chứ chả đùa, một nữ nhân có thể một ngày một trăm dặm sao?

À quên, nàng là cao thủ võ thuật chắc thể chất cũng phải ở một đẳng cấp khác, công phu đi một ngày cả trăm dặm thì vẫn phải có chứ nhỉ? À mà khoan còn một chuyện nữa, thế này cũng trùng hợp quá đi, chỗ hắn đang cắm trại qua đêm nằm lọt vào trong rừng thì làm cách nào mà nàng có thể lội đến đây?

Vì là một người đa nghi nên một ngàn lẻ một câu hỏi vì sao nổi lên trong đầu hắn.

Nhưng nhìn từ trên xuống dưới thì hắn cũng đánh giá khá cao cho nữ nhân này, có thể đi bộ cả trăm dặm mà người không có nổi một chút mồ hôi này, thậm chí cơ thể còn thơm hơn cả hồi sáng.

"Cô nương, một nữ nhân như cô mà nửa đêm lang thang trong rừng thì nhỡ người khác tưởng nhầm là ma thì sao…" Hắn mở miệng định khuyên nhủ gì đó thì lại nói nhầm sang câu khác.

Nhưng nữ tử kia không có để ý đến hắn mà lại bên cạnh đống lửa ngồi xuống, trong mắt nàng lúc này chỉ có xiên thịt rắn mà hắn đang nướng bên cạnh đống lửa hồng mà thôi, trường hợp này giống như cả thế giới của nàng lúc này chỉ gói gọn vào xiên thịt rắn, mọi lời nói của Nguyên Vũ Tranh đều là gió thoáng mây bay.

Phải chờ đến mấy phút sau nàng mới ngẩng đầu lên nhìn Nguyên Vũ Tranh còn hỏi một câu ngốc nghếch: "Ngươi vừa nói gì?"

Máu lên não! Máu lên não!

"Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh, việc quan trong phải nói ba lần, bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh." Nguyên Vũ Tranh lẩm bẩm.

Vài giây sau hắn mỉm cười trả lời: "Không có gì cô nương cứ tự nhiên như ở nhà."

Nhưng trong lòng hắn điểm đánh giá nữ tử này lúc đầu là chín bây giờ giảm xuống còn bảy, vẫn còn trong giới hạn có thể chấp nhận được, chủ yếu là nhan sắc cùng võ công kéo điểm lên thôi.

Hắn cũng từ từ đi đến bên cạnh đống lửa, đưa tay kéo con sói sang một bên, đưa tay ra sau lưng kéo cái xẻng quân dụng tự hắn chế tạo ra, sau đó bắt đầu đào một cái hố để chôn con sói này, tiện tay bẻ luôn bốn cái răng nhanh để giữ lại nhằm làm biểu tượng đánh giá chiến tích của mình, nếu như không xử lý sớm, thì mùi máu tanh này rất có thể sẽ lôi kéo những con sói khác đến đây.

Thịt sói rất tanh, vị rất buồn nôn, không những thế còn dai nhách nữa chứ, cho nên hắn không muốn ăn một chút nào, thà ăn thịt rắn chứ thịt mấy con động vật ăn thịt hầu như hắn rất ít khi đụng đến, đại khái là khó ăn song với đó còn có nguy cơ bị ký sinh trùng xâm nhập vào cơ thể, chỉ trong những trường hợp mà không còn sự lựa chọn nào khác thì hắn mới ăn thôi.

Sau khi đem chôn thì hắn mới về lại chỗ của mình, phủi phủi đất cát trên quần áo sau đó an tọa tiếp tục nướng thịt rắn, thịt rắn về cơ bản đã chín hẳn nhưng vẫn chưa đạt yêu cầu vì chưa được nêm nếm gia vị, tuy thịt rắn ngọt thì có ngọt đấy nhưng mà đối với khẩu vị của một người ăn mặn hắn thì không chịu nổi.

Thế là hắn rút bảo bối của mình ra, lúc nãy là muối đá tinh khiết bây giờ là gia vị ớt đặc chế do chính tay hắn chế tạo, tuy chỉ có một lọ nhỏ nhưng cũng đủ để hắn dùng hai ba tháng.

Thịt rắn được hắn thêm gia vị vào nên mùi thơm hơn hẳn.

Hành sự xong hắn ngay lập tức thu bảo bối vào người, bởi vì thứ này mà mất thì trong thời gian ngắn khó có thể bù đắp được.

Tiếp đó hắn lấy đoản kiếm của mình ra, lấy khăn tay lau đi vết máu còn dính trên mũi kiếm, sau đó là cắt từng lát thịt rắn xuống đặt lên một chiếc lá, vì trong rừng rú thế này thì lấy đâu ra bát đũa để dùng, có gia vị đã là một đặc ân rồi chứ đừng nói đến là đua đòi muốn có bát đũa để ăn uống đàng hoàng.

Hắn cắt xong thì cầm lấy đống thịt đó đưa cho nữ tử ngồi đối diện, dù sao cũng là nữ nhân chẳng lẽ lúc này lại nổi máu hờn giận lên, rồi để mất hình tượng thì cũng không hay, phải ra vẻ ga lăng một chút để có gì còn tạo ấn tượng tốt, lỡ như sau này có gặp thì cũng dễ ăn nói hơn.

Nữ tử cũng không ngần ngại mà đưa tay nhận lấy, sau đó hắn thấy nàng cúi đầu nhỏ giọng: "Cảm ơn."

Ui cha! Giọng nói cũng ngọt ngào mềm mại phế chứ không đùa, hắn nãy giờ cứ tưởng nàng là cục đá biết đi không đấy.

"Thế nào ngon không?" Nguyên Vũ Tranh cắt một lát thịt rắn sau đó đưa vào miệng, ngước đầu hỏi nữ tử đối diện.

Chỉ thấy nàng cúi đầu ăn, miệng nhỏ vừa nhai vừa nói nhẹ: "Ngon."

Nguyên Vũ Tranh ngẩng đầu tự hào, phải như vậy chứ.

Thế là hai người ăn như hổ đói cả một con rắn dài gần một trượng, hình thể mập mạp lúc này chỉ còn mỗi bộ xương trắng, đúng nghĩa là một bộ xương trắng không còn một xíu thịt nào.

Ăn xong hắn vỗ vỗ bụng đứng dậy chạy đến mấy cái cây đối diện trèo lên bẻ một ít nhánh cây xum xuê ném xuống đất, còn nữ tử bên cạnh thì khác nàng nhìn vào bộ xương rắn tâm tình có chút phức tạp.

Khi nãy nàng đói đến hoa mắt chóng mặt nên chỉ nghĩ đến ăn nên không hề nhận ra thứ mình vừa ăn là thịt rắn, khi đã khôi phục thì mới nhận ra vì vậy cho nên bụng dạ lúc này đang có một cảm giác khó chịu.

Còn Nguyên Vũ Tranh lúc này vẫn đang cật lực làm cho mình một cái giường tạm bợ bằng lá cây, nhưng nửa chừng thì nhận ra ở đây có hai người mà chỉ làm cho mỗi mình mình thì có hơi khiếm nhã, nên hắn lại leo lên lại trên cây chặt thêm vài nhánh nữa để làm thêm một cái cho nữ nhân kia.

Khi làm xong thì hắn quay người lại chứng kiến nữ tử khi nãy đang ngồi ngẫm gì đó, ánh mắt chỉ nhìn vào nhúm xương rắn đang treo trên giàn lửa kia.

Chuyện này làm hắn xúy chút nữa phì cười, nhưng vẫn cố ra vẻ đạo mạo: "Không cần phải lo đâu, thịt rắn cũng không khác thịt gà thịt vịt là mấy đâu."

"Không biết cô nương tên gì nhà ở đâu mà ban đêm lại lang thang trong rừng thế này?" Nguyên Vũ Tranh vừa xếp lá cây vừa mở miệng hỏi han một chút.

"Tô Tiểu Tuyết, người huyện Nam Đàn, đang trên đường đến núi Võ Đang dự đại hội Tông Sư." Tô Tiểu Tuyết cúi đầu lấy ngón tay vẽ vẽ gì đó lên mặt đất.

"Ừm, huyện Nam Đàn cách đây cũng gần bốn trăm dặm tính ra cũng rất xa, nếu như đi bộ như cô thì biết phương nào mới đến được núi Võ Đang, trong khi nó còn cách chỗ này hơn một ngàn tám trăm dặm." Hắn lát xong tấm đệm lá cây của chính mình, sau đó mới lát cho Tô Tiểu Tuyết một cái, dù gì thì nam nữ thụ thụ bất thân cho nên hắn cũng kéo ra xa sau đó mới làm.

"Cũng đâu cần phải vội vàng gì, thời gian đại hội tổ chức cũng còn hơn một tháng nữa bây giờ ngày đi một trăm dặm thì chỉ mất tầm mười tám mười chín ngày là đến nơi." Tô Tiểu Tuyết du mỏ lên nói.

"..." Nguyên Vũ Tranh cũng cạn lời, một ngàn mấy trăm dặm trong câu nói của Tô Tiểu Tuyết giống như không có bất kỳ cân nặng nào vậy.

"Nói thật chứ tại hạ cũng khâm phục định kiến của cô nương đấy, đến tại hạ đây cũng không cứng rắn nổi như cô nương đâu, nói đi bộ là đi bộ." Lúc vô thức hắn lấy từ trong tay nải ra một viên kẹo, nhưng chỉ trong chớp mắt hắn lại đút vào trong sau đó ngẩng đầu lên nhìn thử Tô Tiểu Tuyết, thấy nàng không nhận ra gì bèn thở ra một hơi.

"Không cần phải giấu làm gì, các hạ là người đã giả nữ nhân nằm trên thuyền lúc sáng đúng không? thính giác của ta rất tốt cho nên rất ít thứ có thể lừa được ta, thêm vào đó ánh mắt của nữ nhân luôn có nhiều cảm xúc hơn nam nhân rất nhiều, nếu như để ý thì ngay lập tức sẽ phát hiện ra được…." Tô Tiểu Tuyết cũng ngẩng đầu nhìn Nguyên Vũ Tranh, khi ánh mắt hai người vừa chạm vào nhau thì cả hai ngay lập tức quay sang chỗ khác.

Sắc mặt của Nguyên Vũ Tranh lúc này cũng đen lại, tuy đây không phải là lần đầu tiên hắn giả gái, nhưng những lần trước chưa có ai có thể phát hiện ra, còn lần này vừa gặp mặt hai lần là đã lộ tẩy.